Đọc truyện Đồng Phục Cùng Áo Cưới – Chương 47
Editor: Voicoi08
Du Thanh Quỳ ngồi trên chiếc giường nhỏ trong phòng ngủ, cô lướt điện thoại di động, xem những bài ngôn luận linh tinh kia.
Sau khi ảnh chụp chung của Du Thanh Quỳ và Du Trạch Ngôn bị tung ra ngoài, phía dưới lập tức nổ tung, từ không thể tin đến chúc phúc. Nhưng thời gian không đến nửa ngày, những lời chúc phúc lập tức chìm xuống, tất cả những bài viết nổi lên đầu trang là chất vấn.
“Con gái? Con gái ruột hay là nhận nuôi? Chắc là con gái nuôi đi?”
“666666 đêm khuya mang con gái vào khách sạn, ảnh đế không hổ là ảnh đế. Diễn, tiếp tục diễn đi.”
“Ha ha, hai tấm ảnh trước đó chưa từng lộ mặt. Nhìn tấm ảnh cuối cùng, cô gái nhỏ này không hề giống Du Trạch Ngôn, căn bản không hề giống ruột thịt.”
“Này, tôi biết cô gái này. Tôi và cô gái này cùng học một trường Sơ Trung. Cô là con gái của Du Trạch Ngôn? Ha ha ha . . . Người bạn học như tôi sao lại không biết?”
“Tôi cũng là bạn học của cô ấy. Chúng tôi cùng nhau học ở trường Sơ Trung và cùng nhau vào trường Trung học trọng điểm của tỉnh, cô ấy học rất tốt, nhưng mà tôi cũng chưa từng nghe nói cô ấy là con gái của Du Trạch Ngôn nha. Một người con gái. . . . Một lời khó có thể nói hết. Cô ấy luôn nói phải học tập thật tốt không yêu sớm, nhưng trường học chúng tôi có bao nhiêu bạn học nam đều từng theo đuổi cô ấy. Chúng tôi còn thường xuyên nhìn thấy một chiếc xe ô tô màu đen đứng chờ cô ấy trước cổng trường học, vừa nhìn qua cũng biết nhất định là một ông chủ lớn nhiều tiền. Mỗi lần cô ấy đều thần thần bí bí chui vào xe rời đi. . .”
“Lầu trên nói không sai, lúc tôi học cao nhất cùng học một lớp với cô ấy. Chậc, tất cả các hoạt động cần có người tham gia đều thấy cô ấy. Không từ mà biệt với cả lớp, lớp chúng tôi còn có ba bạn nam theo đuổi cô ấy. Làm sao lại không theo đuổi người khác mà chỉ theo đuổi cô ấy? Nhất định tác phong có vấn đề. May mắn là cô ấy đã chuyển trường ngay học kì sau rồi.”
Du Thanh Quỳ nhìn chằm chằm mấy bình luận, hóa ra trước kia thanh danh ở trường học của cô kém như vậy sao? Chính bản thân cô cũng không biết. . .
Nhưng mà đến buổi chiều, mấy phụ huynh ở trường Lục Trung thành phố Nam Thanh cũng nhảy ra, họ chứng minh đích thị Du Trạch Ngôn có đi họp phụ huynh cho Du Thanh Quỳ.
“Là con gái thật sao? Đều là họ Du, ai, ôi. Hơn nữa thật sự là Du Trạch Ngôn từng đi họp phụ huynh cho cô ấy. Hôm đó ảnh đế vào phòng học, tất cả mọi người muốn điên luôn rồi.”
“Đúng, tôi có thể làm chứng. Cô gái gọi là Du Thanh Quỳ này, hôm họp phụ huynh luôn gọi Du Trạch Ngôn là ba. Lúc bọn họ rời đi, tôi không nhịn được còn chụp một tấm hình. Nhưng mà trợ lí của ảnh đế không để cho tôi tung ảnh chụp ra ngoài. . . .”
Người nói ra lời này chắc là người đã chụp ảnh khi Du Thanh Quỳ và Du Trạch Ngôn cùng đứng ở sân vận động.
Có những học sinh và phụ huynh của trường Lục Trung nói ra, những bình luận nói Du Thanh Quỳ không phải con gái của Du Trạch Ngôn cũng giảm đi một ít. Nhưng vẫn có rất nhiều người không tin cô là con gái ruột của Du Trạch Ngôn như cũ, họ luôn kiên trì cô chỉ là con gái nuôi.
“Con gái nuôi thì đương nhiên cũng sẽ mang họ Du.”
“Ha ha, đêm khuya lại mang con gái đến khách sạn sao? Ai tin? Cách nói mới của chơi con gái nuôi sao?”
Du Thanh Quỳ nhíu mày, cô càng xem càng không vui.
Đến tối, bỗng nhiên có nữ nghệ sĩ tung ảnh chụp chung với Du Trạch Ngôn, hơn nữa còn kèm theo câu nói — cuối cùng cũng đợi được đến lúc anh nhận con gái [ôm ấp][ôm ấp][ôm ấp]
Lời nói này chỉ tốt ở bề ngoài, nhưng lại đưa đến rất nhiều những suy đoán mơ mộng khác.
“Quá đáng quá, chả trách mấy năm nay chị Lâm không có tác phẩm nào, hòa ra là vì Du Trạch Ngôn mà lui về phía sau làm hiền thê lương mẫu. . .”
“Tình thương của mẹ thật vĩ đại.”
“Ha ha, tôi còn nhớ rõ lúc trước có người thấy Du Trạch Ngôn và Lâm Tú cùng nhau tham gia một hoạt động chụp ảnh. Du Trạch Ngôn phủ nhận mối quan hệ này. Vì bản thân muốn làm một người thanh cao mà không nhận bà xã và con gái. Du Trạch Ngôn, ông thật khiến người khác thất vọng.”
Du Thanh Quỳ ‘hừ’ một tiếng, sao cô lại có thêm một người mẹ không rõ ràng như vậy?
Tức giận! Tức giận!
Cô không chút khách khí viết bình luận chất vấn lên tài khoản weibo kia: “Con gái Du Trạch Ngôn năm nay mười sáu tuổi, cô mới ba mươi một tuổi, mười lăm tuổi cô đã sinh còn à.”
Yên tĩnh một lát, những người dưới trang weibo kia lập tức bừng tỉnh.
“Ha ha, hóa ra là lại muốn ké chút nổi tiếng.”
“Nghệ sĩ hết thời thật sự không chịu buông tha chút cơ hội nổi tiếng nào.”
“Chị Lâm, lúc trước chị cũng từng rất nổi tiếng. Hiện tại, mấy năm nay không quay phim thật tốt, kĩ thuật diễn tương đương bằng 0, diễn gì mà mang dáng vẻ bán manh. Có cảm thấy ghê tởm không vậy? Có thời gian đi ké sự nổi tiếng sao không suy nghĩ làm sao để nâng cao kĩ thuật diễn đi.”
“Ách. . . Có lẽ thật sự sinh đứa nhỏ năm mười lăm tuổi thì sao.”
Lâm Tú thật sự có suy nghĩ muốn ké sự nổi tiếng của người khác, nhìn bài viết của mình đang nổi lên cũng mang cho cô ta chút nổi khiến cô ta có chút vui mừng, không ngờ lại bị vạch trần nhanh như vậy. Thấy càng ngày càng nhiều tiếng mắng chửi, mặt cô ta hết đỏ lại trắng. Cuối cùng vội vàng giải thích: “Mọi người đừng hiểu lầm chứ, tôi chỉ nói là Du Trạch Ngôn đã nhận con gái rồi. Tôi chỉ muốn chúc phúc cho ba con họ mà thôi. [xoxo][xoxo][xoxo]”
. .. .. .. .
Du Thanh Quỳ càng nhìn càng tức giận, tức đến mức tự mình nằm trên giường hờn dỗi. Du Trạch Ngôn luôn đứng ở ban công nói chuyện điện thoại, chuyện này không phải là việc nhỏ. Tuy rằng ông đã rời khỏi giới giải trí, nhưng nếu vẫn tuôn ra những gièm pha không đáng có sẽ trực tiếp ảnh hường đến danh dự công ty họ.
Chuông cửa vang lên, Du Trạch Ngôn dừng gọi điện thoại, nói to về phía phòng ngủ: “Thanh Quỳ, đi mở cửa đi con.”Diễn_đàn[lê]quý_đôn
“Vâng.” Du Thanh Quỳ đi đôi dép lê lông xù, chạy chậm đi mở cửa.
Cô vừa mới mở cửa phòng thì thấy Thời Diệu đang đứng trước cửa.
“Sao cậu lại đến đây?” Du Thanh Quỳ kinh ngạc hỏi.
“Ba cậu để mình đến đưa cậu đi xem phim.”
“A? Nhưng bây giờ sắp chín giờ rồi.”
“Phim chiếu muộn.”
Du Thanh Quỳ liếc mắt nhìn về phía phòng khách, Thời Diệu cũng nhìn qua. Du Trạch Ngôn vẫn nói chuyện điện thoại, ông quay người lại, gật đầu với hai người, lại tiếp tục nói chuyện tiếp.
Du Thanh Quỳ mời Thời Diệu vào phòng khách, nói: “Cậu chờ một chút, mình đi thay quần áo.”
“Được.” Thời Diệu ngồi xuống ghế sofa, lúc chờ Du Thanh Quỳ cậu cũng xem những tin tức nổi bật trên weibo. Hôm nay ba tin đầu bảng trên weibo đều về Du Trạch Ngôn.
Điều 1: Du Trạch Ngôn
Điều 2: Du Thanh Quỳ
Điều 3: Thật hư chuyên Lâm Tú sinh con dưỡng cái vì Du Trạch Ngôn.
Bên dưới còn mấy câu chuyện xưa của Du Trạch Ngôn, hoặc là những nữ nghệ sĩ từng có mối quan hệ với Du Trạch Ngôn.
Sau khi Thời Diệu nhấn xem vào tin nóng thứ hai, bạn học của Du Thanh Quỳ một lần lại một lần nói ra những chuyện trước kia của cô.
. . . .
Du Thanh Quỳ đi theo Thời Diệu ra ngoài, hai người đi thang máy xuống lầu, lập tức nhìn thấy Mễ Doanh Tĩnh đang đi tới.
“Mẹ.”
Mễ Doanh Tĩnh đang đi lên phía trước cũng dừng lại, bà nhìn về phía Du Thanh Quỳ, lại đánh giá một chút Thời Diệu đang đứng bên cạnh Du Thanh Quỳ.
Thời Diệu vốn đang đút tay trong túi quần, nghiêng nghiêng đứng bên cạnh Du Thanh Quỳ, lúc Mễ Doanh Tĩnh nhìn qua, cậu hơi dừng một chút rồi vội vàng rút tay ra khỏi túi, cũng nhanh chóng đứng thẳng người lên.
Mễ Doanh Tĩnh thu hồi ánh mắt, hỏi Du Thanh Quỳ: “Muộn như vậy rồi con còn muốn đi đâu?”
“Ba bảo bọn con ra ngoài xem phim. . .” Du Thanh Quỳ nhỏ giọng nói.
Không biết có phải là ảo giác của Du Thanh Quỳ không, cô cảm thấy hình như mẹ cô đang trợn trừng hai mắt.
Quả nhiên là Mễ Doanh Tĩnh đang rất vội, bà chỉ dặn dò Du Thanh Quỳ hai câu bảo cô chú ý an toàn, lại nói thêm một câu với Thời Diệu: “Làm phiền cháu rồi.” Sau đó bà nhanh chóng rời đi.
. . . . . .
Bộ phim tiếp theo được chiếu lúc mười rưỡi, Du Thanh Quỳ ngồi ở khu chờ.
Thời Diệu mua chút đồ ăn vặt cho cô.
“Cảm ơn.” Du Thanh Quỳ để gói đồ ăn vặt rất to sang bên cạnh,lqd, cô chỉ ôm lấy một hộp Popcorn, cô cúi đầu ăn từng viên từng viên.
Thời Diệu ngồi xuống bên cạnh cô, cậu lướt xem di động.
Bộ phim chiếu muộn rất ít người xem, khu ngồi chờ càng không có người. Du Thanh Quỳ có thể nghe được âm thanh cô nhai Popcorn, cô ăn nửa hộp sau đó nghiêng đầu đưa một viên cho Thời Diệu.
Thời Diệu cũng không đưa tay ra nhận mà trực tiếp há miệng ăn.
Du Thanh Quỳ rụt tay về, đầu ngón tay của cô hình như có chạm vào môi Thời Diệu rồi. . .
Cô lén nhìn thoáng qua Thời Diệu, nói: “Cậu còn xem những tin tức nổi bật sao? Đều là nói linh tinh thôi, cũng không có gì hay để xem…”
“Tùy tiện xem một chút thôi.”
Du Thanh Quỳ ‘Ừ’ một tiếng, cô để Popcorn sang một bên, cũng cầm điện thoại lên lướt tin tức. Lại thêm mấy bản tin về Du Trạch Ngôn và máy nữ minh tinh, rất nhiều người nghiêm túc nói Du Thanh Quỳ giống một nữ nghệ sĩ nào đó.
Du Thanh Quỳ chỉ tùy tiện lướt qua, cô cũng không nhìn những cái này, cô xem lại những bình luận của bạn học trước kia. Cô đọc đi đọc lại đến mấy lần, lại phát hiện có thêm những bình luận mới. Có ảnh chụp trước kia cô tham gia biểu diễn, có ảnh chụp cô đi cùng với mấy bạn nam, có ảnh chụp cô đang lén lên xe của ba, thậm chí ngay cả ảnh chụp cô ngã khi cô học tiểu học cũng có.
Nhìn dáng vẻ ngã chật vật của mình năm chín tuổi, Du Thanh Quỳ cảm thấy có chút ngượng ngùng. Tấm hình này là ai chụp vậy, cô đều không hề biết.
Phía dưới còn nói rất nhiều về việc cô có nhiều bạn nam trong trường theo đuổi, thậm chí có người còn nói từng có hai bạn nam đánh nhau chỉ vì cùng thích cô.
Du Thanh Quỳ nhíu mày suy nghĩ một lúc, cô cũng không thể nhớ ra hai bạn nam mà người này nói đến là ai.
Còn có người nói cô bắt đầu yêu đương từ hồi tiểu học, ba năm học Sơ Trung thay đổi đến bẩy người bạn trai. Bài tuyên truyền này có bài bản hẳn hoi, giống như đang kể một câu chuyện xưa vậy, thật sự rất muốn biết tất cả chi tiết.
Du Thanh Quỳ nghiêng đầu nhìn di động trong tay Thời Diệu, cô thấy nội dung cậu xem cũng giống cô.
“Thời Diệu. . .”
“Hả?” ánh mắt Thời Diệu không rời khỏi màn hình di động, cậu xem cẩn thận mỗi bài viết về Du Thanh Quỳ, đọc cả những bình luận. Lúc Du Thanh Quỳ gọi cậu, cậu chỉ tùy ý lên tiếng cũng không ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Những bài viết này đều nói linh tinh, có thể là do người viết tiểu thuyết viết ra. Cậu có biết Tấn Giang Văn Học không? Nói không chừng có thể đều do Tấn Giang Văn Học viết.”
“Mình biết họ chỉ nói linh tinh.” Thời Diệu thuận miệng nói.
Hàng mi rậm của Du Thanh Quỳ có chút run rẩy, cô rũ mắt xuống, rầu rĩ không vui nói: “Vậy tại sao cậu lại cứ xem suốt. . .”
Lúc này Thời Diệu mới ngẩng đầu lên nhìn Du Thanh Quỳ, nói: “Mình có chút tiếc nuối.”
“Cái gì cơ?” Du Thanh Quỳ chớp chớp mắt, nhìn cậu với vẻ mặt không hiều.
Thời Diệu chỉ chỉ vào mi tâm của cô, nói: “Mình tiếc nuối không được tham gia vào 16 năm qua của cậu, lúc cậu ngã mình không thể đỡ cậu dậy, cũng không thể đánh cho người chụp hình linh tinh một trận. Mình tiếc nuối không không được đứng bên cạnh cậu sớm một chút, khiến cho những người ngu ngốc thích cậu kia biết khó mà lui, cách xa cậu ra một chút, khiến họ ngay cả nghĩ đến cũng không dám nghĩ về cậu nữa.”
Du Thanh Quỳ nhìn chằm chằm vào cậu, trong đầu cô đang trống trơn, một lúc lâu cô mới phản ứng kịp, cô mới nhận ra mình muốn nói gì.
“Mình. . .” Cô vừa muốn nói chuyện thì một bộ phim cũng kết thúc, cả đám người đi ra ngoài, bọn họ cũng phải đi vào.