Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu

Chương 19


Đọc truyện Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu – Chương 19

“Dương tổng quản, ngươi đây là chim tước bay đầu cành làm phượng hoàng?”

Thơ ấu luôn là thời gian đẹp nhất.

Cho dù sau khi thành thân, Nhậm Doanh Doanh cũng không thể phủ nhận, rằng những ngày tốt đẹp nhất của nàng không phải những ngày tuân thủ ở bên cạnh Lệnh Hồ Xung làm thê tử, nhớ rõ, không thể xóa nhòa, là trong mỗi một lần ngóng nhìn bóng dáng trượng phu, trong đầu lại hiện lên người kia —

Người nàng yêu từ thuở ban đầu, lại vĩnh viễn sẽ không quay đầu lại phát hiện nàng yêu hắn.

Lệnh Hồ Xung rất giống hắn một điểm, chính là yêu say mê một người, khi yêu một người thì trong mắt, trong lòng chỉ si mê người kia, mà cùng Lệnh Hồ Xung bất đồng là, người kia cho dù nàng lựa chọn hóa thành bụi đất, cũng sẽ không quay đầu liếc nhìn nàng một cái —

Đông Phương Bất Bại, đây là bí mật nàng vĩnh viễn cất giấu trong lòng sẽ không nói với ai.

Hắc Mộc Nhai bình minh luôn tới rất sớm, trí nhớ từ nhỏ tựa như mộng không thể xóa đi, hoàn toàn bay vào trước mắt, thật đẹp, rất huyền ảo, tựa hồ ngay cả Hắc Mộc Nhai mây mù cũng lây dính hạnh phúc sáng mờ, luôn chói lọi nở rộ sinh cơ, tựa như ba tháng sau thu năm ấy lúc mới gặp Dương tổng quản……

Cây hồng đỏ rực đốt cháy một phiến núi rừng đối diện Hắc Mộc Nhai, một mảnh hỏa lại như mùa thu trong sạch.

Nhờ tài của Bình Nhất Chỉ, Dương tổng quản bình phục, lại lần nữa đột ngột nhảy vọt trên Hắc Mộc Nhai, từ tầng thứ nhất chuyển đến tầng thứ chín gần giáo chủ Đông Phương Bất Bại nhất, thành người đầu tiên ngoại trừ giáo chủ phu nhân trụ tiến tầng thứ chín tượng trưng cho quyền lực tối cao trong Nhật Nguyệt thần giáo cho dù y cũng không phải nam nhân của giáo chủ — trước kia chưa từng xuất hiện qua nữ giáo chủ —

Dù là khi Nhậm Doanh Doanh mẫu thân còn sống, Nhâm Ngã Hành cũng chưa từng cho nàng đặt chân vào lãnh địa độc thuộc giáo chủ này. Việc này, chỉ có Nhật Nguyệt thần giáo các trưởng lão từng trải biết rõ. Chỉ là Nhật Nguyệt thần giáo các trưởng lão đều là người hành vi quái đản, không chịu thế tục sở thúc, giáo chủ thích cái gì, bọn họ không hứng thú, cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu, nghe một chút rồi thôi, rất biết điều hiểu chuyện, cũng không xằng bậy nghị luận.


Cho nên Dương Liên Đình thương lành liền phụng mệnh tả hữu hầu hạ Đông Phương Bất Bại, chỉ biết mình sẽ lên tầng thứ chín ở, cũng không chút biết khi Đông Phương Bất Bại ra lệnh cho hắn bên người, đã nói với chư giáo chúng, Dương Liên Đình là người tâm phúc của hắn, phải tôn sủng phi thường, từ nay về sau gặp Dương Liên Đình như thấy bảo chủ, phải đối Dương tổng quản tôn kính —

Nam nhân thôi, chỉ nói như vậy là hiểu được, ý ngầm trong đó người có chút trí tuệ đều biết, dù không hiểu cũng sẽ không đề cập đến hỏi vì sao, Nhật Nguyệt thần giáo bàn luận luôn rất cẩn thận.

Đông Phương Bất Bại dụng tâm, Dương Liên Đình không hiểu, chỉ cho là đổi địa chỉ ở, nhưng Đông Phương Bất Bại có ý đồ gì, vì sao đem hắn tới bên người, hắn thật ra hiểu được ngay, giáo chủ đêm đó đã nói rất dễ hiểu, hắn sẽ không ngây ngốc nghĩ sau khi phát sinh qua những chuyện này, mình vẫn sẽ ở tại chỗ bình an vô sự, nhưng nam nhân tự tôn, cho dù không muốn, hắn cũng không thể đối người ta nói một câu rằng hắn cùng Đông Phương Bất Bại như thế nào ra sao, mọi người cứ thế coi hắn được giáo chủ trọng dụng, lên chức.

Dương Liên Đình như trước trước mặt người khác cúi đầu khom lưng, một đường vâng vâng dạ dạ về phía thị tòng đang nhìn theo hắn, tỏ vẻ chính mình thụ sủng nhược kinh, cũng không dám không đặt chư vị đại ca trong mắt, mỗi khi qua một cửa, liền tràn đầy cung kính nói: “Làm phiền!”

“Dương tổng quản, ngươi đây là chim tước bay đầu cành làm phượng hoàng?”

Thị tòng đã từng ở cầu thang đá chế ngạo Dương Liên Đình, nói chuyện vẫn là người tập võ thẳng tính kia, trong lòng khó chịu khi một phế vật không đúng tý nào, đột nhiên lại thành người hầu gần người giáo chủ, lời nói ra thẳng như ruột ngựa, không dùng đầu óc, chỉ nói cho thỏa.

“Ha ha a…… Đại ca nói đùa!” Dương Liên Đình ngoài miệng lại đang cười, hướng thị vệ cười, nam nhân mà, cho dù võ công kém, lòng vẫn mang hoài bão lớn lao, hắn Dương Liên Đình rất phóng khoáng, hơn nữa thị tẩm…… Không coi là phượng hoàng, nhiều nhất chỉ là chim tước trong ***g.

“Kia không dám, tương lai, ngươi hầu hạ giáo chủ hảo, chúng ta đều phải kêu ngươi một tiếng Dương đại ca a!”

“Ha ha a…… Đại ca đây là đâu mà nói tương lai, Liên Đình là cái phế vật, tứ chi thô kệch, chỉ có thể làm chút chuyện bưng trà rót nước, so với đại ca ngày đêm thủ vệ giáo chủ càng vất vả hơn, công lao càng lớn hơn!”

“Ha ha, câu này nghe được, tiểu tử, ca ca nói với ngươi, đến bên người giáo chủ phải chịu khó chút, có mạng đi lên, coi chừng mất mạng xuống dưới!” Người hầu nghe được thoải mái, vỗ vỗ vai Dương Liên Đình, “Huynh đệ, khi rảnh rỗi xuống dưới đi một chút, cho ca ca biết ngươi chưa sao, mệnh vẫn còn!”


“Ân!” Dương Liên Đình cười, nhìn nhìn người gần một năm nay không có việc gì làm luôn chế ngạo mình, cười, trong lòng đột nhiên có chút cảm động, nguyên lai người giang hồ cũng không phải một bọn chỉ biết cướp của giết người mà thôi.

“Đừng lại gãy xương nữa! Đi thôi, chậm, giáo chủ sẽ mất hứng!”

Người hầu vỗ vỗ Dương Liên Đình, đẩy Dương Liên Đình chạy nhanh đi lên, đừng nhìn thường ngày nhìn Dương tổng quản cảm thấy hắn không giống người Hắc Mộc Nhai, nhưng giờ phút này nhìn Dương tổng quản thực đi lên rồi, hai người lại cảm thấy từ nay cầu thang dài lại chỉ còn hai người họ khổ thủ, bất giác thấy vắng vẻ, đột nhiên cảm thấy bộ dáng Dương Liên Đình đi bậc thang cũng không tính là quá khó xem.

“Ngươi nói, giáo chủ sao kêu hắn đi hầu hạ ?”

“Nghe nói hắn là người giáo chủ mang lên Hắc Mộc Nhai.”

“Mang đến làm người hầu?” Không phải quá đại phí chu chương (tốn công tốn sức) ư?

“Suy nghĩ của giáo chủ, đó là điều đám lâu la chúng ta biết được sao.” Biết sao còn làm thủ vệ, suốt ngày xem mây mù lượn lờ, cùng bóng người vút vút nhảy qua.

“Đúng thế! Nghe nói không, Khúc trưởng lão nhi tử bị giết, tựa hồ là muốn diệt môn.”

“Là hữu sử Khúc trưởng lão vì nhất bộ [ Quảng Lăng Tán ] mà đào cả phần mộ tổ tiên người ta?”


“Đúng! Ngươi không thấy hôm nay vài vị trưởng lão cùng các đường trưởng lão đều đến đây sao?”

“Tra ra ai chưa?”

“Này ta nào biết, lại nói tiếp, thiếu chút nữa cả nhà chết, nghe nói chỉ còn một đứa nhỏ, may mà nhân thủ đúng lúc đuổi tới, mới có thể bảo trụ tánh mạng. Bằng không đứa nhỏ bọn họ cũng muốn giết! Chậc chậc……”

“Lại là cái gọi là võ lâm chính phái?” thanh âm trầm thấp tràn đầy oán giận, hận nhất đám quân tử mở miệng đầy nhân nghĩa, chuyên hoạt động mánh khóe âm thầm võ lâm chính phái.

“Các trưởng lão đều trong đại điện nghị sự!” Hai người hầu tuần tra xẹt qua, đứng giữa hai người họ, “Các ngươi nói chuyện cẩn thận một chút, coi chừng đầu lưỡi.”

Hai người vội im bặt, chính là nín không nhịn được, thấy nhị vị đại ca tuần tra mới từ trên xuống dưới, trong lòng không khỏi tò mò, tựa như miêu trảo (loài mèo khi tò mò cái gì hay lấy chân khều khều vật đó ^^), không khỏi lại mở miệng hỏi: “Nhị vị đại ca, có phải chúng ta sắp xuống núi?”

“Xuống núi?”

“Thay Khúc trưởng lão báo thù a! Này không phải rõ ràng khi dễ chúng ta Nhật Nguyệt thần giáo……” Người hầu xoa tay, Nhật Nguyệt thần giáo chưa có đại triển quyền cước cơ hội đâu.

“Bọn họ đều đã chết!” Người vừa tới ôn hoà nhìn hai người kia, không hiểu bọn họ Nhật Nguyệt thần giáo khi nào vô năng đến mức giết vài người còn muốn giáo chủ xuất mã.

“Ách — đã chết?” Sao có khả năng! Hai người đều sửng sốt.

“Ân!” Người tới gật đầu, dặn dò hai người xong, liền tiếp tục lao xuống dưới, chỉ để lại hai người giật mình sững sờ trong gió thu, yên lặng trong lòng theo gió thu đi mất — giờ mới biết? Liền đã xong?

Mà giờ phút này Dương Liên Đình đang ở tầng thứ ba, hướng tầng thứ chín tiếp tục đi tới, hơi sửng sốt khi thấy một nữ tử đứng trong sương, váy áo tố sắc đón gió thổi, dây lưng bên hông màu xanh thả bay trong gió, làm Dương Liên nảy chút xấu hổ.


“Ngươi đã đến rồi.” Nữ nhân thanh âm nhẹ nhàng tan vào trong gió.

“Ân……” Dương Liên Đình đứng lặng cách nữ tử mấy thước, ngẩng đầu ngưỡng xem nữ tử, nam nữ chi phòng hắn luôn luôn cẩn thủ bổn phận, ngay cả khi biết như vậy sẽ bị chê cười — nhi nữ trên giang hồ cũng không để ý mấy thứ này, nhưng hắn chính là cảm thấy, nữ tử đều là tinh quý không thể đường đột coi như đồ trang sức rẻ tiền.

“Ta nghe nói ngươi bị thương?” Nữ tử thấy Dương Liên Đình bất động, cũng không tiện tùy tiện đi về phía trước, nàng thích chính là Dương tổng quản biết lễ biết tiến thối, không giống đám phong lưu kiếm khách bình thường có chút tuấn tú, liền càn rỡ tự cho mình là đúng.

“Ân, đã tốt lắm!” Dương Liên Đình muốn nói hương bao của ngươi, nhưng lại tìm đâu cũng không thấy túi hương, hơn nữa Dương Liên Đình cũng không biết mở miệng nói lời từ chối thế nào, chỉ ứng đối nói chuyện.

“Ân…… Nghe nói tổng quản chuyển lên phía trên?” Về sau sẽ không gặp được nữa? Nữ tử nói chút thì dừng lại, ngày ấy tùy tiện nhét hương túi vào tay Dương Liên Đình rồi cúi đầu chạy, chờ mình chạy xa, mới nhớ mình còn chưa từng nói tên.

“Giáo chủ mệnh lệnh!” Dương Liên Đình không được tự nhiên, không biết mở miệng thế nào, chuyện chính mình cùng giáo chủ không muốn người khác biết, cũng không muốn liên lụy đến người khác.

“Chuyện tốt a!” Nữ tử tâm tình mâu thuẫn, vừa cao hứng Dương Liên Đình có tiền đồ, không cần tiếp tục chịu cáu gắt vô cớ của người khác, lại ai oán chính mình khó lắm mới gặp một người nghĩ có thể dựa vào, thế mà nay người này lại sắp ly khai.

“Đúng!” Dương Liên Đình gật đầu, không dám nhìn nữ tử, định nói: Tỷ tỷ tâm ý Liên Đình tâm lĩnh, nhưng…… Nhưng nghĩ lại liên tưởng đến trong mắt mọi người mình vừa lên chức, giờ phút này mở miệng cự tuyệt không ổn lắm.

“Ngươi…… Ngươi…… Phải cẩn thận a!” Nữ tử vô thức quan tâm, muốn hỏi chuyện ngày ấy, lại ngượng ngùng mở miệng.

Dương Liên Đình thấy tình cảnh như vậy, tâm như lửa cháy, suy nghĩ mãi liền quyết định mở miệng, không thể chậm trễ chung thân cô nương người ta, không kiềm được mở lời “Tỷ tỷ…… Liên Đình……”

Không ngờ một thanh âm từ sau cười nói:“Dương tổng quản, ngươi còn ở nơi này a?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.