Đọc truyện Đông Phương Bất Bại Chi Đông Quân Qui Điền – Chương 17 tại website TruyenChu.Vip
CHƯƠNG 17 – HƯ HƯ THỰC THỰC LƯỚT QUA NHAU
“Trong mộ Thái Ung.” Hàn Duyệt chút không chút do dự nói ra, lúc trước hắn bội phục Khúc Phi Yên nên cũng từng tìm hiểu tư liệu về Khúc Dương, Khúc Dương vì tìm quảng lăng tán, đào hai mươi chín ngôi mộ, cuối cùng ở trong mộ Thái Ung tìm được.
Đây là lý do vì sao khi hắn nghe tên Khúc Dương lại thấy quen như vậy, nhưng khi đó trong đầu hắn chỉ có mỗi chuyện phải làm sao để tìm được Đông Phương, tên người khác đều thành ký hiệu.
Khúc Dương thấy Hàn Duyệt trả lời rõ ràng như vậy, trong lòng ấm áp, ngoài miệng lại không chịu buông tha, nói, “Ngươi không sợ ta chạy trốn?”
“Chạy đi, hòa thượng có thể chạy nhưng miếu thì không.” Hàn Duyệt không thèm quan tâm, đối với thái độ làm người của Khúc Dương, hắn rất tin tưởng, “Hơn nữa, ngươi không sợ ta lừa ngươi?”
“Lừa đi, cũng không thể lừa ta cả đời, ta cuối cùng cũng sẽ phát hiện được chân tướng.” Khúc Dương cũng cầm củ cải đút lừa
Hàn Duyệt gật đầu, “Chân tướng vĩnh viễn chỉ có một.” Mới vừa nói xong, liền cười ngồi xồm xuống đất bắt đầu chọc đất .
“Sao vậy?” Khúc Dương không biết Hàn Duyệt vì sao cười như vậy, nghi hoặc hỏi.
Hàn Duyệt ngửa đầu nhìn Khúc Dương, ôm mặt nói, “Ta lấy tên ngoại công thề.” Vừa nói xong đã phát ra tiếng cười to, nếu phải mặt đất quá bẩn Hàn Duyệt sẽ lăn vài vòng trên đất.
Khúc Dương chậm rãi đợi Hàn Duyệt cười đủ, mới đá Hàn Duyệt một cước, đặt cầm của mình lên lưng lừa, hỏi, “Không đi Hắc Mộc Nhai ?”
Hàn Duyệt cười đến mặt hồng hồng, đôi mắt ướt át, gật đầu nói, “Muốn đi.”
“Không điên nữa?” Khúc Dương ý bảo Hàn Duyệt nắm con lừa đi theo mình, vừa đi vừa hỏi.
“Không điên nữa.” Hàn Duyệt tuyệt đối không thừa nhận hành vi lúc nãy mình đã làm, nhưng khi nghe Khúc Dương nói, hắn bất giác nhớ tới một bức ảnh động, nên cảm xúc nhất thời mới dao động như thế.
Khúc Dương đi trước Hàn Duyệt, “Lần sau muốn khóc, tìm một chỗ không người, ta giúp ngươi trông chừng, khóc một lần cho đủ.”
Hàn Duyệt chỉ có thể nhìn bóng Khúc Dương, thấy không rõ biểu tình của ông, nhưng hắn có thể nghe ra Khúc Dương là nói thật lòng, cúi đầu lên tiếng, “Phải tìm một nơi không có gió.”
“Vì sao?” Khúc Dương nhìn Hàn Duyệt đi đến cạnh mình, hỏi.
“Như vậy mới tốt cho da.” Hàn Duyệt nghiêm trang trả lời. [Shal: ….. câm lặng toàn tập]
Khi Khúc Dương mang Hàn Duyệt đi lên Hắc Mộc Nhai, thì Đông Phương nhìn hoa viên đã tu kiến xong, trên mặt lộ ra nụ cười.
“Đông Phương huynh, hài lòng không?” Dương Liên Đình đứng ở bên phải Đông Phương, hỏi.
“Ta rất vừa lòng.” Bốn chữ này là đánh giá cao nhất của Đông Phương, toàn bộ tiểu viện là tiểu kiều lưu thủy, trong hồ là hoa sen màu hồng, lương đình tinh xảo đứng giữa hồ, trường sa màu trắng theo gió tung bay, phong linh treo bên mái đình đung đưa theo gió phát ra những thanh âm thanh linh.
Cỏ cây núi đá, gấm hoa muôn màu, lãnh hương hàn thúy, u trúc sâm sâm (mùi hương nhàn nhạt, cây cỏ xanh mướt, rừng trúc rậm rạp), khắp nơi lộ ra vẻ tinh xảo hữ tình của người thiết kế cùng một loại tao nhã lạnh nhạt.
“Đông Phương huynh thích là tốt rồi.” Dương Liên Đình hai mắt ẩn tình, gương mặt anh tuấn hơi đỏ lên, “Đông Phương huynh. . . . . .”
“Sao vậy?” Đông Phương nhếch mi thoáng nhìn Dương Liên Đình, mỉm cười hỏi.
Dương Liên Đình hít sâu một hơi, như lấy hết dũng khí, bước lên trước, đến bên người Đông Phương, tay chậm rãi vươn qua thắt lưng Đông Phương, “Đông Phương huynh. . . . . . . . . . . . Ta đối. . . . . . . . . . . .”
Đông Phương như không phát giác được chỗ kỳ lạ, ngược lại mở miệng nói, “Liên đệ, sao vậy? Có gì muốn nói sao?”
“Ta. . . . . . . . . . . .” Dương Liên Đình nội tâm giãy giụa, biết lúc này là thời cơ tốt nhất, mưu tính lâu như vậy, chuẩn bị lâu như vậy, thành công đã ở ngay trước mắt, vậy mà trong lòng vẫn còn chút do dự cùng chán ghét, thậm chí mang theo chút ghê tởm.
Thế nhưng, Dương Liên Đình cắn răng, đang muốn nói ra miệng, lại nghe xa xa một người hô lớn, “Nhật Nguyệt Thần giáo, thiên thu vạn tái, Đông Phương giáo chủ, nhất thống giang hồ. Giáo chủ tại thương, thuộc hạ có việc gấp bẩm báo.”
Đông Phương chau mày, nhìn người đang quỳ phía cửa, cuối cùng mở miệng nói, “Thượng Quan Vân, vào đi.”
“Vâng” Thượng Quan Vân nhanh chóng đứng dậy, bước vào, lại quỳ xuống hành lễ với Đông Phương.
“Đứng lên đi.” Đông Phương biết nếu không phải chuyện gấp, Thượng Quan Vân sẽ không dám tới đây quấy rầy y, nhưng dù vậy trong đáy mắt y vẫn hiện lên chút mệt mỏi cùng phiền chán.
“Mười ba phân đà của giáo ta bị người liên thủ tấn công, các phân đà gửi thư cầu cứu, nói là do phản đồ Hướng Vấn Thiên làm.” Thượng Quan Vân không dám dài dòng, đứng lên nói.
Dương Liên Đình mắt nhìn Thượng Quan Vân, vừa ảo não hắn chen ngang quyết định thổ lộ đầy khó khăn của mình, lại vừa cảm tạ hắn chen vào, nhìn bóng Đông Phương, trong lòng rất phức tạp, nếu Đông Phương là một nữ nhân chân chính, gã sẽ không cần giãy giụa lâu như vậy
Thế nhưng Đông Phương cố tình là một nam nhân, mỗi khi gã nghĩ đến chuyện mình sẽ thổ lộ thậm chí thân thiết với một nam nhân gã đã thấy buồn nôn.
Nhưng, có thể đặt một nam nhân cường đại như vậy dưới thân, lại làm Dương Liên Đình thấy tự tôn của mình được thỏa mãn vô cùng
“Ta đã biết, ngươi đi xuống đi, chuẩn bị tốt mọi thứ, sáng mai xuất phát, ta thật muốn nhìn Hướng Vấn Thiên có phải mọc ra ba đầu sáu tay rồi không.” Đông Phương không đổi thanh âm, lại tràn ngập sát ý, nghĩ đến Hướng Vấn Thiên lại nghĩ đến Nhâm Ngã Hành, nếu không phải Nhâm Ngã Hành, bé con sao phải chết chứ.
Trong lòng lại thấy buồn bực, cũng mất tâm tình đàm tiếu với Dương Liên Đình, nhưng thần sắc vẫn như cũ, nụ cười xinh đẹp vẫn giữ bên môi, “Liên đệ, nguyện ý theo ta xuống núi du ngoạn một vòng không?”
“Tất nhiên là nguyện ý.” Dương Liên Đình ôm quyền, cúi đầu không lặng lẽ nhìn thoáng qua đôi chân thon dài của Đông Phương, “Ta nguyện ý cùng Đông Phương huynh đi bất kì nơi nào.”
“Vậy ngươi đi thu dọn đồ đạc đi, sáng mai xuất phát.” Nếu là bình thường nghe nói như thế, tuy biết là giả, nhưng Đông Phương cũng sẽ cao hứng một phen, dù sao tâm nguyện lớn nhất hiện tại của y là làm một nữ nhân, ngày thường lại vô cùng thưởng thức Dương Liên Đình vừa anh tuấn vừa đầy khí khái nam tử.
Thế nhưng hiện tại, y nhớ tới bé con, bé con luôn đối xử tốt với y mà không cầu hồi báo, bỗng nhiên lại thấy loại giả dối ấm áp này của Dương Liên Đình làm y vô cùng khó chịu
Nếu trước mắt là người khác, Đông Phương đã sớm giết để tránh nhìn phiền lòng, nhưng đó cố tình là Dương Liên Đình, người duy nhất đến nay xem y là nữ nhân mà đối đãi, cho nên mở miệng bảo gã rời đi.
“Vâng” Dương Liên Đình dám khẳng định vừa rồi Đông Phương phát hiện động tác của gã, nhưng không cự tuyệt, tuyệt đối là hữu tình với mình, Dương Liên Đình đối với diện mạo của bản thân rất tự tin, hơn nữa lại thêm phần ôn nhu cố ý vô tình lộ ra ngoài, gã không tin Đông Phương Bất Bại có thể thoát khỏi tay mình.
Hiện tại bảo gã rời đi, sợ là do thẹn thùng, hoặc là lạt mềm buộc chặt, nếu không vì sao còn muốn xuống núi với gã, cười nhìn Đông Phương Bất Bại, Dương Liên Đình mới rời đi.
Đông Phương tâm tình buồn bực, không còn hứng thú nhìn hoa viên, đi vào thư phòng, nhìn bồn hoa mẫu đơn, tâm tình mới tốt một chút, ôm chậu hoa, Đông Phương chậm rãi thở dài một hơi, “Bé con, chỉ có ngươi là thật tâm đối đãi với ta, ngươi nếu thật sự là yêu tinh, vậy vì sao còn chưa tới tìm ta, chẳng lẽ là không biết đường .” [Shal: mỹ nhân đúng là mỹ nhân, đoán gì trúng nấy =))]
Không thể không nói, Đông Phương quá hiểu Hàn Duyệt, ngay cả chuyện Hàn Duyệt không biết đường y cũng tính được, nhưng điều làm y khó thể tưởng tượng chính là, Hàn Duyệt từ một con chim cắt đã biến thành người, hơn nữa còn là nhân sỹ chính phái mà y ghét nhất.
Hàn Duyệt không biết tin tức Đông Phương xuống Hắc Mộc Nhai, cứ đi theo sau Khúc Dương đi về phía Hắc Mộc Nhai. Khúc Dương thân là hữu sử tất nhiên biết chuyện này, lại cố ý không muốn nói cho Hàn Duyệt, ai bảo Hàn Duyệt đến giờ vẫn không chịu nói thân phận chân chính của mình cho Khúc Dương biết, nói đơn giản lại, chính là Khúc Dương mang thù .
Ở sạp trà ven đường, Khúc Dương chậm rãi uống một ly trà dở tệ, động tác tao nhã, như đang ngồi trong trà lâu hoa quý uống trà
Hàn Duyệt nằm dài trên bàn, nhìn con lừa cũng mang biểu tình chán nản như mình, “Còn phải đi bao xa a, vì sao lại đi xa như vậy chứ?”
“Không xa .” Khúc Dương ném màn thầu cho con lừa, con lừa không dám nhìn Hàn Duyệt, mỹ mãn bắt đầu ăn màn thầu.
“Ngươi ba ngày trước đã nói những lời này .” Hàn Duyệt hoài nghi nhìn Khúc Dương, chỉ trích nói, “Ngươi đã không còn tín dụng để nhắc đến nữa.” Mặc dù nói như vậy, Hàn Duyệt vẫn ngồi thẳng dậy, rầm rì một tiếng bắt đầu mở to miệng cắn nuốt màn thầu, không quên phân phó, “Nhanh đi thôi.”
Khúc Dương quả thật không ít lần nói ra từ không xa này, thuần túy chỉ là đùa giỡn Hàn Duyệt, dù sao mỗi lúc Hàn Duyệt nghe ông nói hai chữ này, mắt sẽ sáng lên, sau đó lại ảm đảm, bên trong tràn ngập lên án, Hàn Duyệt như vậy chơi rất vui, lừa hắn thật nhiều mà đến cuối cùng vẫn tin ông.
Chính là lần này, Khúc Dương không đùa hắn nữa, vạn nhất Hàn Duyệt không tin ông, vậy ông làm sao chơi tiếp được. Nếu ông tính không sai, thì Đông Phương giáo chủ hôm nay sẽ đi đường này, nhìn Hàn Duyệt, Khúc Dương cong môi lên, sống nhiều năm như vậy, ông mới phát hiện hóa ra ngoài đánh đàn trên đời vẫn còn nhiều lạc thú khác.
“Ta lên trấn trên bàn bạc vài chuyện, ngươi cứ đi theo con đường này.” Khúc Dương ôm cầm, chỉ vào đại lộ.
“Hảo.” Hàn Duyệt đối với chuyện Khúc Dương thi thoảng lại biến mất một hồi đã tập thành thói quen, gật gật đầu, “Ta phải ở trong đại khác sạn.”
“Biết rồi, còn muốn tắm, thịt bò.” Khúc Dương đứng dậy nói tiếp câu Hàn Duyệt chưa xong xong, “Nhớ rõ cứ đi theo con đường này, không được quẹo.”
“Biết rồi” Hàn Duyệt kéo ra thật dài, nhìn bóng Khúc Dương rời đi, lại nghỉ ngơi một hồi, mới đặt tiền lên bàn, cỡi con lừa của mình đi lên đại lộ.
Hàn Duyệt dùng roi cột lấy một củ cải đỏ trước mặt con lừa dụ nó chạy, quơ hai chân hưng trí vô cùng tốt ngâm nga một điệu hát dân gian, “Ta có một con lừa nhỏ tới giờ vẫn chưa cưỡi, có một ngày ta cưỡi nó a đi a tìm Đông Phương. . . . . . . . . . . . Đông Phương ở nơi nào a Đông Phương ở nơi nào. . . . . . . . . . . .”
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa, hơn nữa không chỉ có một con, Hàn Duyệt vội vàng kéo lừa sang một bên, sợ mình bị ngộ thương.
Chỉ thấy cách đó không xa, hai con ngựa thuần trắng kéo một chiếc mã xa xa hoa, bốn người mặc trang phục thống nhất cưỡi ngựa đi chung quanh xe, có một nam nhân mặc trường bào màu rám nắng, khuôn mặt anh tuấn có vài phần khí khái cưỡi ngựa đi bên trái mã xa, qua ô cửa nói chuyện với người trên mã xa.
Hàn Duyệt nhìn bọn họ bên hông đều giắt kiếm, một đám cưỡi con ngựa cao to, lại nhìn con lừa nhỏ của mình, trong lòng vô cùng bất bình, lại không dám nhìn tiếp, bắt đầu dùng củ cải treo lên trước mặt con lừa, ngâm nga một khúc dân ca tự biên, “Đưa ngươi đưa lên làm giáo chủ, có câu phải nói trước rằng, tuy rằng trăm loài hoa cỏ đã nở rộ, nhưng ngươi không cần hái cỏ dại trong giáo, nhớ lấy cha của ngươi, nhớ lấy đao của ngươi, nhớ lấy tiểu thiếp của ngươi nhớ lấy chim của ngươi, ngươi phải ngoan ngoãn chờ ta trở về, ngàn vạn lần không cần quên đi ta. . . . . . . . . . . . . . . . . .”()
Chú giải:
()Bài này của Duyệt nhi vẫn là phỏng theo bài hát của người ta. Và lần này vinh hạnh dc Duyệt nhi mượn là bài ‘đừng hái cỏ dại ven đường’
Đưa ngươi đưa đến thôn nhỏ
Có câu phải nói trước rằng
Tuy bách hoa đã nở
Ngươi đừng hái cỏ dại ven đường
Nhớ lấy tình của ta
Nhớ lấy yêu của ta
Nhớ lấy có ta mỗi ngày vẫn chờ ngươi
Ta đang chờ ngươi trở về
Ngàn vạn lần đừng quên đi ta
Hết đệ thập thất chương – Hư hư thực thực lướt qua nhau Đăng bởi: admin