Đồng Phục Cùng Áo Cưới

Chương 33


Đọc truyện Đồng Phục Cùng Áo Cưới – Chương 33

Editor: Voicoi08

Thứ sáu, tan học, Du Thanh Quỳ rất vui vẻ. Bởi vì hôm nay mẹ cô sẽ về nhà.

“Mẹ ơi, con về rồi.” vừa ra khỏi trường, Du Thanh Quỳ chạy một mạch về nhà, nhưng lúc cô đứng ở cửa nhà nhìn thấy Mễ Doanh Tĩnh thì lại sững sờ một cái.

“Mẹ ơi…”

“Qùy Quỳ về rồi à, con có nhớ mẹ không?” Mễ Doanh Tĩnh đứng dậy khỏi ghế sofa tiến lên đón con gái.

“Nhớ ạ.” Du Thanh Quỳ vội vàng cong cong khóe mắt cười, chạy chậm về phía mẹ cô, cô xông đến ôm lấy thắt lưng mẹ.

“Con rất nhớ, rất nhớ mẹ.” Du Thanh Quỳ nhìn qua tóc Mễ Doanh Tĩnh.

Mễ Doanh Tĩnh gạt những sợi tóc mai qua tai, cười nói: “Kiểu tóc mới của mẹ thế nào?”

Du Thanh Quỳ gật đầu: “Đẹp mắt lắm ạ. Nhưng mà,… Nhưng mà con có chút không quen…”

Trong ấn tượng của Du Thanh Quỳ, mẹ cô luôn có mái tóc xoăn dài xinh đẹp, mấy năm cũng chưa từng thay đổi. Du Thanh Quỳ nghe bà  ngoại nói, từ lúc mẹ cô chưa gả cho ba cô thì cũng luôn mang một mái tóc xoăn dài. Cũng chính vì vậy nên ba mới làm tóc xoăn cho cô.

Du Thanh Quỳ nhìn xung quanh một chút, có chút không yên hỏi: “Ba con không về cùng mẹ ạ? Hay là ba lại bận việc nên phải đi trước ạ?”

“Ba con bận rộn chuyện công việc, lần này đi ra nước ngoài lâu như vậy, có rất nhiều chuyện đang chờ ba con về xử lí.”


“Vâng…” Du Thanh Quỳ trả lời, cô cẩn thận quan sát vẻ mặt của mẹ cô.

Mễ Doanh Tĩnh kéo Du Thanh Quỳ ngồi xuống ghế sofa. “Qùy Quỳ, mẹ có chuyện muốn nói với con.”

Trong lòng Du Thanh Quỳ có chút lo lắng, mẹ muốn nói với cô về việc muốn ly hôn với ba sao….

“Mẹ và ba con đánh cược một lần.”

“A?” Du Thanh Quỳ có chút kinh ngạc.

Mễ Doanh Tĩnh suy nghĩ một chút để tìm từ, rồi mới nói: “Hai năm tiếp theo, Qùy Quỳ không cần dùng tiền sinh hoạt của ba, để mẹ đến nuôi con được không? Ừ… Mẹ đánh cược với ba con, mẹ có thể nuôi Qùy Quỳ thật tốt.”

“A?” Du Thanh Quỳ há to miệng.

Này… Đây là loại đánh cược kì lạ gì vậy.

“Vậy tiền đặt cược là gì ạ?”Du Thanh Quỳ hỏi.

Gương mặt Mễ Doanh Tĩnh hơi nghiêm túc lại, rất nhanh, bà lại cười cười nói: “Tiền đặt cược không quan trọng.”

Không phải tiền đạt cược không quan trọng, mà bà không muốn nói cho Du Thanh Quỳ mà thôi.

Du Thanh Quỳ hơi nhướng mày lên, có chút lo lắng nhìn mẹ. Trong lòng cô cũng hiểu rõ ràng, mẹ cô không chỉ là người không có kĩ năng sống, hơn nữa cũng không phải là một người cuồng công việc. Trên thực tế, mẹ mới học đại học được một nửa đã gả cho ba cô, nhiều năm như vậy mẹ cô chưa từng đi làm, một ngày cũng chưa từng…

Du Thanh Quỳ ngơ ngác mấy phút ngắn ngủi, cô lập tức nở nụ cười xán lạn, ôm cánh tay mẹ, nói: “Mẹ ơi, mẹ nhất định sẽ làm được, cố lên mẹ.”

Buổi tối, Du Thanh Quỳ vào phòng sách của cô, trong lòng cô vẫn còn lo lắng cho mẹ. Cô nghĩ nghĩ, nếu không thì cô cũng nghĩ một số cách kiếm tiền?

Ánh mắt Du Thanh Quỳ nhẹ nhàng đảo qua, ánh mắt cô dừng lại ở chỗ tủ để búp bê bjd của cô.

Cô có thể bán quần áo búp bê.

Nói xong lập tức làm ngay, cô lấy máy ảnh, chụp những bộ quần áo cô đã làm cho búp bê lên.

Di động bỗng nhiên vang lên, có tin nhắn gửi đến. Du Thanh Quỳ vội vàng đi nhận.

Ba ba thân yêu nhất: Ba gửi tiền vào thẻ của con rồi, nếu con có thiếu cái gì thì lén mua nhé, con đừng để mẹ con biết.

Du Thanh Quỳ nhìn chằm chằm vào di động, cô không hiểu ra sao.

Ba mẹ cô đang làm gì vậy?


….

“Mọi người có cảm thấy Thời Diệu gần đây rất lạ không?” Chu Tiếu cười hỏi.

Cổ Dật Phi vội vàng nói tiếp: “Mình phát hiện ra từ sớm rồi. Lần trước đột nhiên cậu ấy tham gia thi, gần đây ngày nào cũng đến lớp. Hơn nữa không hề đến muộn về sớm. Nếu không phải cậu ấy thường xuyên nằm sấp trên bàn ngủ trong giờ thì chính là một học trò ngoan.”

“Liệu có phải….  Bị xuyên không không?” Tần Lệ Lệ nhỏ giọng nói.

“Cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy.” Tạ Vũ Trạch trợn trừng hai mắt.

“Hình như mình phát hiện ra cái gì đó…” Trương Lập Thần sờ sờ cằm. “Hình như sau khi Du Thanh Quỳ chuyển đến thì biến thành như vậy?”

Mấy người đều hai mặt nhìn nhau.

“Không thể nào?” Tạ Vũ Trạch thuận miệng nói. “Mình cảm thấy là từ sau khi Lâm Tiểu Ngộ đến trường một lần nữa? Chắc là cậu ấy muốn là tấm gương tốt cho cháu ngoại gái.”

“Bậy bạ, năm trước lúc Lâm Tiểu Ngộ đi học Thời Diệu cũng không như vậy. Tấm gương này là như thế nào chứ? Hơn nữa, lần trước đi ăn thịt nướng ngoài trời, Du Thanh Quỳ không cho Trang Phi Dương mặt mũi đã quay người đi, Thời Diệu lại còn đuổi theo….”

Tần Ất Minh không nói chuyện, mà chỉ hơi ngẩng đầu nhìn vào chỗ ngồi của Thời Diệu và Du Thanh Quỳ. Diễn đàn lê quý đôn.

Mấy người đều quay đầu lại trông thấy.

Du Thanh Quỳ đang cúi đầu viết bài, Thời Diệu nghiêng người ngồi, trong tay cầm một quyển báo, nhưng trái tim cậu ta đang dừng trên mặt Du Thanh Quỳ… 

…. 

Mấy ngày tiếp theo, học sinh trong lớp cũng bắt đầu quan sát Thời Diệu. Càng chú ý quan sát thì càng phát hiện ra nhiều điều đáng nghi…

Lúc vào giờ tự học, Dương Hinh đi xuống thu bài tập, lúc cô thu đến chỗ phía sau Thời Diệu thì nhỏ giọng nói: “Mình phát hiện một chuyện rất quan trọng.”


Mấy người Cổ Dật Phi, Chu Tiếu, Tần Ất Minh, Tạ Vũ Trạch cùng vây lại, Tần Ất Minh nhỏ giọng nói: “Xin mời lớp trưởng đại nhân nói.”

“Ảnh màn hình điện thoại của Thời Diệu là hình Du Thanh Quỳ….”

Trong phòng học rất yên tĩnh, Cổ Dật Phi hét lên một tiếng ‘F*ck’, khiến cho tất cả học sinh đều ào ào quay lại nhìn cậu ta.

Tần Ất Minh bỗng nhiên đứng dậy, đi theo cửa sau của lớp học ra ngoài.

“Ất Minh, cậu đi đâu thế? Sắp vào giờ học rồi.”

Tạ Vũ Trạch cho cậu một ánh mắt, lắc đầu với cậu.

Du Thanh Quỳ quay đầu lại, nhỏ giọng nói một câu: “Trốn học là không đúng.” Sau đó cô lại tiếp tục viết bài.

Thời Diệu nhếch miệng, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Cậu cố ý, cố ý để Dương Hinh nhìn thấy màn hình di động của cậu.

….

Buổi chiều, lúc tan học, toàn bộ học sinh lớp ba đều biết ảnh màn hình của Thời Diệu là Du Thanh Quỳ, chỉ trừ Du Thanh Quỳ không biết.

Ba ngày sau, toàn bộ học sinh trong trường đều biết ảnh mà hình điện thoại của Thời Diệu là Du Thanh Quỳ, chỉ trừ Du Thanh Quỳ là không biết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.