Đọc truyện Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu – Chương 37
Hôn bào (y phục mặc khi cưới)
Mặt trời lặn xuống, hoàng hôn dần tiến tới, tiễn bước chúng trưởng lão đi, Hắc Mộc Nhai lại khôi phục lạnh lùng ngày xưa.
Dương Liên Đình đã đứng ở vách đá bồi hồi rất lâu, hắn rất muốn gửi thư cho cha mẹ bảo họ đừng đến, nhưng nghĩ đến việc cha mẹ tuổi tác đã cao, đêm đó đột nhiên từ biệt đến nay đã là vài năm, có câu nói “Du tử thân thượng y từ mẫu thủ trung tuyến”*, từng châm châm tuyến tuyến kia, từng điểm điểm giọt giọt kia, còn là gì ngoài tâm tình phụ mẫu thương nhớ hài tử.
Dương Liên Đình nhìn mây mù tràn ngập dưới nhai, tâm tình trầm xuống, một bên là phụ mẫu đã nuôi dưỡng hắn, một bên là Đông Phương Bất Bại đồng giường thân mật, hắn không muốn cha mẹ khổ sở, cũng không muốn để Đông Phương Bất Bại thất vọng, nhưng giữa hai bên chỉ có thể chọn một, mà hắn đây lại muốn có thể hai tay giữ cả hai phía.
Dương Liên Đình rầu rĩ lê bước chân, hắn một mặt nghe các phân bộ báo lại tình hình khi rời khỏi Hắc Mộc Nhai, mặt khác lại điều khiển người yêu cầu ngầm tra xét: xem có ai âm thầm ở lại Hắc Mộc Nhai, hoặc là có gian tế thừa dịp loạn trà trộn vào Hắc Mộc Nhai có ý đồ gây rối không, phân phó xong, mọi người tản đi, Dương Liên Đình vừa cúi đầu liền thấy tiểu Phi Yên dùng cái đầu mập mạp nhìn hắn, chớp đôi mắt to tròn, giống một con sóc cưng mập ú.
Dương Liên Đình vừa mới cúi đầu nhìn Phi Yên, liền nở nụ cười, hắn thấy Phi Yên bị gia gia nàng móc trói thành một cái nút buộc sau lưng, đầu kia của dây bị buộc ở đại thụ.
“Phi Phi lại chạy đi?” Dương Liên Đình cúi người, sờ sờ Phi Yên.
“Phi Phi ngoan!” Phi Yên ngửa đầu, giữ chặt tay áo Dương Liên Đình, để Dương Liên Đình ôm nàng đi.
“Đúng vậy, Phi Phi ngoan!” Ngươi mà ngoan, thái dương cũng mọc từ phía Tây!
Dương Liên Đình cười nhìn bộ dáng cố gắng mở to mắt ra vẻ khả ái của Phi Phi, miệng cười, nhưng vừa chuyển niệm nghĩ, lại nhìn Phi Phi, trong lòng nhất thời có chủ ý – không phải Đông Phương Bất Bại đang lo lắng sợ phụ mẫu tìm vợ cho hắn a! Nếu hắn nói với phụ mẫu là hắn đã thành thân, cả hài tử cũng có rồi…… Vậy không phải là yên chuyện rồi sao?
“Liên thúc thúc, Phi Phi thật sự ngoan!” Phi Yên cười a cười, tay nhỏ béo ú cũng không ngừng cong cong, muốn nắm lấy cái đuôi dài đang khốn trụ nàng.
“Liên thúc thúc ôm Phi Phi đi chơi, nhưng Phi Phi phải làm cho Liên thúc thúc một việc.” Dương Liên Đình thành đại hôi lang lừa tiểu hài tử.
“Vậy không phải đáng ra nên hỏi gia gia của nó trước sao?” Một thanh âm âm trầm vang lên sau lưng Dương Liên Đình.
Dương Liên Đình đứng dậy đối mặt Khúc Dương, muốn nói gì đó, lại thấy Khúc Dương cởi bỏ dây thừng buộc Phi Yên, xong ôm lấy Phi Yên không chút lưu tình nói với Dương Liên Đình:“Vô luận tổng quản muốn gì, lão phu cũng sẽ không đáp ứng!”
“Khúc trưởng lão, chỉ là mượn Phi Yên nửa ngày thôi!” Dương Liên Đình vội la lên.
“Không cho mượn!” Khúc Dương không nói hai lời, đi hướng lên trên, Dương Liên Đình tuy biết không đuổi kịp Khúc Dương, nhưng trong lòng vội vàng nên cũng không kịp nghĩ nhiều, cứ thế theo sát sau Khúc Dương chạy lên bậc đá.
“Khúc trưởng lão, cứu người một mạng còn hơn xây tháp bảy tầng a, cha mẹ ta giờ đã ở ngay dưới núi rồi……”
Khúc trưởng lão không để ý tới Dương Liên Đình, chỉ nhíu mày, nhìn khoảng cách dần ngắn lại giữa mình và Dương Liên Đình, lòng hơi kinh ngạc: từ khi nào Dương Liên Đình này có thể chạy bậc đá như giẫm trên đất bằng, mặt không đỏ không thở hổn hển?
“Gia gia, gia gia…… Liên thúc thúc luôn đối tốt với Phi Phi!” Phi Phi nhìn Dương Liên Đình đuổi theo miệng kêu lên, nàng muốn chơi với Liên thúc thúc, hơn nữa Liên thúc thúc sẽ cho nàng ngồi lên vai, trông rất uy phong.
“Đúng vậy, ta tuyệt đối không có ác ý với Phi Phi! Khúc trưởng lão……”
“Phi Phi muốn giúp Liên thúc thúc?” Khúc Dương dừng cước bộ, quay đầu quan sát, nhìn Dương Liên Đình đuổi theo còn cách mình mấy bậc thang.
“Ân ân! Phi Phi thích Liên thúc thúc!” Liên thúc thúc có ăn ngon sẽ cho Phi Phi ăn!
Phi Phi ôm cổ Khúc Dương nhìn Dương Liên Đình đang thở dốc, rồi hắn chắp tay thi lễ với Khúc Dương:“Khúc trưởng lão, Liên Đình thỉnh Khúc trưởng lão thành toàn!”
“Thành toàn cái gì? Không nói rõ đầu đuôi muốn lão phu thành toàn gì cho ngươi?” Khúc Dương nhíu mày, Dương Liên Đình đã dựa lưng vào Đông Phương giáo chủ, với phong quang ngày nay thì còn muốn cầu hắn làm gì.
“Hẳn trưởng lão cũng nghe nói…… rằng cha mẹ Liên Đình ngay dưới Hắc Mộc Nhai……” Dương Liên Đình cũng không biết nên giải thích thế nào, hắn thật không muốn kể việc tư với người ngoài.
Khúc Dương hạ mắt, hắn xưa nay chẳng quan tâm tới chuyện nhà người khác, cha mẹ của ai tử nữ thế nào Khúc Dương hắn cũng không tò mò, có chăng chỉ biết chút chuyện về các giáo chủ phu nhân mà thôi.
“Liên Đình là con trai độc nhất trong nhà……” Dương Liên Đình cúi đầu giải thích.
Coi như Khúc Dương hiểu được, xem ra giáo chủ bọn họ nhìn trúng dòng độc đinh nối dõi của người ta……
“Cha mẹ Liên Đình vẫn hy vọng Liên Đình cưới vợ sinh con…… Nghe nói…… Nghe nói lần này cố ý đến là vì việc hôn nhân của Liên Đình……”
“Phi Yên còn nhỏ.” Khúc Dương tự nhiên biết ngụ ý của Dương Liên Đình, hẳn y đang tìm hài tử ngụy trang nhằm qua mặt cha mẹ.
“……” Còn nhỏ? Dương Liên Đình không hiểu, không phải càng nhỏ mới càng dễ bảo đây là con của mình sao?
“Liên Đình muốn nói với cha mẹ là Liên Đình đã cưới vợ sinh con……” Dương Liên Đình ngăn cước bộ rời đi của Khúc Dương:“Khúc trưởng lão, mượn Phi Phi nửa ngày cho cha mẹ ta nhìn qua là được!” So với bị mình làm tươi sống tức chết, không bằng lừa gạt cho họ cao hứng phấn chấn rồi dỗ họ trở về.
“……” Khúc Dương nhíu mày.
“Phi Phi muốn gặp cha mẹ Liên thúc thúc! Phi Phi chưa từng biết cha mẹ là bộ dáng gì! Gia gia! Gia gia!” Phi Phi vui mừng kêu lên, không hề biết những lời của nàng đã làm hai người kia thoáng buồn bã.
“Cũng được! Ngươi đã muốn mượn Phi Phi nửa ngày, như vậy để trao đổi thì ngươi giúp lão phu chăm sóc Phi Phi nửa tháng được không?” Khúc trưởng lão sờ đầu Phi Yên, nhìn Dương Liên Đình, nghĩ đến tâm sự trong lòng…… Nếu giao người khác hắn không hẳn yên tâm, nhưng Dương Liên Đình làm việc cẩn thận, Đông Phương giáo chủ tuy kiêu hoành bá đạo, nhưng đối hài tử cũng có chút khoan dung, nhìn cách y đối đãi Nhậm Doanh Doanh cũng có thể thấy được điểm đó.
“Đừng nói một ngày, coi như để Liên Đình chăm sóc vài năm cũng được!” Như vậy mỗi lần cần ứng phó với cha mẹ thì cứ ẵm Phi Phi là được! Dương Liên Đình vui mừng, vội vàng ôm Phi Phi bước đi.
Khúc trưởng lão ngăn bàn tay muốn ôm Phi Yên của Dương Liên Đình:“Chậm đã, để lão phu cho Phi Phi thu dọn đồ đạc một chút!”
“Cũng tốt! Ngài yên tâm, Phi Phi giao cho ta cũng không phải lần đầu tiên, lần trước không phải ta đã chăm sóc nàng tốt đó thôi!” Dương Liên Đình cười nói:“Coi như ta không làm được, thì không phải Lam Phượng Hoàng cùng Thánh cô hai cô nương đều đã ở Hắc Mộc Nhai sao?”
“Vậy không cần làm phiền Thánh cô, Dương tổng quản làm việc Khúc mỗ yên tâm!” Hắn lo lắng nhất chính là Phi Phi đi theo Nhậm Doanh Doanh, người mưu toan tiếp cận Nhậm Doanh Doanh nhiều lắm……
“Vậy xin thứ Liên Đình công việc chưa xong, không thể tiễn xa, thỉnh Khúc trưởng lão đi trước.” Dương Liên Đình kiềm chế vui sướng trong lòng, bắt đầu tự hỏi xem nên nói với Đông Phương Bất Bại như thế nào.
Khúc trưởng lão gật đầu, ôm Phi Phi đi hai bước, rồi lại quay đầu như do dự nói:“Phi Phi còn nhỏ.”
Ách? Ý gì? Dương Liên Đình có chút không hiểu.
“Phi Phi còn nhỏ, khi ngủ thích bám người…… Ý lão phu là……” Khúc trưởng lão nhìn Dương Liên Đình muốn nói lại thôi, thật là khốn quẫn, không biết nên nói sao để ám chỉ là khi làm chuyện đó nên kín đáo chút.
Dương Liên Đình nghe xong lập tức hiểu được, không khỏi xấu hổ, cười cứng nhắc:“Liên Đình hiểu được, thỉnh trưởng lão yên tâm!”
Khúc trưởng lão sờ sờ mũi rồi ôm Phi Phi rời đi, Dương Liên Đình cũng không thoải mái, nhưng nâng mặt thấy Phi Phi vẫy bàn tay nhỏ bé với mình, trong lòng không khỏi mềm nhũn, nghĩ nếu có đứa nhỏ thì hẳn trông nó cũng thế này đi? Nhưng một tiếng gọi:“Thánh cô!” đã làm Dương Liên Đình lập tức tan biến ảo tưởng, nhanh xoay người bước đi, đầu nghĩ nếu lỡ có một nữ nhi trưởng thành sớm như Thánh cô thì sẽ thật nhức đầu.
“Đó là Dương tổng quản?” Nhậm Doanh Doanh mặc đồ hồng nhạt đi tới, bên cạnh là Lam Phượng Hoàng.
“Ai vậy?” Lam Phượng Hoàng nhón chân muốn nhìn một chút, rồi nói: “Đi thật vội, cũng không biết vội làm gì nga!” Nói xong, mắt còn tiếp tục nhìn, tâm tư nữ tử luôn đơn giản, Dương tổng quản thân người cao lớn đậm chất nam nhân, là đối tượng nữ giới toàn nhai thầm để ý, a cha nàng từng nói nam nhân vai rộng sẽ có nhiều khí lực, là bờ vai đáng tin có thể dựa vào!
“Ngươi nhìn gì vậy?” Lấm la lấm lét! Thánh cô sẵng giọng.
“Không nhìn gì cả! Thánh cô, trời tối rồi!” Lam Phượng Hoàng thu hồi ánh mắt, hôm nay nàng ẩn ẩn nghe người ta nói cái gì nam sủng, cũng không hiểu đó nghĩa là gì, liền xoay mặt hỏi Nhậm Doanh Doanh:“Thánh cô, nam sủng là gì nga?”
Nhậm Doanh Doanh nhướn mày, nhìn Lam Phượng Hoàng:“Nói bậy bạ gì đó, này không phải là nữ nhi gia nên hỏi, cẩn thận ta nói với a cha ngươi, bảo ông đánh ngươi!”
“Thánh cô…… Thánh cô…… Không được nga!” Lam Phượng Hoàng vội vàng chạy theo Nhậm Doanh Doanh rời đi, ẩn ẩn vẫn có thể nghe thấy tiếng Lam Phượng Hoàng kêu la:“Thánh cô, ngài đại nhân đại lượng…… Phượng Hoàng sai ……”
Dương Liên Đình trong lòng cũng nín một hơi, mãi mới thành công né tránh Nhậm Doanh Doanh, Nhậm Doanh Doanh gần đây càng lúc càng trổ mã, mỗi lần hắn bị Nhậm Doanh Doanh tra hỏi sau đó bị Đông Phương Bất Bại biết, thì đều bị nghi ngờ chất vấn một phen, càng tệ hơn nữa là, Đông Phương Bất Bại còn thử dò xét Nhậm Doanh Doanh, thật sự là làm Dương Liên Đình cười khổ không thôi, Đông Phương Bất Bại là người cực thông minh, nghĩ sao mà lại nhận định Nhậm Doanh Doanh thẹn thùng xấu hổ nên mới hung dữ với hắn? Thánh cô đấy rõ ràng ghét hắn đến tận xương, sao có thể có ý gì với hắn đây?
Này không biết nên khóc hay cười? Lẫn lộn đầu đuôi rồi sao?
Dương Liên Đình nghĩ thì cứ nghĩ, nhưng trong lòng giờ phút này chuyện lớn nhất là nên nói thế nào để thuyết phục Đông Phương Bất Bại không đi gặp cha mẹ hắn, vừa đi vừa nghĩ thì đi nhanh thấy lạ, không bao lâu đã thấy cửa phòng Đông Phương Bất Bại gần ngay trước mắt, Dương Liên Đình mang tín niệm chết sớm chết muộn đều là chết mà đẩy cửa ra.
Nhưng cửa vừa mở ra, Dương Liên Đình mới giương mắt nhìn, liền đã sợ tới mức lập tức đóng cửa cài then.
“Ngươi……” Dương Liên Đình nuốt nuốt nước miếng, không thể tin trừng lớn mắt, chỉ vào Đông Phương Bất Bại không biết dùng từ gì.
Đông Phương Bất Bại một thân áo bào sắc đỏ thẫm huy hoàng, khi xoay người còn tạo một góc độ mềm mại, rất xinh đẹp, chỉ là…… Chỉ là…… Đó là nữ trang!
“Liên đệ!” Đông Phương Bất Bại xoay người cười, trong tay là một chiếc áo khoác hai bên tay áo tựa hồ không đối xứng, y đưa nó cho hắn, áo cũng là màu đỏ thẫm……
“Đây là……” Dương Liên Đình chảy mồ hôi, lập tức nghĩ tới cái áo khoác lần trước mà hắn mặc ra được ba cây châm trong đó…… Sắc mặt hơi tái xanh, mắt đảo quanh thêu hoa ngũ thải ban lan, không khỏi tự hỏi trong đó ẩn dấu bao nhiêu cây châm sót.
“Hôn bào a!” sắc mặt Đông Phương Bất Bại hơi tức giận,“Ngươi đã quên?”
“Ta…… Ta biết, ta là nói ngươi……” Bộ đồ này! Dương Liên Đình nói xong mắt không khỏi đánh giá y bào hoa lệ quá mức của Đông Phương Bất Bại, rất muốn nói đây không phải hoa lệ mà là quá hoa lệ!
“Khó coi sao?” Đông Phương Bất Bại nhướn mày.
Đẹp thì đẹp thật……
“Đẹp mắt, thật là đẹp mắt!” Dương Liên Đình lập tức như tỉnh dậy, vội vàng khen ngợi, “Ngươi mặc thế này trông càng đẹp mắt!” Nếu y có thể mặc nữ trang ôm Phi Phi đi một vòng trước cha mẹ hắn, cho dù chỉ là một lần, hắn cũng cảm thấy mỹ mãn.
Hoàn Đệ 37 Chương
*“Du tử thân thượng y từ mẫu thủ trung tuyến”: là câu thơ trong bài Du Tử Ngâm, dịch nghĩa là
Sợi chỉ trong bàn tay người mẹ
Giờ đã nằm trong tấm áo người con đi xa