Đọc truyện Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương – Chương 48: Kế hoạch
Dương Liễm biết được Trần Dụ là người phái Tung Sơn, không thể không cảm khái một câu, phái Tung Sơn không đổi qua làm tình báo thật là lãng phí nhân tài, phái Hoa Sơn có người của bọn họ, ngay cả Nhật Nguyệt Thần giáo cũng không buông tha, không biết Hằng Sơn phái có nữ đệ tử phái Tung Sơn hay không nữa.
Tả Lãnh Thiền cùng Dư Thương Hải trong Tiếu Ngạo là hai nhân vật phản diện từ đầu chí cuối, hơn nữa là thuộc loại gây sức ép hơn nửa đời người cũng không có được gì, còn thua Hoa Sơn phái Nhạc Bất Quần, hắn vận khí kém nhưng cũng không phải không có chỗ đúng, tuy rằng kết cục đều không tính là tốt, nhưng Nhạc Bất Quần tốt xấu cũng từng được coi là quân tử, mà Tả Lãnh Thiền lại là bị người mắng từ đầu đến cuối.
Hai ngày gần đây cơ bản một ngày uống ba lượt dược cùng châm cứu, Bình Nhất Chỉ y thuật trong Tiếu Ngạo là cấp bậc gì, Dương Liễm rõ ràng hơn bất cứ ai khác, tuy rằng nguyên tác Bình Nhất Chỉ có thể sau đó không lâu bị giết hại, nhưng có hắn ở đây, nhất định sẽ lưu được Bình Nhất Chỉ một mạng, mà phu nhân lão cũng sẽ giữ được.
“Xem ra lực nhẫn nại của Dương tổng quản càng ngày càng tốt, hiện tại liền ngay cả lúc ghim kim cũng có thể thất thần,” Bình Nhất Chỉ thu châm, tiếp nhận khăn từ nha hoàn bên cạnh lau mồ hôi trên trán, “Tán công độc trên người ngươi ta đã bức ra rồi, chỉ là… nửa năm tới chỉ sợ mỗi nửa tháng ngươi vẫn phải châm cứu một lần, thuốc này lại không thể đứt đoạn.” Giáo chủ tuy rằng không ở đây, nhưng trong phòng còn có người khác, Bình Nhất Chỉ không phải người nhiều chuyện, cho nên lời này cũng nói cực kỳ mập mờ.
“Bình tiên sinh ý tứ là..” Dương Liễm kinh ngạc, chẳng lẽ nói, Bình Nhất Chỉ ngay cả loại độc này cũng có thể giải?
“Trên đời này độc ta giải không được còn ít, chỉ có ta không muốn cứu, không có ta cứu không được,” Bình Nhất Chỉ nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói, “Đúng rồi, ngươi nhớ nói giáo chủ thanh toán tiền chữa bệnh cho lão phu.”
Dương Liễm ngẩng đầu, “Bình tiên sinh không biết thu chi trong giáo đều do ta quản sao?”
Bình Nhất Chỉ nhíu nhíu làn mi hoa râm, “Ngươi thế này sao còn đi quản chuyện khác được?”
Dương Liễm dừng một lúc lâu, miễn cưỡng ngồi dậy, hơi do dự mới nói, “Nghe nói lệnh phu nhân ở ngoài giáo, hiện giờ giang hồ không yên bình, không bằng để bà ở trong giáo, cũng có thể miễn có gì ngoài ý muốn.”
Bình Nhất Chỉ ánh mắt lạnh lùng, tay thu ngân châm cũng dừng lại, “Dương tổng quản lời này có ý gì?” Trên giang hồ ai không biết lão Bình Nhất Chỉ tuy nói giết người như ma, nhưng đối phu nhân của mình cũng cực kỳ kính trọng, Dương Liễm này là muốn bắt phu nhân làm con tin sao?
“Tiện nội tuy là một nữ tử, nhưng may mà có võ nghệ bàng thân, lão phu trước tạ ơn Dương tổng quản có hảo ý,” Bình Nhất Chỉ ngữ khí sửng sốt không ít, thu dọn xong hòm thuốc liền đi ra ngoài.
“Bình tiên sinh, Dương mỗ tuyệt không có ý đó. Bình tiên sinh cứu Dương mỗ một mạng, Dương mỗ cũng không phải người lấy oán trả ơn, chỉ mong Bình tiên sinh tin Dương mỗ một lần, nếu lệnh phu nhân vào trong giáo, Dương mỗ làm gì vi phạm lời hứa hôm nay, nhất định không được chết già, Bình tiên sinh có thể tin tưởng Dương mỗ lần này không?” Dương Liễm ngồi dựa vào trên giường, thấy Bình Nhất Chỉ chuẩn bị ra khỏi cửa, không nhanh không chậm nói ra như vậy.
Bình Nhất Chỉ dừng lại, quay đầu nhìn về phía Dương Liễm, thấy ánh mắt đối phương không chút nào thay đổi nhìn lão, tựa hồ có vẻ cực kỳ thẳng thắn. Lão cũng nghe nói giang hồ gần đây phát sinh một vài sự việc, nhưng cũng không từng nghĩ tới việc này sẽ liên lụy đến phu nhân của mình, bất quá Dương Liễm nói như vậy, cũng không thể không để ý.
“Dương tổng quản lời khi nãy là thật?” Lão cùng với Dương Liễm giao tình không tính là thật tốt, nhưng với người này cũng có chút hiểu biết, ít nhất người này nói có thể tin được.
“Tất nhiên là thật, Dương mỗ tuyệt không một tia gian dối.” Dương Liễm trả lời, “Nếu Bình tiên sinh không tin, chờ giáo chủ đến đây, Dương mỗ nguyện ý hứa hẹn lại lần nữa.” Mọi người trong giáo đối Đông Phương Bất Bại vài năm gần đây càng ngày càng tín nhiệm, Dương Liễm nói lời này, cũng bất quá là ý nói, còn hơn một cam kết.
“Một khi đã như vậy, lão phu liền tin Dương tổng quản một lần,” Bình Nhất Chỉ tin tưởng ánh mắt của mình, lần này cũng không ngoại lệ, Dương Liễm lại nói ra như vậy, hơn nữa thẳng thắn như thế, mà không phải phái người dùng thủ đoạn lừa phu nhân vào giáo, lão tin tưởng một lần này, huống chi mệnh Dương Liễm còn ở trong tay lão, lão cũng không tin người này không có nửa phần cố kỵ.
“Cái gì tin tưởng?” Đông Phương Bất Bại từ gian ngoài đi đến, thấy Bình Nhất Chỉ ôm hòm thuốc, liền hỏi, “Độc trên người Dương tổng quản thế nào?”
“Thỉnh giáo chủ yên tâm, độc trên người Dương tổng quản đã hết trở ngại.” Bình Nhất Chỉ buông hòm thuốc, ôm quyền nói, “Về phần điều trị thân mình Dương tổng quản, thuộc hạ nhất định dốc toàn lực.”
Đông Phương gật gật đầu, “Như vậy thì tốt, ngươi đi xuống trước đi.”
“Chờ một chút, “ Dương Liễm nhìn về phía Đông Phương, “Giáo chủ, Bình tiên sinh hiện tại ở trong giáo chăm lo cho thân thể của ta, Bình phu nhân một mình ở ngoài giáo sợ là không ổn, không bằng phái người đón Bình phu nhân vào giáo cùng Bình tiên sinh được không?”
Đông Phương Bất Bại không biết dụng ý của Dương Liễm, nhưng cũng không nghĩ nhiều, gật đầu nói, “Cũng tốt, sai người trong giáo đi đón đi.”
“Đa tạ giáo chủ đồng ý,” Bình Nhất Chỉ là lão nhân trên giang hồ, tự nhiên nhìn ra việc này trước đó giáo chủ cũng không cảm kích, mà Dương Liễm tựa hồ xác thực không ác ý, có thể nào thực chỉ là vì sự an toàn của phu nhân mà suy nghĩ không?
Ra sân, Bình Nhất Chỉ cẩn thận cân nhắc, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết dụng ý của Dương Liễm, nhưng nếu giáo chủ đã nói ra lời này, việc này cũng sẽ không thay đổi, đành phải hạ quyết tâm nửa năm tới đều ở lại trong giáo, không ra khỏi giáo, để tránh Dương Liễm thực có chủ ý gì khác.
Phòng trong, Đông Phương ngồi ở mép giường, nhìn thấy sắc mặt Dương Liễm có chút huyết sắc hơn, hơi hơi yên lòng, “Khoan hãy dùng cơm, ngươi vừa mới chuyển biến tốt đẹp, trước dùng chút đồ ăn nhẹ thôi.”
Dương Liễm ôm thắt lưng Đông Phương, đầu gác lên vai Đông Phương, “Hai ngày nay bề bộn nhiều việc sao?”
Tùy ý Dương Liễm ôm, Đông Phương đưa tay ôm lại Dương Liễm, Dương Liễm hiện tại thân thể còn yếu, như vậy khiến Dương Liễm thoải mái không ít, “Hảo hảo rửa sạch trong giáo một chút.”
Dương Liễm ngạc nhiên, rất nhanh liền hiểu được chuyện gì xảy ra, hơi hơi do dự hỏi, “Vậy Vương trưởng lão cùng Vương cô nương…”
“Ngươi lo lắng cho bọn họ?” Đông Phương thanh âm như thường, nhưng Dương Liễm lại nhìn không ra thần sắc của y.
“Hôn lễ của nữ nhi lại xảy ra loại chuyện này, tóm lại là tổn thương người khác,” Dương Liễm sức nặng trên người cơ hồ toàn bộ tựa vàoĐông Phương, “Bất quá nếu là bọn họ có thực sự vấn đề, cũng không cần cố kỵ này đó.”
Đông Phương nghe vậy, thần sắc dịu đi không ít, “Việc này ngươi không cần lo lắng, hảo hảo tĩnh dưỡng là được.”
Dương Liễm cười cười, “Không biết trên giang hồ có đại sự gì phát sinh không?”
Đông Phương để Dương Liễm nằm lại trên giường xong, mới nói, “Không có sự tình gì, chỉ là mấy lão nhân Đào cốc lại dính dáng đến cùng đại đệ tử của Hoa Sơn, có vẻ là bổn tọa rất dung túng bọn họ.”
Dương Liễm nghĩ thầm rằng, đây là quá mức dung túng Nhậm Doanh Doanh.
“Chờ ngươi dưỡng hảo thân mình, chúng ta xuống núi xem, một vài người trong giáo hiện tại có chút không an phận, ta cũng muốn biết, đến tột cùng là ai cho bọn họ lá gan lớn như vậy, thế nhưng cùng người Hoa Sơn thân mật đến thế.” Không ai trong giáo không biết y không thích Ngũ nhạc phái, Đào Cốc Lục Tiên thế nhưng còn cùng đại đệ tử phái Hoa Sơn quan hệ không tầm thường, Nhậm Doanh Doanh thực nghĩ y sẽ không xử phạt nàng sao?
“Xuống núi?” Dương Liễm có chút kinh ngạc, trong nguyên tác, Đông Phương Bất Bại cũng không tham dự quá nhiều phân tranh trên giang hồ, lần này Đông Phương xuống núi, không biết trên giang hồ lại sẽ xuất hiện thay đổi gì?
Tới nơi này đã nhiều năm, nội dung của Tiếu Ngạo đã nhớ rõ không rõ ràng lắm, chỉ nhớ rõ đại khái nội dung, bất quá chỉ sợ đại thể cũng sẽ bởi vì Đông Phương tham gia mà cải biến đi.
“Phái Tung Sơn, ta sẽ không để bọn họ cứ càn rỡ như vậy, “ Đông Phương ánh mắt lạnh lùng, “Gạt ta, ngày sau sẽ đòi lại gấp bội.”
Dương Liễm biết Đông Phương vì sao như vậy, cầm tay Đông Phương nói, “Hảo, đợi sinh thần của ngươi qua đi, ta cùng ngươi xuống núi một chuyến.” Qua mấy ngày nữa chính là sinh thần của Đông Phương, lúc đó, hắn hẳn là cũng không cần nằm trên giường như vậy đi.