Đọc truyện Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu – Chương 5
Tin Dương Liên Đình được cứu sống truyền tới Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại nghe xong không nói gì, không tỏ ra vui vẻ, cũng không có một tia động dung.
Tin Dương Liên Đình được cứu sống truyền tới Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại nghe xong không nói gì, không tỏ ra vui vẻ, cũng không có một tia động dung.
Hắn đứng ở đỉnh Hắc Mộc Nhai, tiếp tục ngưng thần quan sát chúng sơn, trong mắt hơi xẹt qua một tia mà bản thân không tự giải thích được, chỉ trong chốc lát rồi biến mất, rồi nhìn thấy một mảnh góc áo của mình, một màu đỏ tươi, sắc huyết.
Đúng vậy, hắn thích hồng sắc, thích màu sắc diễm lệ giống màu huyết, từ nhỏ đã thích loại màu sắc vừa vui vừa tức giận này, trường kì ở nơi tuyết lớn, nhìn một chút hồng sẽ thấy ngực thoải mái.
“Bình Nhất Chỉ hướng giáo chủ xin từ giã!” người theo hầu phía sau, đứng cách hắn mấy trượng bẩm báo.
“Chuẩn y!” Đông Phương Bất Bại cúi người nhìn phù vân, dưới phù vân là trăm vạn sinh linh.
“Bình Nhất Chỉ thỉnh an giáo chủ!”
Bình Nhất Chỉ hiện tại đứng trên tầng thứ 9, quỳ xuống một chân, chỉ thấy một vệt hồng hiện lên, góc áo đỏ thẫm của giáo chủ phất qua trán hắn rồi ngồi vào cao tọa đối diện: “Miễn.”
“Bình Nhất Chỉ tới gặp giáo chủ xin từ biệt, thỉnh giáo chủ cho phép!” Bình Nhất Chỉ đứng dậy.
“Bản tọa chẳng phải lừng danh bất cận nhân tình sao? Chẳng lẽ ngươi cho lần này bản tọa gọi ngươi tới, chỉ vì muốn ngươi cứu người?” Đông Phương Bất Bại quan sát Bình Nhất Chỉ, khóe miệng hơi cười.
“Giáo chủ……” Bình Nhất Chỉ hơi run run, mồ hôi rơi xuống sàn.
Đông Phương Bất Bại không nói lời nào, chỉ là đôi mắt cười nhìn Bình Nhất Chỉ không chuyển nửa khắc.
Bình Nhất Chỉ không cách nào bình tĩnh, nhưng vẫn nỗ lực giấu diếm khiếp đảm trong lòng, thời gian như cát chảy, cứ lưu động thong thả, trong lòng nhảy ra hàng trăm loại tơ nhện, đang bao vây hắn.
“Tam thi não thần đan……” Đông Phương Bất Bại cười hơi lộ ra một chút.
Bình Nhất Chỉ cứng người, không dám động mảy may, động đậy sẽ làm lộ tâm tư trong lòng với thứ ma dược đó.
“Ta nghĩ toàn bộ giáo không ai minh bạch bằng ngươi về vật đó? Có lẽ ngươi cũng cho rằng bản tọa thực sự tin thứ ngu dốt như chúng? Ha hả ha hả! Tục ngữ nói thật đúng, thông minh sẽ bị thông minh hại, độc dược chưa chắc độc chết người, nhưng kẻ mà tự tìm tử lộ, thì chắc chắn phải chết.”
Bình Nhất Chỉ tê cứng, mồ hôi chảy xuống.
“Ngươi là một người thông minh sao?” Đông Phương Bất Bại cười hỏi.
Bình Nhất Chỉ lắc đầu:“Thuộc hạ ngu xuẩn đến cực điểm!”
“Ha ha ha…… Ngu xuẩn cũng tốt, ngươi cứu sống người kia phải không? Ngươi chẳng lẽ không kỳ quái, bản tọa vì sao phải cứu một kẻ vốn không quen biết?”
Bình Nhất Chỉ không nói.
“Còn nhớ rõ điều kiện ta và ngươi đã bàn chứ?” Đông Phương Bất Bại mở chiết phiến ra phe phẩy, trên mặt vẫn như trước là ngoài cười nhưng trong không cười.
Bình Nhất Chỉ lúc này mới kinh hãi, phủ phục trước mặt Đông Phương Bất Bại tạ ân.
Cũng không nhớ rõ đã dập đầu mấy lần mới nghe được thanh âm hòa cùng tiếng phẩy quạt:
“Đừng dập đầu, Bình Nhất Chỉ, bản tọa niệm ngươi vẫn trung tâm, còn có một thân y thuật như thế, giết đi thực sự đáng tiếc, lưu ngươi một con đường sống, quan trọng là ngươi đã làm việc tốt…… Bằng không bản tọa dù ái ngươi là một nhân tài, cũng cảm thấy ngươi rất nguy hiểm.”
“Tạ ơn giáo chủ không giết chi ân!” Bình Nhất Chỉ phủ phục trên mặt đất, nhìn góc áo đỏ thấp thoáng xẹt qua mắt.
“Tạ ơn bản tọa vô ích, là ngươi đã cứu chính ngươi, lần sau vị tất có cơ hội này nữa!” Thanh âm xa xa vọng đến, người đã không còn trên đại điện.
Bình Nhất Chỉ ngẩng đầu, đại điện đã không còn ai, liền đứng dậy, mới phát hiện y phục sớm đã ướt đẫm, dính ở trên người tất cả đều là hàn khí lạnh lẽo, xông vào tận cốt tủy.
“Thần y……”
Vừa rời khỏi môn thì có người thăm hỏi, hắn chỉ phất tay, nhìn thềm đá đầy vân vụ, chín trăm chín mươi chín bậc, trong ***g ngực hơi nuốt một chút lương khí, sau đó một mình đi xuống dưới, lần đầu tiên hảo hảo đi trên thềm đá, nhất thời phát hiện cảm giác đi bằng chân có đôi khi rất tốt.
Bình Nhất Chỉ đi.
Không giết y, đơn giản là vì hứa hẹn kia, Đông Phương Bất Bại từ trước là một người lời đã ra thì lập tức thi hành.
Người đi theo hầu nói, tiễn Bình Nhất Chỉ chỉ có một người, không ai khác ngoài Dương Liên Đình, vẫn là cái kẻ thiển cận ngu ngốc không biết Hắc Mộc Nhai sâu cạn đến đâu.
Đông Phương Bất Bại không nói gì, tắm rửa sáng sớm rồi vận công, thân thể dính dính mồ hôi, thần công mặc dù thành, thế nhưng khí nhu cứ không ngừng tinh tiến, từ xưa đến nay không có cực mạnh, chỉ có càng mạnh, nếu vẫn muốn bất bại thì chỉ có cách tiến bộ thêm.
Trong phòng không ai, thậm chí trên tầng thứ chín này cũng không có một tia hô hấp của con người, nước là do mây mù trên đỉnh núi đưa tới, có người nói nước này lạnh đến thấu xương, được cho là hàn vật, hắn không cảm giác vậy, chỉ nhìn thấy cái ao màu bạc sáng như nguyệt, những viên đá giải độc vứt loạn ở trong, có thể thấy được lúc trước Nhậm Ngã Hành sợ người khác hại hắn nhiều thế nào.
Ngồi vào trong nước, Đông Phương Bất Bại mở cánh tay ra, mặc cho thủy bao phủ lấy người hắn: Sợ chết thì sao, võ công không đủ, vẫn như cũ là tù nhân của hắn.
Vắng vẻ.
Chỉ có gió thổi trên núi, chim diều xẹt qua lướt đi liên tiếp ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên bọt nước hóa thành băng châm như mưa bay ra ngoài cửa sổ, sau đó trên cửa sổ hiện lên nhất mạt hồng hoa mai sắc, thanh âm đau đớn vang lên cùng với tiếng vật rơi xuống, sau đó là không tiếng động.
“Tự cho là thông minh!” Tự tìm tử lộ.
Đông Phương Bất Bại từ trong nước ngồi dậy, trên đầu vẫn còn bọt nước, đứng lên, cúi đầu nhìn hông mình, khóe miệng cười lạnh lùng, nhớ đến gương mặt cười nhạo hắn của Nhậm Ngã Hành.
Vì luyện thần công, vì thiên hạ đệ nhất, hắn Đông Phương Bất Bại không gì không thể bỏ được! Tự cung thì làm sao?
Đông Phương Bất Bại bước khỏi ao, trên người phủ một tầng sương trắng do nước bốc hơi tạo thành, đối diện ngọc thạch bích giống như luôn nhắc nhở hắn, rằng hắn đã từ bỏ cái gì.
Câu trả lời của Đông Phương Bất Bại chỉ là mặc quần áo vào, khi nhãn thần lướt qua nơi đó, nói không để ý là tự dối gạt mình, chỉ là hắn chưa từng hối hận, trở thành thiên hạ đệ nhất không phải con đường dễ đi, hắn đã chiến thắng Nhậm Ngã Hành như vậy, bây giờ còn để cái gọi là nam nhân tự tôn cản trở thì Đông Phương Bất Bại sẽ chân chính tự coi thường mình —
Nam nhân chân chính ở trong ngực, tại sao lại dùng một bộ phận chứng minh! Có can đảm vì mong ước mà nỗ lực tất cả, có can đảm vì mục tiêu từ bỏ tất cả, không cần mượn cớ! Cũng không cần kiếm cớ giải thích vòng vo……
Hắn Đông Phương Bất Bại là một võ si, đã muốn làm thiên hạ đệ nhất thì không người có thể ngăn cản, bao gồm chính bản thân hắn!
“Không làm nam nhân thì sao?” Đông Phương Bất Bại cười, tự hỏi mình trong gương ngọc.
Hình người đó cười cười, cười khinh mạn như không để thiên hạ vào mắt, tự tại trả lời:“Không làm nam nhân thì sao, ta có thiên hạ, ta chỉ tin mình, cũng chỉ muốn làm mình thôi, không hơn!”
Trên bàn bày quan mạo, cây trâm, Đông Phương Bất Bại cầm trâm rồi soi gương, nhãn thần hơi sửng sốt, ban nãy không cảm thấy, bây giờ nhìn kỹ lại, Đông Phương Bất Bại nhận ra mình trong gương tựa hồ cùng ngày xưa có chút bất đồng.
Đông Phương Bất Bại ghé sát mặt vào nhìn, trong lòng có sự rung động chưa phát giác, chỉ thấy người trong kính mặt mày xinh đẹp, thần sắc yêu mị, có vẻ yểu điệu, lại có vài phần nữ nhân dáng dấp, trong lòng thất kinh, nhìn kĩ lại, cuối cùng bỗng nhớ tới đêm đó……
Liên đệ gọi hắn là cô nương!
Liên đệ…… Cây trâm trong tay Đông Phương Bất Bại vỡ nát thành phấn, nhưng khi ngẩng đầu thì cái vẻ nữ tính âm hồn không tan kia vẫn hiện ra trước mặt —
Nam nhân cùng nữ nhân vẫn luôn bất đồng, nam nhân thường liều lĩnh và bá đạo, rất kỳ quái lại rất vi diệu, nữ nhân luôn luôn ôn nhu chờ đợi, mà Liên đệ bất đồng…… Đông Phương Bất Bại nghĩ, lẳng lặng giương mắt nhìn gương phản chiếu bản thân, trong mắt tựa hồ có một tia toái quang, là hiếu kỳ?
Không ai hôn hắn như vậy.
Cũng không có người trước mặt hắn không sợ chết như vậy.
Thích? Người kỳ quái, cảm giác kỳ quái…… Đông Phương Bất Bại nhướn mày, nhìn bản thân, loáng thoáng nhìn thấy điều gì đó hắn không hiểu.