Đọc truyện Đông Phương Bất Bại Chi Nhu Tình Chướng – Chương 3
Bởi vì đồng hồ sinh học, nên cho dù nửa đêm mới ngủ, đại khái đến sáu giờ Tô Diễm vẫn tỉnh dậy. Cảm giác trong lòng ôm một người làm cho Tô Diễm mê mang vài giây ngắn ngủi, sau đó mới nhớ tới tình trạng hiện tại. Vừa định nhìn xem người đã tỉnh chưa, liền đối diện với một đôi mắt vừa đen lại vừa thâm sâu.
Thật sự là… Cực kỳ kinh diễm nha.
“Tỉnh thật sớm.” Tô Diễm nhẹ cười với Đông Phương, thanh âm mới vừa ngủ dậy mang theo một chút khàn khàn, nghe rất gợi cảm.
“Giờ mẹo mỗi ngày bổn tọa đã dậy để luyện công.” Đông Phương thản nhiên nhìn Tô Diễm.
Bổn… Tọa? Thời điểm Tô Diễm còn đang bị tự xưng này làm cho kinh sợ ngoài cửa đã vang lên thanh âm mềm nhẹ của thị nữ.
“Giáo chủ, có cần nô tì hầu hạ rửa mặt chải đầu hay không?”
Giáo… Chủ? Trong lúc Tô Diễm ngây người, lực tay cũng lỏng ra, không biết động tác của Đông Phương như thế nào, chỉ thấy bóng người chợt lóe đã thấy đứng ở dưới giường, tay không ngừng kéo đến một chiếc áo sơ mi mặc vào, thanh âm thản nhiên lại có một cỗ khí thế: “Đưa nước vào rồi có thể đi ra.”
“Vâng.” Tiếng trả lời cung kính, thị nữ cúi đầu đưa mộc bồn cùng khăn mặt vào rồi liền lui ra ngoài, ở đây Tô Diễm vẫn đang duy trì biểu tình thoáng có chút dại ra.
Tô Diễm nhìn thấy tư thế này đột nhiên cảm thấy miệng hơi đắng, rất muốn đem mặt nhăn như cái bánh bao. Não của anh bị tàn hay sao mà có thể đem, đem người này thành nam sủng: “Ngươi là… Đông Phương Bất Bại?”
Bị xác nhận thân phận Đông Phương Bất Bại hơi hơi nhếch khóe môi, đã có một cỗ khí thế kinh người, nào có nửa điểm suy yếu như tối hôm qua, Tô Diễm nhìn thấy thật sự rất muốn hộc máu.
“Ngươi lại có thể nhận biết bổn tọa.” Đông Phương Bất Bại mặc vào một thân hồng y lại có một cỗ khí thế bức người, tuấn mỹ vô trù, nhưng ý cười bên môi lại làm cho da đầu Tô Diễm run lên.
“Đông Phương giáo chủ uy danh lan xa, ta… Tự nhiên là biết thôi.” Tô Diễm trừ bỏ cười khổ thì cũng chỉ còn cười khổ, nếu biết người trước mặt chính là Đông Phương Bất Bại, ngày hôm qua dù não anh có tàn cũng sẽ không nói nhiều với y như vậy. Hơn nữa nếu người nọ là Đông Phương Bất Bại, vậy hiện tại thân thể anh đang dùng này… Hẳn chính là cái tên Dương Liên Đình làm cho người ta đau đầu kia đi.
Vậy… Biết người tình của mình đã chết thân thể lại còn bị người chiếm, anh hẳn là sẽ không bị chém chứ.
“Cái đó, chuyện Dương Liên Đình, ta không biết là chuyện gì xảy ra a, ta chỉ là không biết như thế nào liền chiếm thân thể hắn, ta…” Cho nên mới nói giải thích một chút vẫn là an toàn nhất.
Đông Phương Bất Bại phất phất tay, thản nhiên cắt ngang Tô Diễm: “Lúc này bổn tọa đều có chủ trương, ngươi đã chiếm thân thể này, vậy ngươi chính là tổng quản của thần giáo ta, cũng là Dương Liên Đình.”
“Chẳng lẽ… Ngươi lại để cho ta quản sự?” Chẳng phương thức tư duy của boss lớn thật sự không giống với người thường? “Ngươi không sợ ta sẽ làm cho Nhật Nguyệt thần giáo của ngươi chướng khí mù mịt?”
“Nếu ngươi có chút bổn sự này, vậy liền làm đi, chỉ là vào lúc làm nhớ cẩn thận cái mạng của mình là được.” Tô Diễm cảm thấy Đông Phương Bất Bại căn bản không để anh vào mắt, không biết là nên cảm thấy may mắn hay là bất mãn a. Nhưng khi đó Dương Liên Đình làm cho Nhật Nguyệt thần giáo loạn thành một đống, cũng không thấy Đông Phương Bất Bại làm gì, đó chẳng phải là che chở sao? Cho nên mới nói quan hệ bám váy quả nhiên là rất quan trọng.
Nhưng vì mạng nhỏ suy nghĩ, Tô Diễm vẫn thỏa hiệp: “Để cho ta thử xem sao, ta nghĩ ta cũng không quá mức kém cỏi.” Tốt xấu anh cũng là người ở ngành quản lý, chỉ số thông minh là không thành vấn đề, tình thương cũng không thấp, hơn nữa nguyên chủ của thân thể này vừa nhìn chính là một tên có dã tâm lại không có năng lực, nếu anh còn không bằng, như vậy thật sự rất bi kịch a. Nhưng mà…
“Tổng quản này, cần phụ trách sinh hoạt hàng ngày của giáo chủ sao?”
Đông Phương Bất Bại đầu tiên là tựa tiếu phi tiếu nhìn Tô Diễm, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: “Liên đệ vốn không cần hầu hạ bổn tọa rửa mặt chải đầu, nhưng đêm qua bổn tọa thấy công phu hầu hạ người của ngươi cũng không tồi, về sau những chuyện này, ngươi cũng nhận đi.”
Đây người ta gọi là tự làm bậy không thể sống đúng không?
Xốc chăn bông ngồi dậy khỏi giường, Tô Diễm nhìn thấy thân thể của mình còn đang trần trụi, có chút xấu hổ sờ sờ mũi: “Cái đó… Giáo chủ có thể thưởng cho thuộc hạ một bộ quần áo để mặc không?”
Đông Phương Bất Bại đầu tiên là dùng ánh mắt chăm chú đánh giá thân thể Tô Diễm một phen, sau đó mới xoay người lấy từ trong tủ quần áo một bộ quần áo màu tím ném qua: “Mặc nhanh một chút rồi hầu hạ bổn tọa rửa mặt chải đầu.”
Cầm bộ quần áo nhìn qua rất là nghiêm chỉnh gây sức ép nửa ngày Tô Diễm mới miễn cưỡng mặc xong quần áo, nhưng đai lưng linh tinh, thắt giống như bánh quai chèo, nhìn rất là chói mắt. Vì thế anh vừa định thay quần áo cho giáo chủ đại nhân, đã bị giáo chủ đại nhân nâng tay ngăn cản.
“Ngươi học cho xong cách mặc quần áo như thế nào rồi hãy đến làm, bây giờ buộc tóc cho ta trước đã.” Nói xong liền đi vài bước đến bàn trang điểm, ngồi xuống.
Buộc tóc linh tinh thì còn đỡ, Tô Diễm yên lặng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cầm lấy cây lược gỗ trên bàn liền chải lên. Cũng may trước kia có một cô gái anh quen tóc dài đến thắt lưng lại thích vấn tóc kiểu cổ, khi đó quấn quít lấy anh muốn anh vẽ mày chải đầu linh tinh cho mình, nhưng thật ra làm được coi như thuận tay. Mới vừa chải tóc xong Tô Diễm còn không kịp thưởng thức liền nhìn thấy giáo chủ đại nhân mở một cái tráp ra, bên trong từng hạp hồng rồi lại từng hạp trắng, giáo chủ đại nhân vừa mới chuẩn bị bôi phấn lên mặt tay đã bị cản lại.
“Kỳ thật ngươi không trang điểm lại càng đẹp mắt.” Hơn nữa đồ trang điểm ở cổ đại có vẻ chứa không ít chì, dùng lâu còn không làm hỏng da mặt. Hơn nữa Đông Phương Bất Bại vốn là bởi vì Dương Liên Đình thích nữ tử mới làm mình ăn mặc như nữ nhân, hiện tại người không còn thì trang điểm cho ai xem? “Ngươi vốn để bình thường đã đẹp, hơn nữa mị lực độc đáo, vì sao muốn đi học người khác? Nếu thật sự thích ngươi thì dù ngươi ăn mặc như thế nào đều cảm thấy ngươi rất đẹp.”
Đông Phương Bất Bại không nói gì, nhưng lại buông xuống những thứ trong tay, sau đó nhìn Tô Diễm một lúc lâu, cuối cùng thản nhiên phân phó: “Nơi này không có chuyện của ngươi, đi xuống đi.”
“Vâng, thuộc hạ xin cáo lui.” Tô Diễm hơi hơi xoay người hành lễ chuẩn bị đi ra ngoài cửa, đi chưa được mấy bước đã bị giáo chủ đại nhân gọi lại.
“Dương tổng quản dự định để tóc tai bù xù như vậy đi ra ngoài sao?”
Điều này… “Kỳ thật ta chỉ biết chải đầu cho người khác… Tự mình thì…” Anh không để tóc dài tự nhiên cũng sẽ không biết chải, “Giáo chủ không cần vì việc nhỏ này mà thương tâm, thuộc hạ từ từ để thị nữ rảnh rỗi buộc cho mình một chút là được rồi.”
Chính là giáo chủ đại nhân cũng không cho, vài bước đi đến trước mặt Tô Diễm, liền đặt người xuống ghế: “Ngươi đi ra ngoài như vậy, chính là muốn làm xấu mặt bổn tọa.” Tô Diễm chỉ có thể cảm giác được một đôi tay đang hoạt động trên đầu mình, không đến hai cái liền ngừng lại.
“Đi ra ngoài đi.” Giáo chủ đại nhân xoay người đứng trước cửa sổ, khí thế mười phần.
Được rồi, nếu giáo chủ đã nói như thế, vậy anh nên nhanh chóng mà chuồn đi thôi.