Đọc truyện Đông Phương Bất Bại Chi Ám Dạ Ôn Nhu – Chương 34: Tính toán của Đan Vô Ngân
Ngày hôm sau Nhạc Linh San đi đến gian phòng của Lệnh Hồ Xung, nàng đứng bên ngoài lên tiếng gọi, “Đại sư huynh, đại sư huynh, huynh ra đây với muội một chút.”
Từ sau khi trở về Lệnh Hồ Xung luôn không khống chế được mà chìm đắm trong thương tâm, nay vừa nghe được giọng nói của Nhạc Linh San trong lòng liền động mạnh một cái, sau đó từ trên giường xử ra một thế lý ngư đả đĩnh (cá chép trở mình) ngồi bật dậy, tùy tiện phủ thêm áo khoát liền bước ra khỏi phòng.
“Tiểu sư muội, sao muội lại tới đây?” Lệnh Hồ Xung có chút hưng phấn hỏi.
Nhạc Linh San thấy Lệnh Hồ Xung quần áo xốc xếch, lại nghĩ tới Lâm Bình Chi rất giống phụ thân mình luôn luôn để ý áo mũ chỉnh tề, thì không khỏi nhíu mày một cái. Thế nhưng nghĩ đến những kỷ niệm ngọt ngào đã trãi qua cùng Lệnh Hồ Xung, nhất thời lòng nàng cũng mềm xuống, quyết định vẫn tiếp tục kế hoạch dò xét của mình.
“Đại sư huynh, phụ thân có nói gì với huynh không?” Nhạc Linh San thử dò xét Lệnh Hồ Xung xem gã có biết phụ thân muốn hứa gả mình cho Lâm Bình Chi không..
Lệnh Hồ Xung vừa nghe Nhạc Linh San nói vậy, hưng phấn vừa được dấy lên hoàn toàn biến mất, mà nỗi u buồn trong lại một lần nữa trở về trên mặt, “Có, huynh có biết.”
Trong lòng Nhạc Linh San chờ mong nhìn thấy biểu tình hoặc kinh ngạc, hoặc tức giận của Lệnh Hồ Xung nếu không bất cứ một biểu tình nào khác cũng sẽ khiến nàng có hy vọng. Thế nhưng bộ dạng thờ ơ của Lệnh Hồ Xung đã làm nàng thất vọng rồi, Nàng đau đớn nghĩ thầm.
Cảm giác một mảnh phương tâm của mình dành cho Lệnh Hồ Xung đều bị chó ăn mất Nhạc Linh San tức giận nói, “Đại sư huynh, ta phải cho tiểu Lâm tử, ngươi sẽ chúc phúc cho ta chứ?”
Móng tay của Lệnh Hồ Xung bấm thật chặt vào da thịt, để lại ấn ký thật sâu, “Tiểu sư muội, chúc mừng muội.” Lệnh Hồ Xung cơ hồ là nghiến răng thốt ra từng chữ. Tiểu sư muội muốn mình chúc phúc nàng, mình nhất định sẽ làm được!
Nhạc Linh San thất vọng nhìn Lệnh Hồ Xung, sau đó xoay người chạy đi không hề quay đầu lại, nàng không nhìn thấy ở phía sau nàng, máu tươi từ trong ống ta áo của Lệnh Hồ Xung từng giọt tí tách rơi xuống nhuộm đỏ cả một vùng đất dưới chân gã.
——————————————
Hắc Mộc Nhai,
Đan Vô Ngân cầm tở giấy vừa được lấy ra tên chân tín cáp vừa cười đến nghiêng trời lệch đất, sau đó thuận thế ngã vào trong lòng Đông Phương Bất Bại.
“Tử Khiêm, có chuyện gì sao?” Đông Phương Bất Bại có chút nghi hoặc nhìn Đan Vô Ngân đang cười đến không còn chút hình tượng nào, từ trong tay hắn cầm lấy tin tình báo tín cáp gởi về nhìn một chút sau đó cũng không nhịn được nở nụ cười.
“Cha con nhà họ Nhạc này đúng thật là … cực phẩm nha!” Đông Phương Bất Bại cảm thán.
Nguyên lai, nội gián của Đông Phương Bất Bại thiết lập tại Hoa Sơn truyền tin tức về, đem sự việc hỗn loạn của Lệnh Hồ Xung cùng cha con Nhạc Linh San, Nhạc Bất Quần đều ghi lại rõ ràng trên giấy, phía dưới còn có vài dòng phỏng đoán tâm kế Nhạc Bất Quần của vị huynh đệ nội gián đó, đọc ra thật đúng là có tính giải trí cao mà.
Đan Vô Ngân cười đến mức nói chuyện cũng không đủ hơi nhưng vẫn cố gắng hỏi Đông Phương Bất Bại, “Đông Phương, ngươi xác định nội gián ngươi bố trí là dùng để làm chính sự chứ không phải để sưu tập bát quái?”
Đông Phương Bất Bại nghẹn lời, đầu đầy hắc tuyến nhìn chữ viết chi chít trên giấy, trong lòng thầm nhủ . Đành có chút đỏ mặt cố gắng chuyển đề tài.
“Tử Khiêm, Nhạc Bất Quần đánh bàn tính lần này chỉ bỏ ra một nữ nhi, một đồ đệ mà lại muốn thu về trong tay cả 《 Tịch tà kiếm phổ》 lẫn 《 Quỳ hoa bảo điển 》, thật đúng là một vị ‘Quân tử’ nha!” Đông Phương Bất Bại lạnh lùng cong khóe môi.
Đan Vô Ngân cũng không đưa ra ý kiến gì chỉ bình tĩnh nhìn kỹ tin tình báo kia, nói, “Nhạc Bất Quần cho rằng tất cả người trong thiên hạ đều là kẻ ngu si sao? Hay là hắn thật cho rằng nữ nhi và đồ đệ của hắn thật là bảo bối khó gặp gì đó, người người đều muốn tranh giành.” Đan Vô Ngân nghĩ những nhân sĩ chính đạo đó có thể bị Nhạc Bất Quần lừa bịp nhiều năm như vậy cũng thật sự rất cường đại.
“Chúng ta nên làm cái gì đây?” Đông Phương Bất Bại biết phương diện mưu lược của mình không quá xuất sắc, liền thoải mái hỏi Đan Vô Ngân.
Đan Vô Ngân ôm Đông Phương Bất Bại nói, “Không quan hệ, cứ để bọn họ hồ nháo đi, chúng ta không ngốc, Lâm Bình Chi cũng là kẻ tinh minh, chờ đến thời khắc mấu chốt để người của chúng ta ‘bang trợ’ y một chút là được rồi.”
Đông Phương Bất Bại gật đầu, “Ừ, dù sao thì mặc kệ Nhạc Bất Quần nhảy nhót như thế nào cũng không có biện pháp biết Lâm Bình Chi đem 《 Tịch tà kiếm phổ 》 giấu ở đâu.”
Đan Vô Ngân bỗng nhiên có chút tò mò, “Đông Phương, ngươi nói lúc Lâm Bình Chi được Nhạc Linh San rõ ràng không mang theo gì cả, ngay cả Nhạc Bất Quần cũng không có phát hiện manh mối nào, như vậy y có thể đem 《 Tịch tà kiếm phổ 》 giấu ở chỗ nào chứ?”
Đông Phương Bất Bại cười thần bí, “Tuy rằng ta cũng không rõ lắm 《 Tịch tà kiếm phổ 》 của Lâm gia có bộ dạng thế nào, nhưng 《 Quỳ hoa bảo điển 》 và 《 Tịch tà kiếm phổ 》 vốn là cùng một nguồn nên có lẽ hình thức cũng không sai biệt lắm, 《 Quỳ hoa bảo điển 》 vốn là một mảnh y phục.”
Đan Vô Ngân đã hiểu, mọi người đều theo bản năng nghĩ ràng bí tịch phải là một quyển sách, nếu thật sự được ghi chép trên y phục đúng là không dễ bị phát hiện.
—————————————
Nhạc Bất Quần ở tại Hoa Sơn không thể nào ngờ “diệu kế” của mình cư nhiên đã bị địch nhân lớn nhất phát hiện, hắn còn đang khổ tâm tính toán xem làm thế nào để có thể mau chóng đạt được mục đích.
Mà lúc này, Ninh Trung Tắc đang ở bên cạnh hắn dò hỏi, “Sư huynh, muội nghe Linh San nói huynh muốn gả nàng cho Bình Chi?” Ninh Trung Tắc có thể xem như một vị mẫu thân tốt, làm sao không biết ý trung nhân của nữ nhi mình là Lệnh Hồ Xung. Bởi vậy khi nghe nói Nhạc Bất Quần muốn đem Nhạc Linh San gả cho Lâm Bình Chi, trong lòng bà luôn có một chút lo lắng.
Nhạc Bất Quần không ngờ Ninh Trung Tắc biết chuyện nhanh như vậy, hơi nhíu nhíu mày, “Sư muội, ta làm như vậy đều là đã có suy tính cả rồi.”
Ninh Trung Tắc biết trượng phu của mình luôn mưu tính sâu xa, nghe hắn nói như vậy cũng tạm thời buông xuống lo âu, nghe Nhạc Bất Quần giải thích.
“Sư muội, ngươi thật sự cho rằng lấy tính cách của Xung nhi có thể chiếu cố tốt Linh San sao?” Lúc này, Nhạc Bất Quần đang diễn hình tượng một người chồng, người cha tốt.
Ninh Trung Tắc sửng sốt, “Hẳn là có thể đi, Xung nhi từ nhỏ đã cùng Linh San lớn lên, đối với thói quen, sở thích của nha đầu đó đều rất rõ ràng, làm sao sẽ không thích hợp?” Ninh Trung Tắc là người nhìn Lệnh Hồ Xung lớn lên, bả luôn xem Lệnh Hồ Xung như con trai ruột, bởi vậy cảm giác Lệnh Hồ Xung như thế nào cũng đều rất thuận mắt.
Nhạc Bất Quần lắc đầu, “Ta xem đã nhiều năm như vậy nàng làm sao còn không nhìn ra chứ. Linh San được chúng ta bảo vệ quá tốt rồi, thế nên đơn giản tinh khiết cũng rất yếu đuối, mà Xung nhi lại là một đứa tâm tính hời hợt làm sao có thể chiếu cố tốt tâm tình của Linh San. Ngược lại là Bình Chi, nhà y đã trải qua đại nạn, chúng ta lại có ân với y, cho nên vô luận thế nào y cũng sẽ không khi dễ Linh San, huống chi Lâm gia diệt môn khiến hắn thành thục hơn rất nhiều, có thể chiếu cố Linh San thật tốt.”
Ninh Trung Tắc nghe Nhạc Bất Quần nói cũng rát có đạo lý, thế nhưng cũng chưa tán thành, “Nhưng Linh San là thích Xung nhi nha, Xung nhi cũng rất thích Linh San.” Ninh Trung Tắc vẫn luôn mong muốn conn gái và đại đệ tử của mình đều hạnh phúc.
Nhạc Bất Quần lắc đầu, “Bọn họ chẳng qua là ở cùng nhau đã quá lâu liền coi như là thích, ta thấy ấn tượng của Linh San đối với Bình Chi cũng không cạn, chúng ta cứ nhìn một chút đi.” Nhạc Bất Quần cũng đã muốn cùng Ninh Trung Tắc nói thêm gì nữa.
Ninh trung tắc không còn cách nào đành phải gật đầu, “Cũng được, đến lúc đó nhìn thử xem ý của Linh San và Xung nhi là như thế nào.”
Lâm Bình Chi cũng đồng thời nghe được tin tức Nhạc Bất Quần muốn gả Nhạc Linh San cho mình, trong lòng không ngừng kích động.
Đương sơ Lâm gia chịu nạn diệt môn, y ở trong sự che chở của phụ mẫu và các sư huynh đệ thoát được một kiếp, nhưng một người vốn được cưng chiều từ nhỏ bây giờ phải đơn độc đào vong bên ngoài lại bị người xấu không ngừng hãm hại, thì sự xuất hiện của Nhạc Linh San chẳng khác gì nữ thần từ trên trời giáng xuống cứu vớt y. Sau đó sư phụ lại mạo hiểm cùng phái Thanh Thành quyết liệt trở mặt thu y làm đồ đệ, Nhạc Linh San trở thành tiểu sư tỷ của mình lại đối với mình chiếu cố đủ đường.
Bởi vậy, Nhạc Linh San ở trong lòng của y đã để lại ấn ký sâu đậm, rồi lại qua thêm một thời gian chính y không thể kềm chế thầm thích nàng. Thế nhưng, sau khi đi tới phái Hoa Sơn y mới biết được nguyên lai nữ thần của mình đã có ý trung nhân, chính là đại sư huynh Lệnh Hồ Xung.
Trong nháy mắt đó, tâm ý của y lập tức nguội lạnh, bởi vì đại sư huynh là đệ tử ưu tú nhất của phái Hoa Sơn, cũng là đệ tử được sư phụ và sư nương thương yêu nhất, lại còn là người thừa kế đã được toàn bộ môn phái thừa nhận. Trọng yếu nhất là, nữ thần của mình cũng thích gã!
Thế nhưng thời gian dần trôi qua, trái tim của y từ từ sống lại. Lệnh Hồ Xung tuy rằng ưu tú, nhưng lại là một người không hiểu quy củ cá tính tùy tiện, căn bản không thể mang đến hạnh phúc cho nữ thần.
Hiện tại, nếu sư phụ thật có ý tứ này, như vậy không phải chứng tỏ bản thân y vẫn còn cơ hội?
Những vui vẻ trong lòng Lâm Bình Chi không ngừng nảy mầm, y âm thầm mong đợi tin tức xác định, thậm chỉ thiếu chút nữa là đã chạy đi hỏi Nhạc Linh San.
“Cốc! Cốc! Cốc!.” Đúng lúc này, cửa phòng của Lâm Bình Chi vang lên tiếng gõ, y cố gắng đè nén sự vui mừng biểu lộ trên nét mặt, đứng dậy đi mở cửa, hóa ra là nhị sư huynh Lao Đức Nặc.
“Nhị sư huynh, sao huynh lại đến đây?” Lâm Bình Chi sửng sốt một chút, nhị sư huynh chính là đệ tử lớn tuổi nhất trong phái Hoa Sơn, bởi vậy tuy rằng hắn không phải đại đệ tử nhưng vẫn rất được sư phụ coi trọng.
Lao đức nặc thật thà cười, “Không có gì, ta nghe nói đệ và tiểu sư muội sẽ muốn thành thân, nên đến chúc mừng đệ.” Lao Đức Nặc tự động giản lược hai “chữ có thể” đi.
Tuy rằng biết rõ tin tức này không nhất định chuẩn xác, thế nhưng trong lòng Lâm Bình Chi vẫn vô cùng vui vẻ, ha ha nở nụ cười, “Nhị sư huynh chê cười, nói không chừng sư phụ chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi, tin tức vẫn còn chưa xác định mà.”
Tuy rằng miệng nói lời khiêm tốn, thế nhưng trên mặt Lâm Bình Chi cũng không đè nén được tình tự hưng phấn, vui sướng.
Lao Đức Nặc cười vui vẻ, “Ngươi cũng đừng giả bộ nữa, tin tức này đã được lưu truyền khắp phái Hoa Sơn rồi còn có thể là giả sao?”
Lâm Bình Chi mời Lao Đức Nặc vào phòng rồi rót một chung trà cho hắn, “Đã lan truyền ra sao? Nhanh như vậy!” Lâm Bình Chi trong lòng âm thầm vui vẻ, nếu thật đã truyền đến mọi người đều biết thì dù sư phụ không có tính toán đó nhưng vì thanh danh của Nhạc Linh San cũng phải đem nàng gả cho mình.
Lao Đức Nặc gật đầu, “Đúng vậy, đã lan truyền ra rồi.” Sau đó trên mặt lộ ra biểu tình do dự, “Tiểu sư đệ, có mấy lời sư huynh không biết có nên nói hay không.”
Lâm Bình Chi sửng sốt, “Sư huynh cứ việc nói.”
“Mấy ngày trước khi tin sư phụ muốn đem Linh San gả cho ngươi truyền ra, đã có người buông lời ganh ghét.” Biểu tình của Lao Đức Nặc có chút oán giận, “Người đó nói rằng nếu không phải dựa vào truyền thừa của Lâm gia làm sính lễ, tiểu sư muội căn bản sẽ không gả cho ngươi.”
Lâm Bình Chi vừa nghe hai chữ “truyền thừa” thì như bị sét đánh. Lâm gia bị diệt môn từ lâu làm gì còn truyền thừa gì đó, như vậy, cái truyền thừa này phải chăng là…
Lâm Bình Chi sắc mặt ngưng trọng hỏi Lao Đức Nặc, “Nhị sư huynh, huynh nói có thật không?”
Lao đức nặc nhanh chóng đính chính, “Ta đã nói đây chỉ là một lời đồn, đệ làm sao lại để ở trong lòng như vậy, nhất định là này mấy tiểu tử thối kia thấy ngươi sắp thành thân với tiểu sư muội nên đố kị mà nói bậy.” Sau đó thấy sắc mặt Lâm Bình Chi không đúng liền vội vàng cáo từ.
“Bình Chi nha, ta là tới chúc mừng không nghĩ tới lại làm đệ khó chịu, đệ cũng đừng suy nghĩ nhiều, ta đi trước.” Sau đó cự tuyệt ý giữ khách của Lâm Bình Chi mà rời khỏi.
Xoau lưng về phía Lâm Bình Chi, trên khóe môi Lao Đức Nặc khẽ nhếch lên thành một nụ cười mỉm.
Mà Lâm Bình Chi thì vẫn còn ngồi ngơ ngác trong phòng.