Đông Phương Bất Bại Chi Ám Dạ Ôn Nhu

Chương 61: Việc trọng yếu


Đọc truyện Đông Phương Bất Bại Chi Ám Dạ Ôn Nhu – Chương 61: Việc trọng yếu

Khúc Phi Yên hung hăng trừng mắt với Lệnh Hồ Xung rồi quay trở về phòng, khi hai người chợt nhận ra trong phòng chỉ còn lại bọn họ bầu không khí thoáng cái lúng túng hẳn đi, một lát sau, Lệnh Hồ Xung thực sự không chịu được loại này không khí này, lên tiếng trước.

Nhìn Nhậm Doanh Doanh, Lệnh Hồ Xung lại nói một câu ngu ngốc, “Dạo này muội vẫn tốt chứ?” Nguyên bản có một bụng lời muốn nói cùng Nhậm Doanh Doanh nhưng Lệnh Hồ Xung bỗng nhiên không biết bắt đầu từ đâu.

“Dạ, vẫn tốt.” Tuy rằng Nhậm Doanh Doanh đã trưởng thành, đã thông suốt, đã không còn thích Lệnh Hồ Xung nữa, nhưng cảm giác tê tâm liệt phế của ngày đó nàng vĩnh viễn không thể nào quên được, thế nên nàng vĩnh viễn sẽ không thể tự nhiên đối mặt với Lệnh Hồ Xung được nữa. Lệnh Hồ ca ca, chúng ta đã không thể quay về.

Thấy biểu tình đạm nhạt của Nhậm Doanh Doanh, dưới đáy mắt Lệnh Hồ Xung thoát xẹt qua một đạo thất lạc, bọn họ ngay cả huynh muội cũng không làm được rồi, “Xin lỗi.” Đây là lời mà suốt thời gian qua Lệnh Hồ Xung vẫn luôn muốn nói với Doanh Doanh. Đương sơ là do gã vụng về lại ngu ngốc, nếu như lúc đó gã nhận ra tình cảm của Doanh Doanh sớm hơn một chút, sự việc cũng sẽ không đến mức không thể vãn hồi như hôm nay, tối thiểu cũng sẽ không để Doanh Doanh phải thương tâm như vậy.

“Không có gì cần phải xin lỗi cả, chuyện tình cảm vốn chính là ngươi tình ta nguyện, huynhi lúc đó chẳng qua là trung thành với tình cảm của mình mà thôi.” Doanh Doanh rất lãnh tĩnh nói với Lệnh Hồ Xung về chuyện ngày đó, nàng nửa lười cũng không đề cập đến lúc đó nàng đã thương tâm đến mức độ nào, hết thảy đều đã là quá khứ, không phải sao.

Lệnh Hồ Xung lại càng cảm thấy tay chân luống cuống, bọn họ đã từng ngồi cạnh bên nhau nói chuyện trời đất không hề nhàm chán, hiện tại giữa hai người, ngay cả muốn nói thêm một lời cũng không biết phải nói gì.

Nhìn thấy bộ dạng mất tự nhiên của Lệnh Hồ Xung, Nhậm Doanh Doanh thở dài một hơi, “Lệnh Hồ ca ca, ta thật không có ý trách huynh, lúc đó chỉ là một chút rung động của nữ nhi mà thôi, huynh cũng không làm gì có lỗi với ta.” Loại vẻ mặt này thực sự không thích hợp với Lệnh Hồ Xung luôn luôn hăng hái ngày xưa.

Tâm tình Lệnh Hồ Xung xuống thấp cúi đầu quay về gian phòng của mình, vừa mở cửa đã thấy Lâm Bình Chi đang ngồi trong phòng mình uống trà, gã không tỏ ra kinh ngạc chút nào tùy tiện ngồi xuống tự rót thêm cho mình một chung.

“Đã nói xong rồi sao?” Lâm Bình Chi hỏi, trên tay lại cầm bình trà giúp Lệnh Hồ Xung rót đầy chung.

Lại uống thêm một hớp, “Ừ, kỳ thực cũng không có gì để nói.” Lệnh Hồ Xung có chút chán chường, đối với tâm tư của nữ nhi, gã thật sự không thể nắm bắt được. Lúc đó không thể giữ được tiểu sư muôi, cũng khiến Doanh Doanh phải thương tâm.

“Nàng không thích huynh?” Lâm Bình Chi tỏ ra vô cùng quan tâm đến chuyện của Nhậm Doanh Doanh, khiến Lệnh Hồ Xung hồ nghi nhìn hắn một cái, sau đó mới gật đầu, “Ừ.”


Lâm Bình Chi hình như thở dài một hơi, sau đó bắt đầu nghiêm túc thảo luận chính sự với Lệnh Hồ Xung, “Chuyện lần này huynh thấy thế nào?” Đám người Tả Lãnh Thiền, Dư Thương Hải còn có Mạc Đại thật đúng là to gan lớn mật!

“Chó cùng rứt giậu mà thôi.” Bây giờ phái Hoa Sơn và Hằng Sơn đã cải thiện quan hệ với Nhật Nguyệt thần giáo hai bên đi lại mật thiết hơn trước đây rất nhiều, trong mắt người ngoài thì bọn họ là đang kết thành đồng minh, lại thêm phía sau có Nhật Nguyệt thần giáo chi trì, mối quan hệ này trở thành vật cản nghiêm trọng với hùng tâm tráng chí của một vài người.

“Bọn họ cho là nếu quan hệ của chúng ta và Nhật Nguyệt thần giáo trở nên quyết liệt, thì bọn họ sẽ có cơ hội?” Lâm Bình Chi cười nhạt, Đông Phương Bất Bại không phải là nhân vật dễ dàng để bọn họ đùa bỡn như thế.

“Giáo chủ gởi thư đến.” Lao Đức Nặc sắc mặt âm trầm vừa mở cửa bước vào vừa nói, sau đó đem mảnh giấy trong tay đưa cho Lâm Bình Chi và Lệnh Hồ Xung cùng nhau xem.

“Chuyện này căn bản không liên quan tới ngươi, Đông Phương giáo chủ tại sao lại muốn đối với ngươi như vậy?” Cư nhiên lệnh Lao Đức Nặc quay về Hắc Mộc Nhai rèn luyện một lần nữa!

Không hề kích động như Lệnh Hồ Xung, Lao Đức Nặc đối với phán xét này hoàn toàn không có ý kiến, “Thánh cô và Thánh nữ là người thừa kế được toàn bộ giáo chúng hiện nay công nhận, lỡ như các nàng gặp nguy hiểm gì muốn ta phải chết một trăm lần cũng không thể khiến giáo chủ hết giận, trừng phạt như thế cũng xem như là nhẹ rồi.” Dạo gần đây giáo chủ đã nhân từ hơn nhiều.

Lâm Bình Chi và Lệnh Hồ Xung ngạc nhiên, qua một thời gian dài làm việc cùng nhau, thực lực và tài năng của Lao Đức Nặc không ít chỗ khiến bọn họ khâm phục, có thể khiến một người như y một lòng phục tùng, Đông Phương Bất Bại đến tột là lợi hại thế nào, chỉ sợ những gì bọn họ đã thấy chẳng qua là một góc băng sơn.

“Ta đến đây chính là muốn nói với hai người một tiếng, trong khoảng thời gian ta không ở Hoa Sơn các người phải đảm đương cả viêc của ta rồi.” Vốn những công sự phải giải quyết trong thời gian này ba người chia nhau cũng đã thấy mệt mỏi, lần này y rời khỏi sợ rằng phải đem Lâm Bình Chi và Lệnh Hồ Xung mệt đến ngất ngư rồi, huống chi Lệnh Hồ Xung vốn là sẽ không quản những việc như thế mà, toàn bộ sẽ phải để Lâm Bình Chi chịu trách nhiệm cả thôi.

“Khi nào các người sẽ khởi hành?” Có lẽ Nhậm Doanh Doanh các nàng cũng sẽ cùng khởi hành?

“Ngày mai.”


“Nhanh như vậy!” Lâm Bình Chi có chút ngoài ý muốn kinh hô, sau đó ở trong ánh mắt nghi hoặc của Lệnh Hồ Xung và Lao Đức Nặc mà trấn định lại, “Công việc của ngươi thì phải làm thế nào, không lẽ lại ném hết cho ta?”

“Thánh cô và Thánh nữ gặp chuyện như vậy, nếu như không phải sợ gây ra ảnh hưởng không tốt thì bọn người giáo chủ đã trực tiếp đánh giết đến đây rồi.” Mấy vị nhân vật cấp BOSS kia nếu tập thể tái xuất giang hồ, sợ rằng chỉ bằng mấy chữ “Tinh phong huyết vũ” đã không còn đủ để diễn tả tràng diện khi đó nữa.

Lao Đức Nặc nhún nhún vai, “Được rồi, bây giờ ta trở về thu dọn đồ đạc, sợ rằng trong mười ngày nữa tháng sẽ không về được.” Nghĩ đến sắp phải tiếp nhận khóa huấn luyện ma quỷ kia y lại thấy đau đầu.

Lao Đức Nặc rời đi, Lâm Bình Chi cũng cảm thấy đã đến lúc đứng dậy ly khai, ngay lúc hắn đang mở cửa, Lệnh Hồ Xung từ phía sau nói vọng theo một câu, “Lâm Bình Chi, nếu là thật sự thích Doanh Doanh thì không nên thương tổn nàng.”

Lâm Bình Chi mỉm cười nhưng cũng không quay đầu lại “Đó là tự nhiên.” Người này thật lạ, với chuyện của người khác sao lại nhạy cảm đến vậy, nếu là ban đầu gã cũng phản ứng nhanh như vậy, sợ rằng bản thân đã sớm không còn cơ hội rồi, Lâm Bình Chi có chút không đạo đức cảm tạ sự trì độn của Lệnh Hồ Xung.

Ngày tiếp theo, Lao Đức Nặc mặc kệ Doanh Doanh các nàng có nguyện ý hay không, mạnh mẽ phối hợp với Điền Bá Quang đưa các nàng lên xe ngựa “áp giải” quay về Hắc Mộc Nhai.

Dọc theo đường đi, Doanh Doanh và Khúc Phi Yên, Lam Phượng Hoàng đều cong đôi môi nhỏ nhắn, căm tức nhìn hai tên đáng ghét Điền Bá Quang và Lao Đức Nặc, mà bàn tay nhỏ bé của Khúc Phi Yên càng không ngừng hoạt động trên người Điền Bá Quang, khiến gã không ngừng “tê tê” hít khí lạnh.

Mặc dù ba nha đầu Doanh Doanh nghìn vạn lần vậy không muốn, Hắc Mộc Nhai vẫn đã gần ngay trước mắt.

Vừa xuống xe, ba giờ nha đầu đã phân biệt bị Nhậm Ngã Hành, Khúc Dương còn có Ngọc trường lão gắt gao ôm lấy, quả thực suýt nữa không thở nổi.


“Mấy tiểu nha đầu các ngươi, còn dám nghĩ đến việc chạy ra ngoài chơi sao!” Đan Vô Ngân hung hăng gõ đầu của Khúc Phi Yên không thành thật nhất, “Ngươi không biết cá ngươi đã đem bọn ta hù đến suýt chết sao, cả ngày không có lương tâm chỉ biết chơi thôi!”

Khúc Phi Yên xoa xoa cái đầu không hề đau đớn chút nào, thè lưỡi, vùi ở trong lòng Khúc Dương kéo kéo tay áo của Đan Vô Ngân ngoan ngoãn nói, “Vô Ngân thúc thúc, chúng ta chuyện gì cũng không có làm, ngươi đừng tức giận như vậy mà.”

Đan Vô Ngân và Điền Bá Quang liếc nhau một cái, sau đó liền hiền lành bỏ qua choi Khúc Phi Yên, “Sau này sẽ tiếp tục răng dạy các ngươi, bây giờ cứ về nghỉ trước đi.” Sợ rằng mấy tiểu nha đầu này lúc đó cũng đã chịu không ít chấn kinh rồi, Đan Vô Ngân có chút yêu thương suy nghĩ.

Nhậm Doanh Doanh, Khúc Phi Yên và Lam Phượng Hoàng ngoan ngoãn trở về phòng nghỉ ngơi, mà Điền Bá Quang và Lao Đức Nặc lại phải theo sau Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân đi tới phòng nghị sự.

Vừa vào đến phòng nghị sự, Lao Đức Nặc đã quỳ xuống, “Giáo chủ, Phu nhân, thuộc hạ bảo hộ Thánh cô, Thánh nữ bất lực, cam nguyện bị phạt.” Đã chắc chắn sẽ bị phạt, còn không bằng chủ động nhận sai, nói không chừng còn có thể được xử nhẹ một ít.

Đông Phương Bất Bại cũng biết chuyện này cũng không thể tính rằng do Lao Đức Nặc thất trách, bởi vậy cũng không bùng phát lửa giận đến trên người y, “Được rồi, tự ngươi đến Giới đường nhận huấn luyện lại đi.”

Sau khi Lao Đức Nặc cung kính lui ra, Đông Phương Bất Bại mới dời ánh mắt lên người Điền Bá Quang vẫn lẳng lặng đứng ở một bên.

Đây là lần đầu tiên từ sau khi chia tay ở Hàng Châu, Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân nói chuyện với Điền Bá Quang, “Ngươi thích Phi Yên?” Đông Phương Bất Bại không có kiên nhẫn quanh co với Điền Bá Quang, nếu không phải nghe được ám vệ báo cáo, Điền Bá Quang ở thời khắc mấu chốt đã chắn một kiếm của Tả Lãnh Thiền thay cho Doanh Doanh và Phi Yên hết lòng bảo vệ hai nàng, Đông Phương Bất Bại đã sớm đem cái tên cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga này ném ra ngoài.

“Đúng vậy.” Điền Bá Quang cho dù đối mặt với Đông Phương Bất Bại danh chấn giang hồ hay Đan Vô Ngân đã từng chơi xấu chỉnh gã đến thừa sống thiếu chết cũng không lùi bước chút nào. Gã đã đoạt đi bảo bối của bọn họ, vì vậy bị thử thách một chút cũng là chuyện nên làm, bất quá gã tuyệt đối sẽ không buông tay.

“Phi Yên là ta Thánh cô Nhật Nguyệt thần giáo, cũng là người thừa kế của bản tọa, ngươi có tư cách gì sánh đôi với nàng?” Đông Phương Bất Bại nhất châm kiến huyết, nói ra mâu thuẫn lớn nhất, võ công của Điền Bá Quang võ công mặc dù không tệ, thế nhưng cũng không tính là nhất lưu cao thủ, còn nếu tính đến xuất thân, Điền Bá Quang vốn là cô nhi, phân lượng gia thế hẳn là không thể so với thân phận Thánh nữ Nhật Nguyệt thần giáo.

Điền Bá Quang hiển nhiên đã cân nhắc qua chuyện này, “Ta sẽ cố gắng nâng cao thực lực của mình, bất luận là ở phương diện nào, cho đến khi có thể quang minh chính đại dắt tay nàng đối mặt với tất cả mọi người.” Đối với tình cảm của Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân, Điền Bá Quang là phi thường hâm mộ, gã cũng mơ ước có một ngày gã đủ thực lực có thể mang đến hạnh phúc cho Phi Yên, có thể để nàng tự do chơi đùa mà không phải nhìn sắc mặt của ai. Cũng giống như bây giờ, toàn bộ giang hồ đều biết chuyện tình cảm của hai nam nhân Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân, thế nhưng không người nào dám đối với họ có một lời bình phầm nào, cho dù kẻ đó có tự xưng là lão đại của danh môn chính phái cũng vậy.

Nhìn kỹ ánh mắt kiên định của Điền Bá Quang, Đông Phương Bất Bại hoàn toàn không nhìn thấy chút tạp chất nào từ đó thì hơi hơi gật đầu, “Ngươi vẫn còn quá yếu.” Đây là lời nói thật, chỉ cần một cây ngân châm của Đông Phương Bất Bại đã đủ lấy mạng của Điền Bá Quang.


Điền Bá Quang không hề bị Đông Phương Bất Bại đả kích, “Một ngày nào đó, ta sẽ có đủ thực lực khiến Đông Phương giáo chủ nhìn ta với cặp mắt khác.” Như vậy gã mới có thể bảo vệ tốt người chuyên gây họa như Khúc Phi Yên, nhớ đến năng lực đặc biệt nào đó của ái nhân Điền Bá Quang liền cảm thấy đau đầu, bất quá gã hoàn toàn cam tâm tình nguyện.

“Như vậy, người cũng đi Giới đường một chuyến đi, chỉ cần ngươi có thể qua được, ta sẽ đồng ý việc ngươi ở cùng với Phi Yên.” Đông Phương Bất Bại vốn nghĩ muốn tìm một người thật lòng bao dung cho Khúc Phi Yên không phải chuyện dễ dàng, vì thế chỉ cần Điền Bá Quang có đủ thực lực, y hoàn toàn đồng ý đem Khúc Phi Yên gả ra ngoài, tuy rằng vẫn là có một chút nuối tiếc.

Điền Bá Quang thật không ngờ, vốn nghĩ Đông Phương Bất Bại sẽ là trở ngại lớn nhất lại dễ dàng như thế, y lại còn đồng ý giúp gã trở nên mạnh hớn, chỉ cho gã một con đường sáng. Thần sắc của Điền Bá Quang nhất thời hưng phấn hơn nhiều.

Đợi đến khi Điền Bá Quang rời khỏi, Đông Phương Bất Bại quay đầu lại thấy thần sắc không vui của Đan Vô Ngân, “Tử Khiêm, làm sao vậy?” Đông Phương Bất Bại còn tưởng rằng Đan Vô Ngân có chỗ nào không khỏe liền khẩn trương hỏi.

“Ngươi cứ như vậy đem Phi Yên đưa ra ngoài!” Đan Vô Ngân càng nghĩ càng tức giận, Phi Yên mới mười bốn tuổi, vốn nên là bảo bối được bọn hắn phủng trong lòng bàn tay, làm sao có thể dễ dàng bị gã Điền Bá Quang kia đoạt đi như thế. Cái tên hái hoa tặc xú danh lan a kia làm sao xứng với Phi Yên! Đông Phương cũng thật là, cư nhiên một chút cũng không có khó dễ gã! Hừ, đúng là không thèm để ý đến cảm nghĩ của mình!

Đông Phương Bất Bại thấy Đan Vô Ngân giận đến thở gấp thì có chút bất đắc dĩ, đã sớm biết Đan Vô Ngân rất yêu thương mấy tiểu nha đầu kia, thế nhưng thật không ngờ hắn lại…

“Tử Khiêm, Phi Yên cũng đã lớn rồi, sớm muộn gì đều phải lập gia đình.” Nghĩ đến tiêu chuẩn của Đan Vô Ngân, sợ rằng mấy tiểu nha đầu kia phải cô độc cả đời nha.

“Hừ, không lấy chồng thì lại thế nào chứ!” Thanh âm ở trong ánh mắt bất mãn của Đông Phương Bất Bại càng ngày càng nhỏ, cuối cùng Đan Vô Ngân quẫn bách đến mức bỏ qua bàn tay của Đông Phương Bất Bại dỗi, “Hừ, ngươi một chút cũng không đau lòng Phi Yên, ngươi không thương, ta thương!” Sau đó thì bỏ mặc một mình Đông Phương Bất Bại ở phòng nghị sự, tự hắn đi tìm Khúc Phi Yên bồi dưỡng tình cảm, hắn cũng không tin cảm tình giữa hắn và Phi Yên cảm tình không sánh bằng cái tên ghê tởm Điền Bá Quang kia!

Đông Phương Bất Bại cười khổ bóng lưng của Đan Vô Ngân, y đột nhiên cảm thấy hẳn là nên gả mấy tiểu nha đầu này ra ngoài sớm một chút đi, bằng không sự chú ý của Từ Khiêm trên người y sẽ bị phân tán càng ngày càng nhiều. Hiện tại hai bên còn chưa xem bát tự đã nổi giận với mình, tương lai nếu thực sự phải gã bọn họ, Tử Khiêm còn không đem mình vứt ra sau đầu sao.

Được rồi, cứ quyết định sẽ gả mấy nha đầu đó trong vài năm này đi, cành nhanh càng tốt, càng xa càng tốt!

Các tiểu nha đầu đáng thương, Đông Phương thúc thúc tuy rằng thương các ngươi, thế nhưng chung quy không sánh được dục vọng độc chiếm của y với Vô Ngân thúc thúc của các ngươi nha, so về tầm quan trọng, các ngươi hoàn toàn bị đánh bại rồi nha.

Sắp tới Hắc Mộc Nhai phải chuẩn bị cử hành hỷ sự rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.