Đồng Phục Cùng Áo Cưới

Chương 45


Đọc truyện Đồng Phục Cùng Áo Cưới – Chương 45

Editor: Voicoi08

“Ba ơi, lần này ba ở lại được mấy ngày ạ?” Du Thanh Quỳ ngồi xếp bằng trên ghế sofa, cô đang ăn một túi khoai tây chiên lớn.

“Khoảng ba đến năm ngày.” Du Trạch Ngôn nhìn con gái ông. “Ngày mai con bảo đứa nhỏ kia đến cùng ăn một bữa cơm đi.”

“Ai ạ?” Du Thanh Quỳ không phản ứng kịp.

Du Trạch Ngôn nghĩ nghĩ một chút, chọn từ sao cho hợp, mới nói: “Bạn học nam có quan hệ rất tốt với con kia. Ừ, bạn học ngồi cùng bàn.”

Du Thanh Quỳ sửng sốt một chút, cô lại ăn thêm một miếng khoai tây chiên, nhỏ giọng nói: “Ba ơi, sao ba biết cậu ấy ngồi cùng bàn với con. . .”

Du Trạch Ngôn “A” một tiếng, nói: “Ba còn biết ba của cậu nhóc này năm đó ngồi cùng bàn với ai cơ.”

“Ba, ba tìm hiểu chuyện này làm gì chứ. . .” Trên mặt của Du Thanh Quỳ có chút mất tự nhiên.

Du Thanh Quỳ cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Ba ơi, không cần mời cậu ấy ăn cơm đâu ạ? Còn, còn quá sớm ạ. . .”

“Không phải con đi ăn cơm với mẹ người ta rồi sao?” Du Trạch Ngôn nói.

“Đó, đó là vì trùng hợp thôi ạ. . .”

Du Trạch Ngôn sờ sờ đầu còn gái, cười nói: “Ba cũng không cho con gả cho cậu ấy ngay lúc này, ba cũng chỉ muốn gặp mặt đứa nhỏ này mà thôi.”

“Vậy được rồi, con hỏi một chút xem ngày mai cậu ấy có rảnh không ạ. . .” Du Thanh Quỳ cảm thấy có chút lạ, trong lòng cô đang cảm thấy ngày mai Thời Diệu không có thời gian rảnh thì tốt hơn.

Du Thanh Quỳ nói chuyện cùng ba một lát, lúc rất muộn rồi cô mới về phòng ngủ đi ngủ. cô nằm trên giường, nghĩ nghĩ lại lời nói của ba, rồi cô lại nghĩ đến chuyện xảy ra hôm qua ở nhà Thời Diệu.

Cô. . .thật sự đang nói chuyện yêu đương sao?

Nhưng bây giờ đã phải đưa cậu ấy đến gặp cha cô hay sao? Này. . . có phải có chút quá nhanh đúng không?


Du Thanh Quỳ còn có chút mơ mơ màng màng. Yêu đương là như thế nào? Bỗng nhiên cô lại có một cảm giác mới mẻ kì lạ đối với tương lai.

Cô do dự một lúc, sau đó cầm điện thoại. Cô nhìn trên màn hình điện thoại hai danh mục song song là hòm thư và weibo, cô nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn mở hòm thư, cô mở khung đối thoại với Thời Diệu ở trong hòm thư.

Du Thanh Quỳ: Cậu ngủ rồi sao?

Du Thanh Quỳ: Ngày mai ba mình muốn mời cậu ăn cơm.

Du Thanh Quỳ: ngày mai nếu cậu không rảnh cũng không sao.

Không trả lời.

Du Thanh Quỳ cầm điện thoại di động, nhìn chằm chằm vào màn hình chờ tin tức. Rõ ràng vừa rồi trong lòng cô còn đang hi vọng ngày mai Thời Diệu không có thời gian để đến, nhưng khi cô thật sự gửi tin nhắn cho cậu thì cô lại có chút trông ngóng ngày mai cậu có thể đến.

Du Thanh Quỳ kêu “Ai nha” một tiếng, cô vươn tay vỗ một cái lên đầu mình. Cô có chút không thể hiểu nổi bản thân mình rồi.

Qua một lúc lâu, Du Thanh Quỳ nhìn chằm chằm vào màn hình di động thì thấy trên khung chat hiện lên mấy chứ ‘Đang nhập tin nhắn’.

Bỗng nhiên, Du Thanh Quỳ cũng không hiểu tại sao cô lại có chút khẩn trương.

Thời Diệu: Được.

Lúc cô đang rơi vào trạng thái giằng co thì cuối cùng nhận được tin nhắn chỉ có một chữ.

Du Thanh Quỳ nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, trong lòng cô cảm thấy có chút nhẹ bỗng. Cô để điện thoại di động đặt trên ngực, nhắm mắt lại muốn ngủ. Một lát sau bỗng nhiên di động cô lại kêu lên.

Du Thanh Quỳ vội vàng mở tin nhắn.

Thời Diệu: Đang ngủ?


Du Thanh Quỳ: Còn chưa đâu.

Thời Diệu: Mấy ngày nữa tôi phải ra nước ngoài, đến năm sau mới về.

Du Thanh Quỳ nhìn những lời này, cô đọc lại lần lượt từng chữ đến lần thứ hai. Trong lòng cô có cảm giác thất lạ, nhưng cô lại nhớ đến ba mẹ Thời Diệu đều ở nước ngoài, tất nhiên cậu ấy cũng muốn ra nước ngoài mừng năm mới với cha mẹ.

Du Thanh Quỳ: Ừ.

Du Thanh Quỳ nhịn rồi lại nhịn, nhưng cô vẫn không nhịn được mà gửi một tin nhắn đi.

Du Thanh Quỳ: Bao giờ cậu đi?

Thời Diệu: Luyến tiếc tôi?

Du Thanh Quỳ để điện thoại xuống dưới gối, ngủ.

-.-.-.-.-.-.-..-

Sáng sớm hôm sau, Du Trạch Ngôn bị Du Thanh Quỳ hốt hoảng gọi dậy.

“Ba ơi, ba ơi. Ba mau tỉnh lại đi, có chuyện không may rồi.”

Du Trạch Ngôn mắt vẫn nhắm, ông lung tung “Ừ” một tiếng, rồi hỏi: “Làm sao thế, chuyện gì vậy, mới sáng tinh mơ mà con.”

Du Thanh Quỳ ngồi ở bên giường, cô nâng mí mắt ba cô lên, đưa di động đến gần mắt ông, nóng ruột nói: “Ba ơi, ba mau nhìn đi, bây giờ khắp nơi đều đưa tin về ba.”

“Ảnh đế Du Trạch Ngôn đêm khuya mang theo tiểu tình nhân đi vào khách sạn. . . Cái quỷ gì này nọ. . .” Du Trạch Ngôn đọc một nửa đã không đọc nổi nữa, ông vỗ vỗ vào bàn tay của Du Thanh Quỳ, “Những tên cẩu tử đó luôn như vậy, nếu phản ứng đến bọn hắn thì chính là tuyên truyền, không cần phải để ý đâu con.”

Du Trạch Ngôn chuyển người lại.


“Ba à. Nhưng ba nhìn ảnh minh họa mà xem.” Du Thanh Quỳ có chút nóng nảy.

Lúc này Du Trạch Ngôn mới cầm lấy di động trong tay Du Thanh Quỳ nhìn qua, ông híp mắt nhìn ảnh chụp. Mấy tấm hình này đều chụp vào buổi tối, cũng không thể nhìn rõ được diện mạo của Du Thanh Quỳ, nhưng Du Trạch Ngôn vẫn chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra con gái ông.

“Đám này cũng có chút trí tuệ.” Du Trạch Ngôn bị tức đến mức nở nụ cười.

“Con đi lấy giúp ba cái điện thoại lại đây.” Du Trạch Ngôn ngồi dậy nói.

Du Thanh Quỳ vội vàng đi tìm trong túi của ba cô lấy ra chiếc điện thoại di động.

Du Trạch Ngôn mở điện thoại di động ra, lqd, quả nhiên thư kí của ông gửi cho ông rất nhiều tin, trong đó có bao gồm một ít tin tức và đường link kèm hình ảnh. Du Trạch Ngôn nghĩ nghĩ, ông kéo Du Thanh Quỳ đến bên cạnh, hai người chụp chung một tấm hình.

Du Thanh Quỳ nhìn chằm chằm vào ông, hỏi: “Ba, ba muốn làm gì thế ạ?”

“Thật ra cái tiêu đề kia cũng vậy.” Du Trạch Ngôn vừa đăng weibo, vừa nói: “Vậy thì ba để bọn họ nhìn thấy tình nhân nhỏ trong kiếp trước của ba dễ nhìn thế nào.”

Du Trạch Ngôn: Tình nhân nhỏ trong kiếp trước.

Kèm theo bên dưới có ba tấm hình. Tấm thứ nhất là Du Thanh Quỳ lúc cô vừa sinh ra vẫn còn để chân trần. Tấm ảnh thứ hai là chụp lúc Du Thanh Quỳ năm sáu tuổi, ông ôm lấy bóng lưng của Du Thanh Quỳ. Tấm hình còn lại là tấm hình ông vừa chụp chung với Du Thanh Quỳ.

Công ty của Du Trạch Ngôn có bộ phân quan hệ xã hội, trước đó ông cũng có bộ phận quan hệ xã hội của riêng ông. Ông đăng tin này lên weibo sau đó thuận tay @Phòng công tác Du Trạch Ngôn và @Điện ảnh và truyền hình Du thị ở phía dưới. Diễn-đàn-LQD

Sau đó ông lại đưa tin tức cho thư kí.

Không lâu sau, phòng công tác của Du Trạch Ngôn và điện ảnh truyền hình Du thị đều đồng thời phát lại tin tức trên weibo này của ông.

Góc trên bên phải hiện ra một tiêu đề tin tức chưa đọc, Du Trạch Ngôn cũng không nhìn, ông trực tiếp để điện thoại di động xuống, hỏi Du Thanh Quỳ: “Con hẹn cậu ta chưa?”

“Con hẹn rồi. . .”

-,-,-,-,-,-,-,,-

Du Trạch Ngôn đưa Du Thanh Quỳ ra khỏi khách sạn, phóng viên trốn trong góc phòng chờ cả đêm vội vàng “Tách tách” “tách tách” không ngừng.
  
“Ha ha, trời đã sáng. Cuối cùng cũng chụp được tiểu tình nhân của Du Trạch Ngôn.” Hắn chọn mấy tấm chụp đẹp từ trong đống ảnh. Vừa muốn gửi đi lại nhận được bài đăng của Du Trạch Ngôn trên weibo.


“A? Con gái?” người phóng viên đứng tại chỗ, mơ màng một lúc lâu, sau đó mới nhớ mang ảnh chụp ra cẩn thận so sánh. Hắn chỉ nghĩ đến công sức hắn chờ cả một đêm cuối cùng lại thành kết quả như vậy, trong lòng hắn cảm thấy rất oan ức. Hắn càng nghĩ càng thấy tủi thân, quyết định gọi điện cho một người phóng viên có tuổi hơn khóc lóc kể lể một chút.

“Mày có phải là đồ ngu ngốc không thể hả, có cái gì mà phải tủi thân? Chân tướng sự tình có quan trọng đến vậy hay không? Quan trọng là thủ đoạn. Là thủ đoạn. Mày cần để ý xem có phải là phóng viên hay không để làm gì, có thủ đoạn thì chính là chiến thắng.”

“A?”

“Mày nhìn lại mấy cái tiêu đề mày phát lên này, quá thiếu mạnh mẽ. Cẩu tử mười năm trước cũng đều viết như vậy.”

“A?”

“Nếu để tao viết tao sẽ viết. . . ‘Du Trạch Ngôn nuôi con gái nhiều năm để đưa lên giường’, ‘Một tiếng cha nuôi cả đời vinh hoa phú quý’, ‘Ảnh đế Du Trạch Ngôn bụng dạ khó lường, dụ dỗ trẻ gái’.

“A?”

“Mày a cái gì mà a? Mày có hiểu không đấy? Ông ta chỉ nói là con gái chứ chưa nói là con gái ruột. Mày phải đi theo con đường con gái nuôi. Cô con gái nuôi được ảnh đế nuôi từ bé biến thành tình nhân nhỏ không phải là càng hấp dẫn ánh mắt hơn so với tình nhân nhỏ của ảnh đế hay sao? Ảnh đế cấm dục và hình ảnh tương phản của lão sắc quỷ còn không phải là sẽ oanh động đến phá trời sao? Bây giờ mọi người đều có sức tưởng tượng rất tốt, mày chỉ cần tùy tiện dẫn đường một chút thôi, những người này đều là người trước vừa ngã người sau lập tức tiến lên dựa vào sự mơ mộng của bản thân tạo nên một hồi tuồng, mỗi người đều hận không thể nhảy vào màn hình giết người. Ừ, thường gọi là hiệp sĩ bàn phím. . .”

“A? Vậy, vậy nếu là con gái ruột thì sao?” người phóng viên trẻ xoa xoa mồ hôi trên trán.

Đầu kia điện thoại trầm mặc ba giây, sau đó nói ra một tiêu đề mới: “ Vậy “Ngay cả con gái ruột cũng không tha, không ngờ Du Trạch Ngôn lại là người như vậy.’ khà khà, tiêu đề này có phải càng oanh động không?”

Người phóng viên trẻ suýt thì ném điện thoại di động ra bên ngoài.

“Vậy, vậy nếu cuối cùng làm sáng tỏ là không có bất cứ điều gì, chỉ chỉ đơn giản là quan hệ của cha và con gái thì sao.” Giọng nói của người phóng viên trẻ có chút phát run, nhưng trong đầu hắn lại giống như có linh cảm óng ánh.

“Ngu ngốc. Con gái thì đến thế nào? Dù sao cũng phải có người sinh ra đúng không? Những tiêu đề trước đều phải mang tính bùng nổ, chờ khi tình thế có chút chuyển biến thì đem mẹ của con gái ra luôn.”

“Bây giờ em đi tìm hiểu xem ai sinh ra người con gái này?”

“Ai nha, mày là đồ đầu heo. Cái này từ từ tìm, không cần phải vội vàng, không cần tìm cũng được. Đến lúc đó đăng lên mấy tên là được, cái tên này có thể là một diễn viên nào đó, cái tên này cũng có thể là người mới nào đó, rồi cũng có thể cái tên này là một người mẫu nào đó. . . Cái này đã thành vòng tròn rồi, chuyện chính là như vậy. Có biết bao nhiêu nữ minh tinh muốn mượn cơ hội này để nổi tiếng. Thầy dạy mày nha, thật ra cũng không cần mày phải nói ra cái tên đó là ai, những nữ nghệ sĩ hoặc người mới nào đó cũng sẽ tự dính lên tin đồn thôi. . .”

Người phóng viên trẻ hít một hơi thật sâu: “Thầy chính là thầy, thật cao tay. Cuối cùng thì anti fan của Du Trạch Ngôn cũng có thể đứng lên tuyên truyền giúp ông ta.”

“Mày học cũng nhanh đấy. Không sai, không sai. Chúng ta không chỉ cần sức tưởng tượng mà cần phải có năng lực. . .”

-.-.-.-.-.-.-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.