Đông Phương Bất Bại Chi Bát Phong Độ

Chương 37: Tẩy thủ (4)


Đọc truyện Đông Phương Bất Bại Chi Bát Phong Độ – Chương 37: Tẩy thủ (4)

Một tiếng Đông Phương Bất Bại kia của Nhạc Bất Quần quả thực như sấm giữa trời quang, tất cả mọi người đều sửng sốt, sau biểu tình trên mặt có thể xem như phấn khích vạn phần, tựa như cầu thang, kinh ngạc, khó có thể tin, phẫn nộ oán hận, sợ hãi, nghiến răng nghiến lợi……

Nghi Lâm lại lắp bắp kinh hãi, há to miệng, nàng chỉ biết hai người này là người của Ma giáo, võ công rất tốt, lại làm sao đoán được hồng y nam tử trẻ tuổi này lại chính là ma giáo Giáo chủĐông Phương Bất Bại.

Mọi người đều giống như Nghi Lâm, tuy rằng biết hồng y nam tử võ công cao cường, nhưng vạn vạn thật không ngờ y chính làĐông Phương Bất Bại. Đông Phương Bất Bại có thể nói là võ học kỳ tài, mười năm ởđỉnh cao giang hồ, không người có thể cùng. Đa số người chỉ là nghe qua y làđệ nhất nhưng ai cũng chưa từng gặp, đều nghĩ người nọ nhất định là một hán tử cái râu ria xồm xàm bốn năm mười tuổi. Như thế nào cũng không nghĩ tới lại là một cong tử thoạt nhìn trẻ tuổi đến thế. Chỉlà những người đó cũng chỉ thấy được hòa nhoáng cùng khí phách Đông Phương Bất Bại, lại có ai biết khó khăn cùng cái giá trong đó?

Ánh mắt Đông Phương Bất Bại đảo qua mọi người, khi nhìn đến đệ tử Thanh Thành bịĐịch Vân giáo huấn, không khỏi nhíu nhíu khóe miệng, trong lòng không hiểu sao lại cao hứng, tuy rằng y cũng không quan tâm người khác nói mình nhìn mình như thế nào, nhưng Địch Vân vì chuyện của y mà tức giận, trong lòng vẫn là hưởng thụ không nói nên lời.

“Ma đầu!”Định Dật sư thái vừa nghe liền giận mi mà túc, đem trường kiếm rút ra, quát:“Thật to gan! Chính đạo chi sĩ chúng ta ởđây tụ hội, ngươi cũng dám nghênh ngang xuất hiện! Rất không đem người của Ngũ nhạc phái đặt ở trong mắt!”

Đông Phương Bất Bại lại nở nụ cười, nhìn đối phương nói:“Người có thểđược bổn tọa để vào mấy không có quá mấy người.”

“Ngươi!”Định Dật sư thái vốn không biết cách ăn nói, bị loại ngữ khí bình thản mang theo châm chọc của y kích thích, rút kiếm khi trên người, tay phải huy kiếm xong lên, tay trái theo sau chính là một chưởng kích đến.

Địch Vân nhíu nhíu mày, nhưng không cóđộng tác. Võ công Định Dật sư thái thua xa Đông Phương Bất Bại, hắn biết rõ cõ công của Đông Phương, không có gìđáng lo lắng. Ởđây có rất nhiều chính phái nhân sĩ, chỉ là võ công có thể vượt qua bản thân hắn không cóđến năm người, càng đừng nói ai có thểđánh đồng cùng Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại căn bản là không hềđộng một bước chân, nghiêng người mà tránh, tay phải vừa nhấc, đánh bật một kiếm kia, nâng chưởng tiếp được chưởng lực của Định Dật.“Ba” một tiếng, Định Dật sư thái liền cảm thấy trên cánh tay trái bị chấn đến đột nhiên tê rần, quả thực một chút tri giác cũng không có, một cỗđại lực theo cánh tay tập kích lại. Nàng đúng lúc vận khí bảo vệ tâm mạch, nhưng cổ họng vẫn một trận tinh ngọt, trong đan điền phiên giang đảo hải, nôn thượng một búng máu. Định Dật sư thái là một người rất mạnh mẽ, vốn định đem khẩu huyết này nuốt vào trong bụng, nhưng căn bản không nhịn được,“Oa” một tiếng phun ra ngụm máu to, vừa xong, ngay sau đó lại thêm một ngụm.


“Sư phụ!”

“Sư thái!”

Vài đệ tử Hằng Sơn cả kinh trên mặt đều biến sắc, nhanh chóng chạy tới đỡ lấy Định Dật sư thái. Chúng hào kiệt lại hoảng sợ cùng phẫn nộ.

Địch Vân lại thở dài, một chưởng này của Đông Phương Bất Bại đã thủ hạ lưu tình không ít, có lẽ là cảm thấy tính tình Định Dật sư thái này không quá mức dối trá làm ra vẻ. Nếu không, tâm mạch người nọđã sớm bị chấn đoạn, làm sao chỉđơn giản phun ra hai ngụm máu như vậy.

“Đông Phương, hôm nay như vậy được rồi.”Địch Vân tiến đến bên tai y thấp giọng nói. Tuy rằng Đông Phương Bất Bại võ công không người có thể sánh cùng, chỉ làđối phương người đông thế mạnh. Hơn nữa vài chưởng môn của Ngũ nhạc phái đều ở trong này, nói vậy cả môn nhan của Hành Sơn Ngũ nhạc cũng không thiếu.

“Còn muốn chạy!” Thiên môn đạo nhân hét lớn một tiếng, liền vọt ra, “Chúng ta cùng nhau đem này ma đầu toái thi vạn đoạn!” Một tiếng hô này của hắn, Dư Thương Hải của phái Thanh Thành không khỏi tròng mắt vừa chuyển, theo sát vọt lại. Hai người dẫn đầu tăng thêm dũng khí, một tí anh hùng nhân sĩ hắn không biết tên cũng hưởng ứng vọt lên.

“Bổn tọa là các ngươi có thể lưu?”

Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng buông một câu, vươn tay ném đi sổ mai ngân châm. Hơn mười mai ngân châm bay uqa, ánh đề hồng quang, rất chói mắt.

Mọi người đều biết ngân châm của Đông Phương Bất Bại rất lợi hại, cũng không dám đón đỡ, chỉ phải bị buộc lui ra phía sau vài bước.


Địch Vân xem đúng thời cơ, đột nhiên bước lên vài bước, một chưởng hướng Thiên môn đạo nhân trước mặt bổ tới. Thiên môn đạo nhân lui một chút lại bất ổn, vội vàng tiếp tục thối lui. Địch Vân đuổi theo không bỏ, tay câu lấy bội kiếm của một người bên cạnh, cổ tay cuốn lên, ‘sưu’ một tiếng phóng ra ngoài.

Thiên môn đạo nhân có chút chật vật, lui rồi lại lui, từ giữa đại sảnh, một mực thối lui đến đại môn, chân đểở cửa, nhanh chóng nghiên qua bên trái, để ngân kiếm bay qua.

“Đi!” Địch Vân cũng không ham chiến, nâng tay liền chế trụ tay Đông Phương Bất Bại, thả người phi lên, vọt tới đại môn. Hắn vô tình cùng Thiên môn đạo nhân tỷ thí, chỉ là trong đại sảnh rất nhiều người, muốn đánh từng người mà ra thật sự không dễ, vừa lúc đã giúp cho hắn cùng Đông Phương Bất Bại cóđường lui.

“Chạy đi đâu!”

Địch Vân sau khi nghe thấy thanh âm chưởng phong, dùng sức ôm lấy Đông Phương Bất Bại, cũng chưa từng xoay người, chỉ nghiêng qua, tay phải liền tiếp hạ.

Nhạc Bất Quần bịđánh văng ra, trường bào rung động, cao giọng nói:“Người của ma giáo bị thương, mau đuổi theo! Tất nhiên không thểđể bọn họ rời khỏi Hành Sơn, tái nguy hại võ lâm!”

“Ngươi thế nào?!……”

Đông Phương Bất Bại phản thủ vừa lật, bắt lấy cánh tay Địch Vân, nói còn chưa xong đã thấy đối phương lắc đầu.

Đông Phương Bất Bại nghe được thanh âm Nhạc Bất Quần, vẻ mặt lo lắng lập tức trở nên rét lạnh, trưởng mi nhanh túc, vung tay hướng cánh cửa bằng gỗ của đại môn đánh ra.


Quần hùng nghe Nhạc Bất Quần nói người của ma giáo bị thương, tinh thần đều rung lên. Vài tên đệ tử Hoa Sơn được lệnh rút kiếm đuổi theo, vừa mở cửa, chỉ thấy vô số ngân châm bắn lại, không xa lại không gần, căn bản không thể phản ứng, hoảng sợ quát to một tiếng, bịđâm trúng yết hầu, nhất thời tắt thở.

Nhạc Linh San theo ở phía sau cũng hoảng sợ,“A” quát to một tiếng, mở to hai mắt. Còn mọi người thì ngừng bước chân, do dự một chút liền không tái truy nữa, đều sợ hãi ngoài cửa có trá.

“Ngươi thế nào? Để ta xem xem.”

Đông Phương Bất Bại giữ chặt Địch Vân. Tuy rằng võ công Địch Vân đã khôi phục rất nhiêu, nhưng mấy tháng tu luyện vẫn không thể sánh cùng “Quân tử kiếm” Nhạc Bất Quần hơn mười năm tu vi. Cho dù Thần Chiếu kinh cùng Huyết đao phổ có tinh diệu, nhưng nội công nền tảng không phải một sớm một chiều có thể dung hợp.

“Không có gì.” Địch Vân cười cười, sờ sờ cái mũi, võ công của mình vẫn là không được. So ra còn kém người kia.

“…… Ngươi sao lại ngốc như vậy?”Đông Phương Bất Bại không khỏi thở dài, thấy sắc mặt hắn cho chút trắng, chắc là bị một chưởng vừa rồi chấn loạn nội tức. Lúc ấy nghe được Địch Vân thét lớn một tiếng, liền cảm thấy có chút không ổn, cảm thấy căng thẳng, vừa kích động vừa lo lắng, thật không biết mình nên làm gì. Nghe được lời nói của Nhạc Bất Quần sát ý lại đột nhiên dâng lên.“Một chưởng kia của Nhạc Bất Quần với ta mà nói không đáng kể chút nào.”

Địch Vân bị y nói lại có chút ngượng ngùng, cứng ngắt nhếch miệng, dấn đến ngực có chút đau, nói:“Ta lúc ấy sốt ruột nên quên mất, không nghĩ nhiều như vậy.” Hắn lúc ấy thật là quýnh lên liền đã quên mất Đông Phương Bất Bại là loại người nào, là người có võ công đệ nhất trên giang hồ, một chưởng kia của Nhạc Bất Quần tất nhiên không có gìđáng nói với y. Chỉ là khi đó sau khi Địch Vân nghe thấy tiếng chưởng phong, nghĩ cũng chưa kịp nghĩ, đã muốn đem Đông Phương Bất Bại chắn ở phía trước, thay y tiếp một chưởng. Hiện tại nhớ tới đến thật đúng là cóđiểm dư thừa, ngược lại khiến y thay mình lo lắng.

Đông Phương Bất Bại thấy bộ dáng hắn cúi đầu mỉm cười chân chất, lại bất đắc dĩ lmuốn cười, chỉ là thương thếđối phương khiến y cười không nổi. Căng thẳng nói:“Nhanh tìm một chỗ, ta xem thương thế của ngươi thế nào, nếu lưu lại bệnh căn, về sau làm sao tập võ.”

Địch Vân lại cảm thất không sao, chỉ là nhất thời bị chấn rối loạn nội tức, có Thần Chiếu kinh hộ thể, trước mắt đã khôi phục không sai biệt lắm. Chỉ là nhìn thấy Đông Phương Bất Bại sắc mặt không tốt, lại nghĩđến người nọ cũng bị thương, sốt ruột lên, cau mày nói:“Ngươi thì sao? Sắc mặt khó coi, có phải bị thương hay không? Thương làm sao?”

“…… Ngươi a.”Đông Phương Bất Bại sửng sốt một chút, lập tức trên mặt cũng căng thẳng không được nửa, người nọ luôn khiến không có cách nào, khi cười cũng như vậy, khi nhíu mày cũng như vậy. Cổ chân chất kia, loại cẩn thận kia, cùng sự quan tâm đó khiến trong lòng y thích đến không nói nên lời. Không khỏi nhẹ giọng, nói:“Ta sao lại bị thương, ngươi không phải đem ta bảo hộ tốt lắm sao.”


Hai người ra khỏi Lưu phủ trực tiếp trở về khách sạn Địch Vân đã trụ. Đúng lúc trước đóĐịch Vân cóđặt gian phòng cho tiểu Địch Vân, bọn họ cũng xem như có nơi dừng chân.

Vào khách sạn, lên lầu hai. Còn chưa vào cửa, chợt nghe thấy bên trong có một thanh âm nói:“Ta nói ngươi tiểu hài tử này, cứ như vậy đã sinh khí?”

Thanh âm này mang theo điểm bĩ khí, mang theo hương vị trêu chọc không đúng đắn, tất nhiên không cần nghĩ, không phải Điền Bá Quang còn có thể là ai.

“Ngươi!……” Hạ Tuyết Nghi cấm lấy bội đao bên cạnh bàn của Điền Bá Quang liền ném qua, nói:“Cút đi, đừng ồn ào, đánh thức hài tử.”

“Ai ai ai.” Điền Bá Quang vẫn là không đứng đắn, cười cười tiếp được bội đao, bỗng nhiên chợt nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, cười thêm vài phần gian trá, nói:“Muốn đi cũng là hai ta cùng nhau a.”

“Ai cùng nhau với ngươi……”

Chỉ là Hạ Tuyết Nghi nói còn chưa dứt lời, cửa phòng liền mở ra. Bước vào tất nhiên không phải người khác, chính làĐịch Vân cùng Đông Phương Bất Bại.

“Hai vị trở về vừa lúc,”Điền Bá Quang làm bộ kinh ngạc thấy Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại, nâng tay chào hỏi, sau đó nghiêng người ra khỏi phòng, nói:“Ta đang muốn quay về phòng đây.” Nói xong liếc nhìn Hạ Tuyết Nghi một cái, lại nói:“Ngươi còn không đi, không cùng ta quay về phòng? Hay là ngươi muốn xuống lầu hỏi xem còn phòng trống hay không?”

Hạ Tuyết Nghi giương mắt trừng người nọ một chút, đem tiểu Địch Vân đang ngủđặt ở trên giường, đứng lên cùng Địch Vân vàĐông Phương Bất Bại đánh thanh tiếp đón. Nhìn thấy sắc mặt Địch Vân không tốt lắm, cũng không nhiều lời, ra khỏi phòng đóng cửa lại.

Chỉ là cửa phòng vừa đóng, bên ngoài hành lang chợt nghe Điền Bá Quang kêu to một tiếng,“Ta nói ngươi đồ thối tiểu hài tử, mở cửa a!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.