Đọc truyện Đông Phương Bất Bại Chi Nhu Tình Chướng – Chương 29
Đến tối về lại trong viện, Tô Diễm liếc nhìn gian phòng tối đen, biết chắc trong phòng nhất định có người đang chờ mình, hoàn toàn không có ý định đi về phía đó mà nhắm thẳng hướng phòng giáo chủ đại nhân tiêu sái đi.
“Đinh.” Một cây kim vút đến ngay thời khắc Tô Diễm mở cửa, xẹt qua mặt anh rồi ghim lên cây cột phía sau, rung lên đầy nguy hiểm.
Tô Diễm vô tư đóng cửa, thuận tay cài then lại, nhìn giáo chủ đại nhân tay còn cầm mảnh vải, tựa tiếu phi tiếu nhìn anh, cũng liền nhoẻn một nụ cười cực độ dịu dàng, thong thả lại gần.
“Ta biết mà, phòng ngươi chỉ mình ta mới vào được.” Cực kỳ tự nhiên ngồi xuống bên cạnh giáo chủ đại nhân, Tô Diễm cười cực kỳ tự đắc.
“Trời tối rồi, Tô công tử nên về đi.” Giáo chủ đại nhân đặt y phục mới làm một nửa sang bên, lãnh đạm nói.
Vươn tay ôm chầm lấy giáo chủ đại nhân, Tô Diễm thỏa mãn thở dài, vùi đầu vào cổ y, hơi thở đầy ngập trong hương vị của giáo chủ đại nhân nhà mình, khiến Tô Diễm thật muốn cứ như vậy mà ôm người này mãi, có điều…
“Thuộc hạ không xu dính túi, lại không có quần áo tắm rửa, giáo chủ đại nhân có thể chia sẻ một tấm áo không?” Tô Diễm ngẩng đầu, nét mặt vừa ủy khuất lại chờ mong mà nhìn giáo chủ đại nhân, cánh tay vòng quanh eo y lại càng siết chặt.
Nét mặt giáo chủ đại nhân lãnh đạm mà bình tĩnh gạt tay Tô Diễm ra: “Ngươi đi tắm tạm cái đã.”
Hiểu rõ ngụ ý của y, Tô Diễm nhắm chuẩn đôi môi mỏng lại cũng rất mềm mại của y, cúi người chạm khẽ, rồi đứng dậy đi vào bể tắm ở phòng sau của giáo chủ đại nhân.
Ngâm mình trong làn nước ấm đến vai, Tô Diễm nhắm mắt lại mà thỏa mãn thở dài, từ lúc trở lại thân thể của mình đến giờ, lâu lắm rồi Tô Diễm không được tắm tử tế. Vì để mau chóng kiếm đủ lộ phí, khó mà tắm được mỗi ngày.
Ầy, cơ mà có thể sớm được gặp Đông Phương, dội nước cũng không sao.
Tiếng nước mỏng manh vang lên, Tô Diễm tròn mắt nhìn giáo chủ đại nhân ở cách anh không đầy một thước mà bước xuống, cầm một miếng vải lau người, đến nhìn cũng không nhìn Tô Diễm lấy một lần. Có điều cảnh đẹp như thế ở trước mắt, tất nhiên Tô Diễm chẳng dại gì mà đứng yên.
Bơi tới bên giáo chủ đại nhân, Tô Diễm ôm lấy y từ phía sau, nắm lấy bàn tay đang cầm vải của y, ngón tay trượt vào khe hở ấm áp, khẽ khàng rút miếng vải ra, ***g ngực dán vào lưng y, tỉ mỉ lau người cho y, có điều lau người kiểu này, giáo chủ đại nhân liền phát hiện ra cái tên đằng sau kia có chút không an phận.
“Tô Diễm.” Giọng giáo chủ đại nhân rất là sóng yên biển lặng, một tay đè lại bàn tay đang trườn dần xuống của anh, “Nếu không quản được tay của mình thì để bổn tọa dạy ngươi biết phải quản thế nào.”
Hôn lên vai giáo chủ đại nhân, Tô Diễm khẽ cười: “Thuộc hạ sẽ quản tốt bản thân, không phiền giáo chủ nhọc lòng, vả lại… nếu thật sự muốn làm gì đó, thuộc hạ thật lòng muốn đổi chỗ khác.”
“Ha?” Giáo chủ đại nhân mặc bàn tay ai kia nhẹ nhàng đưa đẩy, nhưng vẫn quay lưng lại với anh, ngữ khí bình thản.
Áp sát vào y, hơi thở nóng cháy của Tô Diễm phải vào sau tai y, thầm thì: “Ta vẫn thích ở trên giường hơn, vừa êm vừa xem được mặt ngươi.” Khẽ thổi bên tai y như tán tỉnh, Tô Diễm nhìn vành tai giáo chủ đại nhân đỏ gay mà trầm giọng dụ hoặc nói, “Cơ thể ta với Dương Liên Đình không giống nhau đâu.”
Hừ lạnh một tiếng, giáo chủ đại nhân xoay người lại nhìn Tô Diễm, một tay đặt lên thứ giữa hai chân anh, nhìn lên đôi mắt mới vừa sầm lại, khóe miệng thoáng nhếch: “Thật không đấy?”
“Thử rồi biết.” Tô Diễm cười đầy tà mị, cứ thế vớt giáo chủ đại nhân lên mà bưng thẳng về phòng, nước trên người cũng không lau, trực tiếp áp lên giường.
“Ngươi nôn nóng nhỉ.” Giáo chủ đại nhân chẳng hề để ý nước trên người thấm ướt đệm chăn, mái tóc dài xõa trên giường, biểu tình tựa tiếu phi tiếu cực độ hoặc nhân.
Tô Diễm áp lại gần khuôn mặt giáo chủ đại nhân, hai bàn tay cực kỳ không biết thân biết phận mà xoa vuốt khắp người y, cười đáp: “Đông Phương, là tại ngươi quá mê người đấy.”
Hơi thở nóng bỏng mơn trớn da mặt, Tô Diễm cúi đầu hôn lên đôi môi y, đầu lưỡi trượt vào khoang miệng ấm áp mà mặc sực triền miên càn quấy, khiến giáo chủ đại nhân thở hổn hển. Tô Diễm hôn đến gần như ngạt thở mới chịu buông tha cho đôi môi kia, màu sắc đỏ tươi sưng mọng kia phá lệ mê người, ngón cái Tô Diễm miết lên đôi môi giáo chủ đại nhân, chút nước chưa kịp liếm đi vương trên môi nhìn đến quá sức *** mĩ.
Có chút khó nhịn mà khẽ động lên, giáo chủ đại nhân nheo mắt lại nhìn anh: “Lề rề gì nữa.”
Đưa tay vuốt ve cơ thể y, Tô Diễm hôn liếm một đường từ cằm giáo chủ đại nhân xuống dưới, từng đó hồng ngân nhạt màu điểm suốt đường đi, chậm rãi phủ kín ngực cùng bụng. Được đôi môi kia hầu hạ, cơ thể giáo chủ đại nhân không thể khống chế mà run rẩy, tiểng thở dốc cũng ngày càng nặng nề.
Nụ hôn êm khẽ dừng lại nơi lỗ nhỏ đã rỉ ra chút dịch trong suốt phía trước người y, đầu lưỡi vòng quanh quấn lấy chỗ kia, nghe từng tiếng rên bị đè nén của giáo chủ đại nhân, Tô Diễm càng cố sức chiều chuộng cơ thể y, tại đùi non của y mà như có như không mơn trớn, cảm nhận được cơ thể y run lên, ngón tay anh liền nhẹ nhàng day ấn lên nơi phía ra kia của y.
“Tô Diễm…” Giáo chủ đại nhân ách tiếng, nặng nề thở dốc, “Tô Diễm…”
Vươn tay ấn lên tường một cái, một bình sứ nhỏ rơi ra, Tô Diễm quết lấy một vốc thuốc mỡ, chầm chậm đưa đến phía sau của giáo chủ đại nhân.
Nhìn đôi mắt đã mất đi tiêu cự nhưng vẫn nhìn về phía mình của giáo chủ đại nhân, Tô Diễm mãnh liệt hôn xuống, kéo tay y ôm lấy mình, ngón tay không ngừng khuếch trương trong cơ thể y, tiếng nước lẩn khuất lại phá lệ *** mĩ.
Chờ đến khi ba ngón tay có thể tự do di chuyển, Tô Diễm mới rút tay ra, thứ kia ma sát đằng sau y, thế nhưng mãi không chịu tiến vào.
Đôi chân thon dài kẹp lấy thắt lưng anh, giáo chủ đại nhân mất dần kiên nhẫn mà cọ cọ lên người Tô Diễm, khàn giọng thúc giục: “… Vào đi…”
“Không được để Dương Liên Đình chạm vào ngươi nữa.” Tô Diễm thở hổn hển, chịu đựng một thân dục hỏa, thấp giọng nói bên tai y.
Giáo chủ đại nhân nhìn từng giọt mồ hôi trên người anh tích lại rồi rơi xuống, bật cười khe khẽ, vươn tay vỗ nhẹ lên má anh, nắm lấy cằm anh mà kéo lại gần, tại trên môi anh ấn lên một nụ hôn: “Bổn tọa trừ ngươi ra, sẽ không có bất cứ nam sủng nào khác… Ư ưm a…”
Sự xâm nhập bất chợt khiến lời nói còn chưa dứt của y biến thành tiếng rên rỉ gợi tình, khóe miệng còn đọng ý cười gặp môi anh. Vào đến nơi sâu nhất, Tô Diễm khẽ gặm lên quai hàm của giáo chủ đại nhân, lại hôn lên môi y, rồi vừa hôn vừa gặm đến khi đôi môi y sưng đỏ mới chịu buông tha: “Ngươi là của một mình ta, Đông Phương.”
Hạ thân bắt đầu thong thả mà đưa đẩy, giáo chủ đại nhân có phần mờ mịt nhìn anh, cảm giác tê dại ở hạ thân lan ra, vươn tay ôm siết lấy người kia, giáo chủ đại nhân nhắm mắt lại, áp môi sát lại tai anh, thở dốc nói: “Nếu chưa được bổn tọa cho phép… tự ý rời khỏi bổn tọa… Tô Diễm… bổn tọa sẽ…”
“Ta sẽ ở bên ngươi, suốt đời…” Tô Diễm bật cười khe khẽ, trong lòng nóng ấm, hạ thân cũng càng tăng tốc, cực độ chuẩn xác chạm đến nơi sâu nhất trong y, tiếng rên rỉ vờn bên tai, Tô Diễm ôm ghì lấy người kia vào lòng.
Tình cảm áp chế trong lòng hơn một tháng qua của giáo chủ đại nhân triệt để bạo phát, đôi chân thon dài quấn lên lưng anh, chặt đến làm anh đau nhưng lại càng ra sức, thân thể so với trước kia còn trẻ trung hơn lại càng thêm dịu dàng mà bá đạo chiếm cứ lấy người dưới thân, không ngừng thì thầm bên tai giáo chủ đại nhân: “Đông Phương, ta đã về rồi… Ta về rồi…”
“Ưm… hư… Tô Diễm…” Càng ra sức siết chặt lấy Tô Diễm, giáo chủ đại nhân cắn mạnh lên vai anh.
Động tác của Tô Diễm càng lúc càng kịch liệt, tiếng rên rỉ khó nén rung lên trong cuống họng y, phần eo rướn lên kề sát vào Tô Diễm, thần sắc dần trở nên mê loạn…
Tô Diễm, không được phép rời khỏi ta nữa…