Đọc truyện Động Phòng Hoa Chúc Trễ Mười Năm – Chương 9
Sự kiện Bạch Nguyên soái
phu nhân dũng cảm đấu trí với Lục vương gia Nam Nhạc rất nhanh liền truyền khắp
kinh thành.
Dân chúng không khỏi vỗ tay khen hay, vừa cổ vũ ca ngợi Bạch gia đã có vị thần
dũng mãnh Binh mã Đại Nguyên soái lại còn thêm Nguyên soái phu nhân là nữ trung
hào kiệt của Bắc Kỳ.
Cùng lúc đó Bạch gia lại truyền đến tin vui thứ hai, như mọi người đang tha
thiết hy vọng…, Mặc Lan được đại phu chẩn ra hỉ mạch, Bạch gia rốt cuộc cũng
có cháu trai nối dõi rồi.
Bạch lão thái quân cả ngày cười đến mức toe toét, Bạch Quân Nhiên thì lại càng
coi thê tử mình chẳng khác gì quốc bảo giống nhau mà thêm trân ái (yêu quý, quý
trọng).
Mọi người ở đây đang tràn ngập trong niềm vui mừng thì trong kinh thành lại xảy
ra một đại sự.
Ngày hôm đó, Tiêu Hà từ bên ngoài trở về, trên tay cầm Hoàng bảng, Hoàng bảng
rõ ràng viết vài chữ to: “Lùng bắt gian tế Nam Nhạc”, phía dưới còn kèm theo
bức họa hình thù kì quái.
So với những tấm Hoàng bảng lần trước có quá nhiều khác biệt, bức họa không
phải là vẽ mặt người mà là hình vẽ hoa văn.
Hình vẽ được vẽ ở chính giữa, đường nét hoa văn cực kì rõ ràng. Nếu không nhìn
kĩ thì thấy tạo hình có chút phức tạp nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ thấy những
hoa văn này khi ghép lại sẽ thành hình đầu rắn hết sức tinh xảo (tinh tế, khéo
léo).
Trên Hoàng bảng còn cẩn thận chú thích, người mang theo nữ trang (đồ trang sức) có hoa văn như này là con dân Bắc Kỳ, cũng chính là
gian tế triều đình đang muốn bắt.
Bạch Quân Nhiên nhìn chằm chằm bức họa hồi lâu, chân mày không khỏi càng nhíu
càng sâu: “hoa văn bức họa vẽ này ta cảm thấy giống như đã gặp qua ở nơi nào
rồi?”
Tiêu Hà nhíu mày: “Hiện tại cả kinh thành đang náo nhiệt huyên náo, mấy ngày
trước Nam Nhạc Lục vương gia cùng Phượng Vô Ưu mới vừa rời đi chính là thời kỳ
nhạy cảm, bây giờ lại xuất hiện chuyện gian tế này. Nguyên soái, sự kiện lần
này thật sự rất kỳ lạ.”
Lúc này, Mặc Lan bưng một bát canh đi vào, thấy hai người đang ở trong bàn luận
gì đó thì cười nói: “Thì ra là Tiêu phó tướng cũng ở đây, vừa vặn ta mang theo
hai bát canh, cũng uống một chút canh có được hay không?”
Tiêu Hà nở nụ cười: “Đa tạ ý tốt của tẩu phu nhân.”
Bạch Quân Nhiên nhíu nhíu mày: “Nàng hiện tại đang có thai, những thứ này nên
giao cho người hầu đi làm, ngộ nhỡ sơ ý động thai khí, tổ mẫu chắc chắn sẽ
không bỏ qua cho ta.”
“Nào có dễ như vậy! Huống chi hoạt động nhiều đối với thai nhi trong cơ thể
cũng rất tốt đấy chứ.”
Trừng mắt nhìn hắn một cái, Mặc Lan thận trọng đặt bát canh lên trên bàn, đang
chuẩn bị múc canh ra cho hai người thì liền liếc nhìn thấy tờ Hoàng bảng để
trên bàn.
Thật ra nàng không chú ý gì mấy đến nội dung viết trong tấm Hoàng bảng mà là tỉ
mỉ nhìn bức vẽ hoa văn đi kèm với nó, nàng trông hết sức quen mắt.
Cùng lúc đó, Bạch Quân Nhiên đột nhiên liếc nàng một cái, từ góc độ này nhìn
sang vừa hay nhìn thấy gò má của nàng.
Chiếc cằm nhọn, cặp môi đỏ mọng kiều diễm, dọc theo là đường cong duyên dáng
của gò má, vừa lúc lại nhìn thấy vành tai mềm mại đầy đặn có đeo lên một bông
tai làm bằng bạch kim.
Tinh tế quan sát lên hoa văn trên bông tai, trái tim Bạch Quân Nhiên đột nhiên
đập thình thịch.
Nếu chú ý một chút hoa văn trên tấm Hoàng bảng so với bông tai của thê tử thì
giống nhau y như đúc.
Ngay cả Tiêu Hà cũng nhìn ra có cái gì không đúng, bởi vì Nguyên soái nhà mình
luôn giữ được sự tỉnh táo, biết kiềm chế, sẽ rất ít khi lộ ra vẻ mặt khiếp sợ
bối rối như vậy. Trái tim không khỏi đập mạnh, chỉ cảm thấy giống như sẽ xảy ra
chuyện đại sự gì đó.
Mặc Lan chỉ vào nội dung (công
văn) trong Hoàng bảng, không hiểu
giương mắt hỏi Bạch Quân Nhiên: “Gian tế?” sau đó chỉ chỉ vào đầu mũi mình:
“Ta?”
Lời nói này còn chưa dứt, mới vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt Bạch Quân Nhiên
chợt biến sắc, bước đến đoạt lấy tờ Hoàng bảng dùng sức xé nát.
“Buồn cười, tên khốn khiếp nào làm ra loại chuyện Ô long* này? Dám nói bản
Nguyên soái phu nhân là gian tế? Một khi cái tên đáng chết kia bị bản Nguyên
soái bắt được, xem ta không lột sống da hắn.”
[Nếu xét về mặt chữ thì Ô Long* là rồng đen nhưng trong trường hợp này nó không
có nghĩa như vậy. Em nghĩ ta nên hiểu như loại chuyện xấu vớ vẩn, rỗi hơi…]
Khi hắn đang tức giận lớn tiếng mắng, Mặc Lan sờ sờ lên đồ trang sức trên tai
mình, gương mặt không hiểu chuyện gì.
Tiêu Hà hơi tỉnh táo một chút, sau khi hắn nhìn rõ hoa văn trên bông tai, thận
trọng hỏi: “Tẩu phu nhân, bông tai của tẩu là có khi nào?”
“Từ lúc ta có trí nhớ thì nó đã được đeo trên tai ta rồi!”
Mặc Lan thật sự không hiểu gì cả.
Trên thực tế, đối với thân thế của mình cho tới bây giờ cũng chưa có người nào
nói cho nàng biết.
Nhớ năm đó vị lão tướng quân nuôi dưỡng nàng lớn lên nói với nàng, cha mẹ nàng
đều đã qua đời, thậm chí ngay cả tên họ của hai người cũng chưa từng nói với
nàng một lần.
Nàng ăn nhờ ở đậu sống gửi nhà người nên chỉ biết nhìn sắc mặt của mọi người mà
sống, nhìn thấy đối phương không muốn nói nàng cũng không dám hỏi.
Về phần chiếc bông tai này, chỉ nhớ rõ Lão tướng quân nói với nàng, đây là di
vật trước khi chết mẹ nàng để lại cho nàng, lưu lại nó coi như là kỉ vật cũng
được và bảo nàng phải giữ gìn cẩn thận.
Qua nhiều năm như vậy, đôi bông tai này giống như đã trở thành một bộ phận của
thân thể nàng, cho dù có những đôi bông tai khác đẹp hơn nhưng nàng cũng không
muốn tháo nó xuống.
Nhưng là nàng thế nào cũng không nhớ ra được, chiếc bông tai có một tình cảm
đặc biệt với nàng, trải qua nhiều năm như vậy lại bị triều đình tố là gian tế,
sự thật này đối với Mặc Lan thật sự mà nói là hết sức khiếp sợ (kinh hãi, kinh
hoàng).
“Nhất định là có chỗ sai lầm nào đó, ta sẽ vào cung tìm gặp Hoàng Thượng hỏi
cho ra lẽ chuyện gì đang diễn ra…”
Không đợi Bạch Quân Nhiên bước ra khỏi gian phòng thì có gia đình chạy đến bẩm
báo, trong cung tới một nhóm Cấm vệ quân nói muốn lục soát Bạch phủ. Nghe xong
lời này, Bạch Quân Nhiên lập tức nổi giận.
“Bọn chúng muốn tạo phản sao, ngay cả Bạch phủ cũng dám lục soát, Hoàng Thượng
đến cùng là đang làm cái quỷ gì vậy?”
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân lộn xộn, nghe giọng
nói, người tới có vẻ là không ít.
Bạch Quân Nhiên dẫn theo Tiêu Hà đi tới viện (sân nhỏ) liền nhìn thấy thống lĩnh Cấm vệ quân mang theo khoảng
năm mươi tên Cấm vệ quân bao vây toàn bộ Bạch phủ.
“Các người đây là muốn tạo phản sao?”
Vị thống lĩnh Cấm vệ quân kia mặc dù trong kinh thành cũng là một nhân vật có
tiếng tăm nhưng trước mắt Bạch Quân Nhiên, một Đại Nguyên soái trong tay cầm Hổ
phù thì khí thế kém hơn rất nhiều.
Chưa kể Bạch thị một môn ở trong mắt dân chúng chính là Đại anh hùng bảo vệ
quốc gia, người nào cũng kính nể đến ba phần không ai dám có thái độ bất kính.
Vậy mà hắn chỉ là phụng mệnh đến đây làm việc, thấy thái độ hung hăng của Bạch
Quân Nhiên từ đại sảnh đi ra, vội vàng dẫn theo người tiến lên phía trước hành
đại lễ.
Sau một phen hành lễ vấn an, thống lĩnh kia đứng dậy thành thật nói rõ: “Khởi
bẩm Bạch Nguyên soái, mạt tướng nhận được công văn nói gian tế nam Nhạc chính
là tôn phu nhân nên mới cả gan dẫn người tới đây.”
Nói xong, từ trong ngực lấy ra tờ Hoàng bảng, so với tờ Hoàng bảng của Tiêu Hà
thì giống nhau y hệt.
“Có người nói tận mắt nhìn thấy hoa văn bông tai Nguyên soái phu nhân đeo trên
người giống với hoa văn vẽ trên tấm Hoàng bảng, vì đề phòng gian tế Nam Nhạc uy
hiếp đến an nguy của Bắc Kỳ ta, mong Bạch Nguyên soái có thể phối hợp với mạt
tướng, giao phu nhân đưa tới Hình bộ thẩm tra một phen, nếu chuyện điều tra ra
thật sự không liên quan đến phu nhân, mạt tướng bảo đảm đưa trả phu nhân hoàn
hảo vô khuyết đưa về Bạch phủ.
Hình bộ?
Bạch Quân Nhiên lạnh lùng cười một tiếng, trên cao nhìn xuống đánh giá thống
lĩnh Cấm vệ quân thấp hơn mình nửa cái đầu, trong lòng hiểu ra vấn đề.
Xem ra chuyện gian tế chỉ là chuyện giả, muốn báo thù mới là chuyện thật.
“Nếu bản Nguyên soái hôm nay nhất định không để cho các người dẫn người đi thì
sao?”
Thống lĩnh Cấm vệ quân sắc mặt cứng đờ: “Bạch Nguyên soái, đây là Hình bộ gửi
công văn lên, Hoàng Thượng cũng đã hạ đại ấn (đóng dấu), nếu ngài cố ý cản trở cũng đừng trách mạt tướng
không biết phân biệt tôn ti (trên dưới), cưỡng bách (ép) thi hành.”
Thanh âm nói chuyện của hắn cũng không nhỏ, đủ để cho mọi người đều nghe rõ
ràng.
Hai bên đang ở thế giằng co thì truyền đến một giọng nói già nua vang lên.
“Ta lại muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là tên khỉ gió nào (nguyên văn ah
^^!) hôm nay dám ở trước mặt lão thân
đem cháu dâu ta mang đi!”
Khi nhìn thấy Bạch lão thái quân chống quải trượng xuất hiện ở trước mặt mọi
người thì thống lĩnh Cấm vệ quân đứng tại chỗ liền cảm thấy đau đầu nhức óc(đầu như muốn nổ tung).
Bạch gia có hai nhân vật tốt nhất không nên chọc vào. Một là vị Bạch Quân Nhiên
đã khó giải quyết, thứ hai lại là người đứng trước mặt được tứ phong Định Quốc
phu nhân Bạch lão thái quân.
Thân chấp hành đi làm nhiệm vụ, thống lĩnh Cấm vệ quân cảm thấy khổ không thể
tả. (khổ
thật ^^!)
Ai bảo hắn nhận bổng lộc của triều đình làm chi để bây giờ chỉ có thể ngang
ngạnh đối đầu mới mong hoàn thành sứ mạng được giao phó.
“Mạt tướng thỉnh an lão thái quân…”
Bạch lão thái quân hung hăng liếc nhìn đối phương, không khách khí nói: “Ít giả
bộ Tiên lễ hậu binh* trước mặt ta, nghe nói những tên tiểu tử hỗn láo các ngươi
muốn đem cháu dâu ta mang đi? Thế nào? Lan nhi nhà ta rốt cuộc phạm vào
tội gì mà lại bị ghi trên bảng vàng phát lệnh truy nã vậy.”
“Có người tiết lộ, Nguyên soái phu nhân thân thế khả nghi (đáng ngờ), triều
đình hoài nghi phu nhân cùng Nam Nhạc cấu kết, cho nên…”
“Chó má!” Không chờ thống lĩnh cấm vệ quân nói xong, Bạch lão thái quân dùng
sức gõ quải trượng một cái: “Lan nhi chín tuổi gả vào Bạch gia, trong vòng mười
năm, nàng đều đi theo bên người ta được lão thân đây canh chừng, nào có thể
cùng Nam Nhạc cấu kết? Huống chi Bạch gia ta một môn trung liệt, từ trên xuống
dưới chưa người nào là chưa từng vì Bắc Kỳ lập công lao hãn mã*? Phu quân cùng
nhi tử của ta đều vì trong chiến tranh mà vứt bỏ tính mạng.”
[Công
lao hãn mã*: công lao hiển hách,…]
“Bà già này năm đó cũng vì bảo vệ giang sơn Bắc Kỳ
cống hiến không ít tâm lực (tâm tư + sức lực), còn có tôn tử Quân Nhiên của ta kể từ mười mấy tuổi liền chạy đến biên
quan bảo vệ quốc gia, còn cháu dâu ta thời gian trước mọi người đều biết rất
rõ.” Ánh mắt bà chằm chằm nhìn từng người: “Nam Nhạc Lục vương gia vọng tưởng
chia cắt núi sông Bắc Kỳ, nếu không có cháu dâu ta thì chỉ sợ Cái Huyền đã sớm
là vật trong tay Nam Nhạc.”
Càng nói càng kích động, Bạch lão thái quân trợn tròn cặp mắt: “Bạch thị một
nhà vì giang sơn Bắc Kỳ không biết đầu rơi máu chảy bao nhiêu, hận không thể
nắm giữ được tánh mạng chính mình để cùng với con dân Bắc Kỳ bảo vệ giang sơn.
Các ngươi, mấy tên tiểu tử xấc xược này chẳng lẽ chỉ vì một thứ hình vẽ quái
quỷ gì đó liền có thể đem cháu dâu lão thân mang đi Hình bộ thẩm vấn hay sao?”
Thống lĩnh Cấm vệ quân muốn mở mồm nói chuyện lại bị Bạch lão thái quân dùng
ánh mắt trừng nhìn hắn: “Ngươi có biết trong bụng cháu dâu lão thân bây giờ
đang mang thai cháu trai nối dõi của Bạch gia, nếu có cái gì sơ suất các người
có đảm đương nổi không?”
Mọi người hai mắt nhìn nhau.
Bạch gia xác thực không dễ chọc vào, đừng nói Bạch Quân Nhiên bên ngoài uy danh
hiển hách, ngay chính Bạch lão thái quân tuy đã giải ngũ nhiều năm nhưng địa vị
ở trong triều tuyệt đối không nhỏ, ngay cả Đương Kim Hoàng Thượng cũng phải nể
mặt mấy phần, mềm mỏng với nhân vật số một này.
Thống lĩnh Cấm vệ quân mặc dù khó xử nhưng vẫn lấy hết dũng khí nói: “Lão thái
quân mặc dù nói rất có lý nhưng chúng ta là phụng mệnh triều đình tới đây bắt
người, Bạch thị một nhà xác thực vì Bắc Kỳ chúng ta lập được rất nhiều chiến
công hiển hách, nhưng nếu Bạch phủ thật sự có gian tế thì đối với Bắc Kỳ ta mà
nói cũng là một đại ẩn họa (tai họa ngầm lớn).
Nghe đến đó, Bạch Quân Nhiên từ đầu tới cuối không hề nói câu nào, ánh mắt khẽ
híp lại, Tiêu Hà đi theo bên cạnh hắn nhiều năm liền nhìn ra, Nguyên soái lần
này thật sự là nổi trận lôi đình.
Quả nhiên, ánh mắt tối sẫm âm hiểm, toàn thân Bạch Quân Nhiên tản ra một cỗ âm
ngoan khiếp người, ngay cả thống lĩnh Cấm vệ quân cũng bị cỗ khí thế này của
hắn làm cho khiếp sợ, tay chân run lẩy bẩy.
“Hôm nay các người chỉ có hai lựa chọn, muốn tất cả đều ở chỗ này chết hết hay
là muốn… dẫm lên thi thể Bạch Quân Nhiên này bước qua.” Lời nói vô cùng ác
độc không chút ý tứ nói giỡn nào.
Cả đám người đối phương hoàn toàn bị cỗ khí thế này của hắn trấn áp, mọi người
trao đổi ánh mắt với nhau một phen, biết muốn thành công mang người dẫn đi là
không có khả năng.
Thống lĩnh Cấm vệ quân cũng không ngu, hiểu rõ nếu cứ tiếp tục đối đầu khẳng
định là không toàn mạng rời đi.
Vạn bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể ôm quyền nói tiếng đắc tội, dẫn theo chúng thuộc
hạ rời đi sau đó trở về nghĩ kế sách đối phó.
Cấm vệ quân vừa rời đi, Bạch Quân Nhiên liền giơ chân một cước đá bay(văng) chậu hoa cảnh, hiển nhiên chuyện giằng co với Cấm vệ
quân khiến hắn tức giận không nhẹ.
Bạch lão thái quân cầm quải trượng đứng tại chỗ, gương mặt như có điều gì suy nghĩ.
Lúc này Mặc Lan ngơ ngác tựa vào cánh cửa đại sảnh, giống như nhìn cục diện
trước mắt này như thể có chút lo sợ (hoảng sợ) bất an.
Bạch Quân Nhiên đột nhiên khôi phục lại bình tĩnh, vội vàng bước tới một tay ôm
nàng vào trong ngực, ôn nhu an ủi nói: “Lan nhi yên tâm, ta sẽ không để cho bất
luận kẻ nào đem nàng mang đi, chuyện ngày hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, ta bảo
đảm sẽ nhanh chóng giải quyết tốt mọi chuyện.”
Núp (trốn) trong ngực hắn, Mặc Lan mặc dù không nói chuyện nhưng
thật ra trong lòng từ từ bao phủ lên vẻ lo lắng, mơ hồ có loại dự cảm hắc ám
đang dần dần bao phủ buông xuống.
※*※*※*※*※
Khi Bạch Quân Nhiên tới Hoàng cung yêu cầu yến kiến Hoàng Thượng lại được thái
giám trong cung truyền đạt tin tức, thân thể Hoàng thượng mắc bệnh nhẹ, tạm thời
không gặp ai hết.
Điều này làm cho Bạch Quân Nhiên thực sự tức điên, hận không thể giết sạch đám
thị vệ canh giữ thành, bắt Long Hạo tới hỏi hắn rốt cuộc là có ý gì.
Khi hắn tức giận đến mức muốn tung cước, đang tính toán có nên hay không đêm
khuya xông vào hoàng cung thì bỗng thấy một tiểu thái giám tầm mười bảy, mười
tám tuổi chạy đến, hắn là một hầu cận bên cạnh Long Hạo, dáng dấp sạch sẽ thanh
tú, bộ dạng giống như có chuyện vui.
“Bạch Nguyên soái.” Đầu tiên là khom người thi lễ sau đó thừa dịp người khác
không chú ý, tiểu thái giám thận trọng đem một tờ giấy đưa ra: “Đây là Hoàng
Thượng sai ta giao cho ngài, người xem xong sẽ lập tức hiểu rõ.”
Nhanh chóng nói xong, xoay người liền chạy đi.
Bạch Quân Nhiên mặc dù không hiểu ra sao nhưng vẫn là rất có tính nhẫn nại đem
tờ giấy mở ra xem.
Khi xem xong nội dung, hắn suýt nữa tức đến ngất đi.
Trở lại Bạch phủ thì thấy Bạch lão thái quân đang cùng Mặc Lan nói cái gì đó,
nhìn hắn trầm mặc vào nhà cũng biết chuyện khẳng định không ổn.
“Quân Nhiên, cháu có gặp được Hoàng thượng không?”
“Thấy cái gì? Hoàng Thượng trốn ở trong cung sống chết không chịu gặp cháu, mặc
dù biết hắn khó xử nhưng lúc này hắn thực sự khiến cháu phát bực rồi.”
Nói xong, liền đem tờ giấy tiểu thái giám giao cho hắn đưa cho Bạch lão thái
quân nhìn, Mặc Lan ngồi bên cạnh cũng liếc nhìn qua.
Trong tờ giấy nội dung đại khái nói: “Từ lần trước Bạch Quân Nhiên thiết kế
chém đích tôn duy nhất của Từ gia là Từ Khánh Dân, sau đó lão ta liền ghi hận
trong lòng đối với Bạch gia. Nhưng bởi vì Bạch gia một lòng trung thành vì
nước, lão ta thật sự không tìm ra tội gì để làm chứng cứ đối phó với Bạch gia.
Cho đến lúc Nam Nhạc Lục vương gia cùng Phượng Vô Ưu đi sứ Bắc Kỳ… Thì ra là
Từ Khánh Dân có thủ hạ làm thị vệ, có bản lĩnh đặc biệt là hễ thấy qua chuyện
gì là không bao giờ quên được, ở trong bữa tiệc Hoàng cung hôm đó nhìn Phượng
Vô Ưu thì vô tình liếc thấy trên người đối phương đeo một miếng ngọc bội có hoa
văn hết sức kì lạ. Thị vệ kia ngày thường yêu thích nghiên cứu các loại Đồ Đằng*,
cẩn thận quan sát thấy mặt ngoài hoa văn miếng ngọc bội là hình vẽ đầu rắn, là
dấu hiệu thời xưa tượng trưng cho quyền lực.
[*Đồ đằng: hoa văn tượng trưng cho vật tổ.
Sau đó lão ta mang theo thị vệ kia tới tìm Phượng Vô Ưu nói chuyện phiếm, đối
phương mới nói cho lão ta biết, miếng ngọc bội đeo trên người Phượng Vô Ưu là
thứ mà ông yêu quý nhất, quan trọng là hình vẽ phối trên hoa văn chỉ có hoàng
tộc Nam Nhạc mới có tư cách mang theo.
Lúc ấy thị vệ kia nhất thời hiếu kì dựa theo trí nhớ vẽ lại hoa văn kia, kết
quả không cẩn thận bị Từ Khánh Dân phát hiện, sau khi hỏi rõ nguyên nhân, Từ
khánh Dân liền mang tấm bản đồ kia về nhà mình.
Trùng hợp là ngày thứ hai, một người bạn đồng liêu của Từ Khánh Dân mang theo
một cô nương xinh đẹp tới phủ làm khách.
Cô nương kia vừa nhìn thấy tấm hình vẽ liền cau mày quan sát một hồi lâu, nghĩ
tới nghĩ lui buột miệng nói với hai người, trước kia trong Bạch phủ từng thấy
qua đôi khuyên tai trên người Nguyên soái phu nhân giống hệt với hoa văn trong
bức vẽ này.
Những lời này khiến Từ Khánh Dân cảm thấy thời cơ đã đến, không kịp chờ đợi
thêm nữa liền viết một quyển tấu chương đưa đến Ngự Thư Phòng.
Nhiều lần kiểm chứng đi kiểm chứng lại, Mặc Lan mười năm trước được gả vào Bạch
phủ rất có thể là nữ nhi (con
gái) của Phượng Vô Ưu.
Bởi vì nghe nói đôi bông tai Mặc Lan đeo kia chính là vật đính ước Phượng Vô Ưu
năm đó tặng cho cô nương mà ông ta yêu, mặc dù không biết vì sao không thể kết
liền cành nhưng Phượng Vô Ưu chưa bao giờ quên đi đối phương, thậm chí cho đến
bốn mươi tuổi cũng không lấy vợ.
Giả sử đây hết thảy đều là sự thật, như vậy thân phận của Mặc Lan sẽ trở nên
hết sức nguy hiểm.
Từ Khánh Dân chính là lợi dụng điểm này để đả kích Bạch Quân Nhiên.
Nếu lão ta không có cách nào lấy đầu Bạch Quân Nhiên đền mạng cho cháu mình thì
lão ta chỉ có thể nghĩ ra chiêu này để giải trừ mối hận trong lòng.
Mà Long Hạo sở dĩ đối với tình huống như vậy vẫn giữ thái độ trầm mặc là bởi vì
đám vây cánh sau lưng Từ Khánh Dân đều dâng tấu nói tuyệt đối không thể nhân
nhượng với nữ nhi tướng quân Nam Nhạc ở Bắc Kỳ, để tránh tương lai hậu hoạn vô
cùng.”
Khi Mặc Lan hiểu rõ chuyện này, vẻ mặt cố gắng giữ bình tĩnh.
Phụ thân nàng là Phượng Vô Ưu? Điều này sao có thể?
Nàng biết chiến sự Nam Nhạc và Bắc Kỳ cách đây không lâu đã chấm dứt nhưng qua
hệ giữa hai nước vẫn vô cùng căng thẳng, chỉ cần một ngọn lửa nhỏ châm ngòi
cũng rất có thể dẫn đến chiến sự ác liệt giữa hai nước.
Một khi thân phận của nàng cùng Phượng Vô Ưu được khẳng định thì nàng không còn
khả năng tiếp tục ở lại Bạch phủ được nữa.
Bởi vì Phượng Vô Ưu cùng Quân Nhiên sớm muộn gì cũng có một ngày trở thành kẻ
địch giết nhau trên chiến trường.
Nếu người kia thật sự là cha nàng, một bên là cha đẻ, một bên là phu quân, nàng
nên lựa chọn thế nào đây?
Thấy sắc mặt nàng nhợt nhạt, biểu hiện của Bạch lão thái quân cũng không phải
dễ nhìn.
Vỗ vỗ tay của nàng, Bạch lão thái quân nhẹ giọng nói: “Lan nhi, cháu là một cô
nương gia, những chuyện thế này không thích hợp tham dự, tóm lại có ta và Quân
Nhiên ở đây, bất kể xảy ra chuyện gì cũng sẽ không để cháu gặp phải nguy hiểm.”
Nói xong, ý bảo Mặc Lan rời đi trước.
Đợi đến khi nhìn nàng bất đắc dĩ rời đi, Bạch lão thái quân khuôn mắt ngưng
trọng xoa nhẹ ấn đường (mi
tâm).
Bạch Quân Nhiên đi tới gần: “Tổ mẫu, khi Lan nhi được chín tuổi liền được đón
vào Bạch phủ ta, đối với thân thế của nàng hẳn bà cũng biết sơ một hai điều.”
Bạch lão thái quân suy nghĩ kĩ một lúc, mới hướng tôn tử ngoắc ngoắc tay ý bảo
Bạch Quân Nhiên ghé tai lại gần.
Liền nghe thấy Bạch lão thái quân nhỏ giọng nói: “Cháu có biết mẫu thân Lan nhi
đến cùng là ai không?”
Lời nói này khiến Bạch Quân Nhiên nghẹn họng, khi hắn nghe chính miệng tổ mẫu
nói ra cái tên sau, mặt lập tức biến sắc.
Điều này… sao có thể?
※*※*※*※*※
Ban đêm, khi Bạch Quân Nhiên trở về phòng thì nhìn thấy thê tử mình đang ngồi
trước bàn chống cằm, gương mặt bi thương.
Hắn biết gần đây xảy ra nhiều chuyện đã để nàng suy nghĩ quá mệt mỏi, trong
lòng hắn không khỏi cảm thấy đau lòng.
Khe khẽ đi tới, từ phía sau ôm chặt nàng, hắn nhẹ nhàng nói: “Lan nhi vẫn còn
vì chuyện bông tai mà lo lắng sao?”
Mặc Lan hơi ngẩn người, không ngẩng đầu lên, chẳng qua chỉ là vòng tay ra sau
ôm lấy lưng hắn, nhỏ giọng nói: “Cha ta… thật sự là Phượng Vô Ưu sao?”
“Đứa ngốc, bất kể cha nàng đến cùng là Phượng Vô Ưu hay không nàng vẫn vĩnh
viễn là nương tử của Bạch Quân Nhiên ta.”
Lời nói này khiến Mặc Lan cảm động, chỉ cần thế này thôi cũng giúp nàng có thêm
nghị lực.
Nàng thật chặt giữ đôi bàn tay ấm áp đang ôm lấy eo nàng, trái tim đột nhiên
đau đớn, hốc mắt không kìm hãm được hơi ẩm ướt mấy phần.
Khi Bạch Quân Nhiên nghĩ rằng nàng sẽ không trả lời lại câu nói của hắn thì
nàng chợt chậm rãi lùi lại phía sau, cũng thuận tiện đưa một tờ giấy cho hắn.
“Đây là cái gì?”
Nàng không lên tiếng, lắc đầu một cái: “Ký thôi.”
Bạch Quân Nhiên nhận lấy tờ giấy, liếc mắt thì thấy trên đó viết hai chữ rất
to, rõ ràng – Từ thư (thư
bỏ vợ)!
Lúc này, tròng mắt hắn mở lớn không hiểu nhìn về phía nàng.
“Trong phong thư hưu thư (thư
bỏ vợ) viết rất rõ, em đố kỵ, không có
tài cán, phẩm hạnh không đoan chính, ngược đãi chồng, không biết chăm lo cho
gia đình, phạm tội bất hiếu với trưởng bối.” Lời nói này này nàng nói ra hết
sức khó khăn: “Chỉ cần chàng kí tên vào phía bên dưới, từ nay về sau, ta cùng
Bạch phủ không còn quan hệ dính líu gì nữa.”
Bạch Quân Nhiên run rẩy cầm bức phonng thư, nhìn nàng một hồi lâu: “Có nghĩa là
gì?”
“Chàng… chàng bỏ ta đi! Chỉ cần chàng bỏ ta, vô luận ta là con của ai, thân
phận thế nào cũng sẽ không làm liên lụy đến Bạch gia. Ta… ta không hy vọng
bởi vì ta mà khiến Bạch thị một nhà bị điểm một vết nhơ.”
Suy nghĩ rất lâu, nàng mới dám đưa ra quyết định này.
Kể từ chuyện bông tai xảy ra sau, nàng tận mắt nhìn thấy thái quân cùng Quân
Nhiên vì mình mà buộc phải lựa chọn giữa trung và nghĩa.
Giả sử hiện tại Hoàng Thượng còn có thể che chở cho Bạch gia. Nhưng đến khi
những người đó ép rất gắt rồi, nàng không muốn thái quân cùng Quân Nhiên sẽ bởi
vì mình mà đắc tội với cả triều đình.
Nếu quả thật chuyện phát triển đến loại tình trạng như vậy, nàng chính là tội
nhân của Bạch gia mà kết quả như thế nàng thật sự đảm đương không nổi, càng
không muốn khiến Bạch gia vì nàng mà bị gán tội danh bất trung.
Cho nên, phương thức giải quyết tốt nhất chính là để Bạch Quân Nhiên hưu nàng.
Chỉ cần hai người chấm dứt mối quan hệ hôn nhân này, nàng không còn là nương tử
của hắn, như vậy, vô luận trong tương lai mình xảy ra chuyện gì, Bạch phủ sẽ
không bởi vì nàng mà bị liên lụy.
Mười năm nay, thái quân vẫn coi nàng như cháu gái ruột mà thương yêu, để nàng
cảm nhận được mình còn có nhà, còn có người thân.
Tuy nói chỉ có ngắn ngủi mười năm nhưng đối với nàng mà nói, như thế là quá đầy
đủ rồi.
“Bỏ nàng?”
Bạch Quân Nhiên nhìn nàng dễ dàng nói ra khỏi miệng hai chữ đó thì giận đến hộc
máu: “Lan nhi, nàng có phải hồ đồ rồi hay không? Nàng cho rằng ta bỏ nàng thì
tất cả mọi chuyện có thể dễ dàng giải quyết sao? Nàng cho rằng ta bỏ nàng thì
những kẻ muốn đưa Bạch gia vào chỗ chết sẽ bỏ qua cho Bạch gia sao? Nàng cho
rằng ta bỏ nàng là thiên hạ có thể Thái Bình hay sao?” Đây là lần đầu tiên hắn
rống lớn tiếng với Mặc Lan.
Hắn thở hổn hển, tay run run cầm bức thư: “Có phải hay không nếu như một ngày
nào đó ta xảy ra chuyện gì, nàng cũng sẽ dùng loại phương thức này để cùng ta
thoát khỏi quan hệ, để tránh bởi vì ta mà liên lụy đến nàng Có Đúng Hay Không?”
Mặc Lan bị hắn rống to thì bật khóc. Khi nàng nghe hắn nói đến câu này thì liên
tục lắc đầu, liều mạng phủ nhận.
“Hừ! Nếu nàng không phải bởi vì ta mà làm ra loại chuyện này để thoát khỏi ta,
vậy còn chuyện kia nữa, nàng nghĩ ta có thể làm ra loại chuyện không bằng cầm
thú đó được hay sao? Nàng rốt cuộc coi Bạch Quân Nhiên ta trở thành loại người
gì?”
“Ta…”
“Ta cái gì mà ta?” Hắn thật sự bị tiểu nữ nhân này làm cho tức chết: “Ta cảnh
cáo nàng, nếu như sau này nàng còn dám không có việc gì liền lấy tờ hưu thư
xuất hiện trước mặt ta làm ta sợ, cũng không cần sau lại nói nàng muốn quay lại
với ta. Bạch gia ta tuyệt đối không thừa nhận một nàng dâu nhát gan lại sợ
phiền phức giống nàng, bởi vì người như vậy, căn bản không xứng làm nương tử
của Bạch Quân Nhiên ta.”
Lời nói này của hắn thật sự rất hung ác tàn nhẫn, Mặc Lan rốt cuộc bị hắn dọa
cho khóc nấc, nước mắt rơi xuống rào rào. Rõ ràng nàng chính là có ý tốt, kết
quả lại bị hắn mắng chửi một trận không thương xót.
Thấy giáo huấn đã hết lời, Bạch Quân Nhiên bị nước mắt của nàng thấm đến tận
nội tâm, trong lòng bỗng dưng mềm nhũn, một tay lau nước mắt sau đó ôm người
đang khóc sướt mướt vào trong ngực, đồng thời cũng nhẹ giọng nói.
“Được rồi! Đừng khóc nữa, mới vừa rồi giọng điệu ta quả thực có chút hung dữ
nhưng mà cũng là nàng không đúng, chúng ta là vợ chồng đúng không, cho dù chết
ta cũng sẽ chết cùng nàng.” Cảm giác được thân thể nàng khẽ run, hắn lại tiếp
tục an ủi: “Huống chi, ta sẽ không để cho nàng chết, càng sẽ không để cho chính
mình chết, cho nên, mặc dù có chuyện khiến nội tâm nàng có rất nhiều điều suy
nghĩ thì ta đều sẽ giúp nàng, nhất nhất giải quyết! (giải quyết ốn
thỏa từng chuyện một)”
※*※*※*※*※
Ban đêm, sau khi dỗ dành Mặc Lan khóc lóc một hồi rồi ngủ say, Bạch Quân Nhiên
từ từ đứng dậy, mặc quần áo, đi ra khỏi phòng.
Khi hắn tung người bay qua từng nóc nhà, đi tới một địa phương vắng vẻ thì liền
nhìn thấy một thân ảnh cao gầy giống như có lẽ chờ hắn đã lâu.
“Nguyên soái…”
Người nọ xoay người, dưới ánh trăng chiếu rọi rõ ràng có thể thấy được gương
mặt xinh đẹp chính là Trần lạc Du.
Nhìn nhau chốc lát, Bạch Quân Nhiên đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Nàng còn có
lời gì muốn nói với ta sao?”
Vẻ mặt Trần Lạc Du biểu tình hết sức khó coi, mở miệng muốn nói gì lại thôi:
“Thật xin lỗi, ta không nghĩ tới chuyện lại phát triển tới loại tình trạng hôm
nay.”
Hiện tại cả kinh thành dán đầy Hoàng bảng.
Khi nàng chuẩn bị rời đi kinh thành thì phát hiện hình vẽ trên Hoàng bảng chính
là trước đây không lâu nàng theo phụ thân đi thăm một thuộc hạ cũ là Hình bộ
thượng thư thì nhìn thấy tấm vẽ.
Lúc ấy nàng cũng chỉ là buột miệng nói ra.
Mặc dù nói nàng tính tình phóng khoáng nhưng cuối cùng cũng chỉ là một cô nương
gia. Hôm đó cùng Mặc Lan nói chuyện, đã cảm thấy đôi bông tai nàng ấy đeo rất
đặc biệt, cho nên khi nhìn vào bản vẽ liền nhận ra ngay.
Không nghĩ tới chuyện cách đây không bao lâu khi nhìn thấy tấm vẽ ở nhà Từ gia,
càng không nghĩ tới một câu nói vô tâm của nàng tự nhiên gây ra một hồi sóng to
gió lớn, cũng làm hại nhà Nguyên soái lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm như hiện nay.
Vào buổi tối, nàng muốn vào Bạch phủ giải thích với Nguyên soái nhưng không ngờ
lại bị cản ở ngoài cửa, đành bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể nhờ cậy vào Tiêu Hà
thay mình truyền đạt, nói nàng sẽ đợi ở cây cầu Vĩnh Phúc nơi hai người từng đi
qua chờ hắn.
Đợi đến chừng canh ba nàng nghĩ rằng đối phương sẽ không đến lại không ngờ hắn
rốt cuộc cũng đã tới.
Ngay từ lúc đọc xong tờ giấy Long Hạo viết, Bạch Quân Nhiên liền đoán ra được
cô gái được nhắc trong bức thư chính là Trần Lạc Du.
Hắn đột nhiên cảm thấy ảo não khi dẫn sói vào nhà. Nếu như không phải nữ nhân
này, hắn nghĩ, tất cả mọi thứ đều có thể không xảy ra chuyện gì.
Thấy vẻ mặt nàng hối hận, Bạch Quân Nhiên hờ hững nói: “Bất kể nàng vô tình hay
hữu ý, từ nay về sau, ta không muốn nhìn thấy nàng nữa.”
“Nguyên soái…”
“Hôm nay đến đây là nể tình mối quan hệ nhiều năm giữa chúng ta, mặc dù ta cũng
không muốn giận lây sang nàng nhưng nguyên nhân cũng bởi từ nàng, xác thực
khiến cho Bạch gia ta lâm vào nguy nan, ta cho tới bây giờ không thể ngờ người
mà mình coi là hảo huynh đệ một ngày kia sẽ là tai tinh (ngôi sao tai
họa, sao chổi) trong sinh mệnh của ta.”
Phải nói là lời nói này quá tàn nhẫn, Trần Lạc Du nghe vào trong tai chỉ cảm thấy
trái tim như đang rỉ máu.
“Ta sẽ không trả thù nàng nhưng ta cũng sẽ không tha thứ cho nàng, nàng đi đi,
từ nay về sau, mọi người ân đoạn nghĩa tuyệt, không bao giờ gặp lại.”
Lời nói vừa dứt, hắn phi thân nhảy một cái rời khỏi nơi đây.
Chỉ còn Trần Lạc Du run rẩy đứng tại chỗ trên cầu, mặc cho nước mắt từ từ chảy
khô…