Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương

Chương 19: Đông phương, ta thích ngươi


Đọc truyện Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương – Chương 19: Đông phương, ta thích ngươi

Trời càng ngày càng lạnh, thân thể Dương Liễm đã hoàn toàn khôi phục, hắn mặc một thân bạch y, trong tay còn ôm một chậu hoa, xuyên qua hành lang thật dài, đi về tiểu viện của Đông Phương Bất Bại.

Mấy ngày trước Thanh phu nhân bệnh chết, sáu vị phu nhân lại bị hưu, hậu viện quạnh quẽ đến cực điểm, hắn đi ngang qua thấy vài bụi hoa hoa thảo thảo, sớm nay đến đó đào một gốc cây hoa nhỏ bốn mùa xanh biếc lên.

Nghĩ đến mấy ngày nay ở cùng Đông Phương Bất Bại, tuy rằng thường thường thản nhiên rồi lại vui vẻ, hắn liền bất giác cong khóe miệng lên, chậu hoa rõ ràng lạnh lẻo trong tay cũng không cảm thấy lạnh.

Hắn cảm thấy, chứng bệnh này có lẽ chính là luyến ái. Cúi đầu nhìn hoa cỏ trong chậu, Dương Liễm bỗng thấy bất an, muốn nói với Đông Phương, lại nên mở miệng thế nào đây?

Chuyện trong lòng vẫn chưa nghĩ thông thấu, ai biết nửa đường lại gặp Hướng Vấn Thiên, trong giáo, hắn rất ít khi cùng Hướng Vấn Thiên có trao đổi gì đó, hai người nửa đường gặp nhau, Dương Liễm cũng chỉ là khách khí chào một cái.

“Dương tổng quản, “ Hướng Vấn Thiên trên mặt mang theo ý cười, “Thánh cô khi ra giáo bảo tại hạ nhắn cho tổng quản ít lời.”

Dương Liễm khóe miệng cong lên, “Nga?” Nhậm Doanh Doanh muốn cảnh cáo hắn?

“Thánh cô nói, phi thường cảm tạ Dương tổng quản, “ Hướng Vấn Thiên nhìn y vật trên người Dương Liễm, trong mắt có một suy nghĩ sâu xa, “Thánh cô còn nói, thỉnh tổng quản hảo hảo chăm sóc giáo chủ.”

Dương Liễm kinh ngạc, lấy tính tình Nhậm Doanh Doanh, sao lại làm ra chuyện thế này, nàng cho dù bất mãn, cũng sẽ không đắc tội hắn lúc này, dù sao cao thấp trong giáo có ai không biết Đông Phương Bất Bại tin tưởng hắn. Nhậm Doanh Doanh thái độ làm người trí tuệ, sao có thể nói ra những lời này? Đừng nói nàng thật sự cảm kích hắn nên mới nói vậy, kia so với Nhậm Doanh Doanh thích Lệnh Hồ Xung còn đáng sợ hơn.


“Thánh cô khách khí, Thánh cô quan tâm giáo chủ, thuộc hạ chắc chắn chuyển đạt cho giáo chủ, “ Dương Liễm ngữ khí vừa chuyển, “Lại làm phiền Hướng Tả sử chuyển lời của Thánh cô cho tại hạ.”

Hướng Vấn Thiên vừa nghe lời này, ánh mắt khẽ biến, lời này của Dương Liễm đương nhiên không phải thật sự cảm tạ gã, mà là ám chỉ gã cùng với Thánh cô có liên hệ? Dương Liễm từ hai năm nay, đã bắt đầu giao hảo cùng rất nhiều người trong giáo, nhưng ngược lại quan hệ với gã thì bình thường, không biết người này có thật biết gì đó không, người này xử sự khéo đưa đẩy, nhiều lần đối nghịch với gã trong giáo vụ. Hơn nữa có vài việc trọng yếu, gã căn bản ngay cả cơ hội nhúng tay cũng không có.

Hướng Vấn Thiên nghĩ đến đây, sắc mặt lạnh đi, nhìn Dương Liễm tâm sinh sát ý. Gã cười một tiếng, ôm quyền nói, “Dương tổng quản khách khí, tại hạ cũng bất quá tình cờ gặp được Thánh cô, liền được bảo thế, bất quá là việc nhỏ mà thôi.”

Nghe xong lời này, Dương Liễm vẫn cười, nhưng ngược lại trong nháy mắt Hướng Vấn Thiên tản mát ra sát khí làm cho hắn cảnh giác, cảm nhận bàn tay đang ôm chậu hoa của mình có chút lạnh, hắn nhân tiện nói, “Tại hạ còn có việc phải làm, đi trước một bước.”

“Không tiễn, “ Hướng Vấn Thiên nhìn chậu hoa xanh mướt, thật sự không hiểu nó có đặc biệt, gã nhìn bóng dáng Dương Liễm đi xa, người này tính tình không chỉ gian trá, hiện giờ lại được Đông Phương Bất Bại tin tưởng nhiều nhất, hiện tại nếu hạ sát hắn, chỉ sợ sẽ mang phiền toái cho chính mình.

Đông Phương Bất Bại tỉnh lại, xốc màn lên, ngày thường y tỉnh lại sẽ nhìn thấy người kia, hiện tại cư nhiên lại không có, y khẽ nhíu mày, người nọ võ công không tốt, bây giờ trời lại lạnh như vậy, chớ không phải là bị bệnh đi?

Nghĩ vậy, liền cầm y phục trên giá mặc vào, mặc được một nửa thì thấy người nọ ôm một chậu hoa đi vào.

Dương Liễm thấy Đông Phương Bất Bại đã rời giường, vội đem chậu hoa bỏ qua bên cạnh, lại rửa sạch tay trong thau nước, lau khô rồi mới tiến lên giúp Đông Phương Bất Bại sửa lại y phục.

Đông Phương Bất Bại thấy đôi tay hắn bị đông lạnh đỏ bừng, có chút đau lòng hỏi, “Trời đã lạnh như thế, ngươi còn ôm thứ kia làm cái gì?”


Cài xong đai lưng, Dương Liễm lại cầm hài mang vào cho Đông Phương Bất Bại, “Trong phòng buồn, ta liền mang chậu hoa cỏ đặt ở trong phòng, ngươi ngắm tâm tình cũng sảng khoái chút.” Nói xong, đứng dậy đem chậu hoa đặt ở góc tường, vỗ vỗ tay, “Đợi đầu xuân năm sau, ta lại đem mấy chậu hoa nhỏ để vào phòng.”

Đông Phương Bất Bại không nghĩ tới Dương dậy sớm như vậy chỉ là để mang cho y thứ này, y cảm thấy ấm áp, nhìn thấy tay người nọ hồng như củ cải, nhẹ nhàng cầm lấy, mới phát hiện bàn tay đã sớm như sắt lạnh.

“Ngươi là đồ ngốc, “ Đông Phương Bất Bại nắm lấy hai tay hắn, “Về sau loại chuyện này giao cho tiểu tư làm là được rồi, trời lạnh như thế, tay đông lạnh hết thì làm sao bây giờ?” Trong lòng vừa vui lại đau, vốn nghĩ muốn trách cứ tới miệng rồi, cũng thành quan tâm.

Dương Liễm cảm thấy được đôi tay đông lạnh muốn chết của mình sau khi được Đông Phương cầm, ấm đến nỗi làm cho hắn nhịn không được cười ra, “Không có việc gì, “ hắn lại cảm thấy bản thân thích suy nghĩ vì Đông Phương Bất Bại, vô luận việc lớn cũng tốt, lông gà vỏ tỏi cũng thế, loại cảm giác này làm cho hắn cảm thấy thực vui vẻ.

Trên tay truyền đến ấm áp làm cho hắn lộ ra một nụ cười tươi, trong lòng đã có một quyết định. Hắn cũng biết đi đến nước này, về sau có thể gặp phải cái gì, thế nhưng lý trí có đôi khi trước cảm tình có vẻ thật sự là bé nhỏ không đáng kể. Dù sao tình cảm này đi đến cuối cùng, kết cục kém cõi nhất cũng bất quá chỉ là chết, nếu thực tới ngày Nhậm Ngã Hành cùng Lệnh Hồ Xung tiến vào giáo, như vậy hắn tình nguyện chết, cũng sẽ không đưa Đông Phương đến trước mặt bọn họ.

Một khi đã như vậy, còn có gì đáng sợ nữa?

Dương Liễm cầm ngược lại tay Đông Phương Bất Bại, ôn hòa cười đáp, “Ta thích làm việc này cho ngươi, ngươi buổi sáng không thích mở cửa sổ, có chút hoa cỏ trong phòng, nhìn cũng thư thái một chút.”

Đông Phương Bất Bại nghe hiểu được ý tứ của Dương Liễm, y cúi đầu nhìn bàn tay mình đan vào tay Dương Liễm, thanh âm có chút khô khốc, “Ngươi……” Y muốn hỏi người này lời ấy có phải như y nghĩ hay không, rồi lại không muốn hết thảy đều là do chính mình vọng tưởng, y lúc này mới phát hiện, xem người trong thiên hạ như không có gì như y, ở mặt sau, cũng bất quá là người thường đối mặt tình yêu lo được lo mất.


Dương Liễm ôm lấy thắt lưng Đông Phương, nghiêng đầu nhẹ nhàng tựa vào vai Đông Phương Bất Bại, “Ta thích ngươi, Đông Phương.”

Trái tim trong nháy mắt tựa hồ ngừng đập, Đông Phương Bất Bại nghĩ đến câu nói y sẽ chờ rất là lâu, thế nhưng thật không ngờ ngày hôm nay nhanh đến như vậy, tay y chậm rãi đặt lên lưng người này, “Thích?”

“Ân, thực thích, “ Dương Liễm nói xong câu này, trong lòng bất an nào đó cảm chậm rãi tan đi, biến thành một loại ràng buộc trên linh hồn, hắn ngửi hương khí thoang thoảng trên người Đông Phương, bất giác nở nụ cười, hắn may mắn dữ dội, thế nhưng có thể làm bạn bên người phong hoa tuyệt đại như thế, hắn làm sao có thể may mắn đến nỗi có được tình cảm *** tế lại độc nhất vô nhị của một người kiêu ngạo như thế?

“Dương Liễm thực thích Đông Phương Bất Bại, cả đời này không rời không cách.”

Đông Phương Bất Bại nghe xong những lời này, loại cảm giác này, là kể cả khi trở thành giáo chủ thần giáo cũng chưa từng mãn nguyện như vậy, thỏa mãn, giống như nơi còn thiếu, rốt cục chậm rãi được làm đầy. Trong lòng ghen tị với nữ tử không chịu nổi, trong nháy mắt này cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Cái gọi là hạnh phúc trong miệng nữ tử, chẳng lẽ là cảm giác như vậy sao?

“Dương Liễm, không rời không cách, “ Đông Phương Bất Bại buông Dương Liễm ra, nhìn hai mắt hắn, “Ngươi phải nhớ rõ lời ngày hôm nay, nếu……” Nếu người này phản bội, sẽ giết hắn sao? Tưởng tượng như vậy, Đông Phương Bất Bại khó có thể chấp nhận, y nhíu nhíu mày, cũng không nói thêm gì nữa.

“Sẽ không đâu, “ Dương Liễm cầm tay Đông Phương Bất Bại, tay hắn bởi vì ấm áp trên người Đông Phương, đã dần dần ấm áp theo, hắn nhìn thẳng hai mắt Đông Phương Bất Bại, “Ta nghĩ là, ta vì ngươi nên mới tới thế giới này đó.” Đau lòng đối với nhân vật Đông Phương Bất Bại, sau đó lại đi vào thế giới này, ngày ngày ở chung. Đông Phương Bất Bại mỗi tiếng nói cử động trong mắt hắn đã sớm là độc nhất vô nhị, cho đến khi hắn trúng độc, Đông Phương Bất Bại lo lắng cho hắn. Sau khi Thanh phu nhân chết, Đông Phương Bất Bại quan tâm hắn. Đông Phương cùng hắn mấy ngày nay ở chung, đó là bằng chứng cho tình yêu lý tưởng nhất với hắn. Không phải oanh oanh liệt liệt, mà là bên nhau trong lúc hoạn nạn, không rời không cách.

Đông Phương thật là tốt, tình yêu của Đông Phương, đều là thật sự trân quý, hắn may mắn có thể được tình yêu của Đông Phương, còn có cái gì chưa đủ nữa? Yêu liền yêu, gượng ép để làm gì, chỉ chút xíu như thế, cũng sẽ thương tổn Đông Phương Bất Bại.

Tựa hồ là bị mê hoặc, Dương Liễm chậm rãi tới gần đôi môi Đông Phương, nhẹ nhàng chạm lên, xúc cảm ôn nhuyễn giống như một dòng nước ấm, làm cho tâm hắn hóa thành một hồ nước xuân, rời đi đôi môi ấm áp, Dương Liễm có chút không được tự nhiên đem tầm mắt chuyển qua ngực Đông Phương Bất Bại, “Ta……”


Đông Phương Bất Bại vỗ về khóe môi mình, nhìn thấy biểu tình Dương Liễm tựa hồ có chút thẹn thùng, thanh âm ám ách nói, “Ta tin ngươi.” Tin câu không rời không cách này của ngươi.

Trên môi tựa hồ còn mang theo hơi thở của người này, cao hứng rồi lại bất an, hạnh phúc với nụ hôn ôn nhu của người này, rõ ràng có được lời thề của người này. Lại bất an cho cái bí mật cả bản thân cũng không chịu nổi kia.

Nếu là người này biết được y là một người không trọn vẹn, lại như thế nào?

Đầu ngón tay y khẽ run lên, lại cầm tay Dương Liễm, áp chế bất an trong lòng, ôn hòa cười nói, “Ta lớn hơn ngươi một tuổi, ngày sau lúc chỉ có ta và ngươi, ta gọi ngươi Liễm đệ được không?”

Dương Liễm nghĩ đến Liên đệ kia, cảm thấy run lên, nói, “Chữ Liễm nhiều người xưng hô lắm rồi, ta không có tên, ngươi nghĩ cho ta một cái được không?”

Đông Phương Bất Bại nghe vậy, cùng Dương Liễm mười ngón đan vào nhau nói, “Ta xưa nay cũng không chú ý này đó, nhưng là ta cũng không muốn gọi ngươi giống người khác.” Nghĩ nghĩ, nói, “Ngày sau ta gọi ngươi là Húc An [Húc: ánh nắng ban mai, An: bình an, yên ổn] nha?” Mặt trời chỉ mọc ở phương đông, rồi lại bình an, về phần cái gọi là không chết tử tế kia, có y ở đây, sẽ không để lời này trở thành sự thật.

“Mặt trời mọc lên ở phương đông, mặt trời thuộc về Đông Phương, “ Dương Liễm hôn lên mu bàn tay Đông Phương Bất Bại, cười nói, “Không thể tốt hơn.” Nói xong, vừa cười lên tiếng, “Ta là của ngươi, ngươi cũng là của ta.”

Đông Phương Bất Bại ánh mắt tối sầm, vô luận người này sau khi biết bí mật phản ứng thế nào, ít nhất hiện tại có thể cùng người này ở một chỗ như vậy, kia cũng là tốt.

Chuyện ngày sau…… Y nhìn nam nhân trước mắt cười đến ôn hòa lại vui vẻ, có thể gạt một ngày, vẫn đỡ một ngày.

Hết Đông Phương, ta thích ngươi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.