Động Phòng Hoa Chúc Trễ Mười Năm

Chương 6


Đọc truyện Động Phòng Hoa Chúc Trễ Mười Năm – Chương 6

Khi Bạch Quân Nhiên cùng
Tiêu Hà cưỡi ngựa vừa cười vừa nói trở về đến Bạch phủ lại không ngờ nhận được
tin báo có khách đến.

Người này khoảng hai mốt, hai hai tuổi, vóc người cao gầy kiện mỹ (khỏe đẹp cân
đối), trên người mặc một bộ quần áo màu
xanh, dáng đứng hiên ngang ngạo khí (kiêu ngạo, thái độ kiêu kỳ), mái tóc đen mượt được buông thả sau gáy, mà ngay cả
một chiếc trâm cài tóc cũng không hề đeo.

Mặc dù ngũ quan nàng nhìn tinh tế xinh đẹp, nhưng giữa hai đầu lông mày lại
mang theo mấy phần khí phách, ngay cả da cũng không giống với làn da trắng noãn
của những cô nương gia đình bình thường mà là một màu bánh mật khỏe khoắn.

Khi nàng quay đầu lại, trên mặt không khỏi nở nụ cười vui mừng.

“Lạc Du?”

“Nguyên Soái!”

Hai người trên mặt đều nở nụ cười cửu biệt trùng phùng vui sướng, rõ ràng đây
là thời đại nam nữ thụ thụ bất thân vậy mà bọn họ lại giống như huynh đệ tốt ôm
chầm lấy nhau, vỗ vỗ lưng của đối phương.

“Nguyên soái, ta nhớ người chết đi được.”

Cô gái này chính là Trần Lạc Du, ở trong quân đội của Bạch gia nổi tiếng là một
quân y y thuật vô cùng cao minh.

Sau khi hai người một phen vui sướng gặp lại nhau, Bạch Quân Nhiên bắt đầu hỏi
thăm chuyện tình trong quân doanh.

“Hổ Tử cùng Nhị béo bọn họ đều rất nhớ huynh, còn có đám đầu bếp Hỏa đầu quân
ngày ngày chuẩn bị sẵn rượu ngon thịt ngon, chỉ chờ Nguyên soái trở về là sẽ mở
tiệc thịnh soạn chào mừng huynh trở về đấy.”

“Còn nữa, năm ngoái đi qua vùng đất Thiểm Tây nhặt được một nam hài nhỏ tuổi,
bây giờ đã cao lên không ít, chỉ đang chờ huynh trở về dạy hắn đao pháp đấy.
Ah, đúng rồi, huynh còn nhớ trước khi hồi kinh cứu được mấy cô bé không, cha mẹ
của các em ấy cũng đã đến bọn họ trở về nhà rồi…”

Nghe Trần Lạc Du hứng trí bừng bừng kể lại mọi chuyện lớn nhỏ trong doanh trại,
Bạch Quân Nhiên trở về kinh thành cũng đã được một khoảng thời gian cũng không
nhịn được trong lòng có chút không yên.

Chỉ có ở trên chiến trường mới có thể khiến hắn bộc lộ hết sở trường tài năng
của mình.

Cũng chỉ có ở trên chiến trường mới có thể làm cho hắn sinh ra nhiều nhiều niềm
vui muôn màu muôn vẻ.

Ngay cả Tiêu Hà ngay sau khi nghe xong những chuyện này cũng bắt đầu nhớ về
cuộc sống sinh hoạt trong quân đội.

Mấy người trò chuyện với nhau hết sức vui vẻ, tình cảnh cực kì hài hòa dung
hợp.

Lúc này đi qua cánh cửa đại sảnh, bước vào là Mặc Lan trên tay đang bưng khay
trà.

Khi hạ nhân bẩm báo nàng có cô nương tên là Trần Lạc Du đến nhà viếng thăm thì
trong lòng nàng thật ra có chút buồn phiền.

Nhưng thân là bà chủ của Bạch phủ, nàng vẫn sai người tiếp đón nàng tới đại
sảnh chờ.

Trăm nghe không bằng gặp mặt, Trần Lạc Du xác thực phong thái thoải mái, lại tự
nhiên dễ chịu, nàng cũng đã sớm nghe nói đây là loại hình cô gái mà Bạch Quân
Nhiên thích.

Nhưng nhiều ngày sớm chiều ở chung, nàng không tin Quân Nhiên đối với thê tử
như nàng không có chút cảm giác nào.

“Trần cô nương đúng không, đã sớm nghe Quân Nhiên nhắc đến tên tuổi của cô,
cũng nghe nói cô nương là một quân y vô cùng ưu tú, những tướng sĩ ra chiến
trường đánh giặc ít nhiều may mắn được cô nương chăm sóc mới có thể tiếp tục
dốc sức vì Bắc Kỳ ta mà phục vụ, Trần cô nương quả thật công lao không hề nhỏ.”
giọng nói dịu dàng vừa khen ngợi vừa cầm chén trà đưa tới trước mặt từng người.

Mà Trần Lạc Du vừa rồi còn cười cười nói nói, sau khi nhìn thấy nàng xuất hiện,
vẻ cười trên mặt từ từ biến mất.

Tiêu Hà thấy thế, không kìm được ho nhẹ một tiếng.

Hắn vẫn còn nhớ rõ ràng lần trước mấy thuộc hạ không cẩn thận nói xấu bị tẩu
phu nhân nghe thấy, hại Nguyên soái bị tiểu nương tử của huynh ấy trừng mắt
lạnh vài cái.

Trước mặt là tình huống gì đây? Mới vừa vui mừng giờ lại đụng phải tình địch.

Nhưng là… ai mới là vui mừng, ai mới là tình địch đây?

Bạch Quân Nhiên nghe thấy tiếng ho nhẹ liền lập tức hiểu rõ. Nếu không phải
Tiêu Hà nhắc nhở, hắn thiếu chút nữa liền quên trước đây không lâu thê tử vẫn
còn vì cái tên Lạc Du mà ghen.

Nghĩ tới đây hắn cười nhẹ một tiếng, ôm Mặc Lan kéo đến bên cạnh, giới thiệu
với Trần Lạc Du: “Đây là nương tử của ta, nàng tên là Mặc Lan nhưng ta cùng tổ
mẫu đều rất thích gọi nàng là Lan nhi, đừng xem nàng tuổi không lớn mà xem
thương nhưng thật ra tâm tư lại cực kỳ nhạy bén.”

Trần Lạc Du nhíu mày, ánh mắt xoi xét đánh giá Mặc Lan, nâng chén trà trên tay
nhẹ nhàng uống một ngụm, cười nói: “Từng nghe nói Nguyên soái rất thích loại cô
gái hào khí hiên ngang, nhưng xem ra tẩu phu nhân nhìn ngang nhìn dọc cũng chỉ
thấy có chút yếu đuối nhỉ.”

Trần Lạc Du là một cô gái có tính khí thẳng thắn, nói chuyện cũng không có suy
nghĩ kĩ mà trực tiếp nói ra.

Đại khái là ở lâu trong quân đội, sống bên cạnh những người có chút thô kệch
quê mùa cho nên cũng dưỡng thành cho nàng tính tình cương trực khảng khái.

Coi như lần đầu tiên gặp mặt Mặc Lan nhưng tính tình như cũ không thay đổi vẫn
quen nói thẳng.

Ở trong mắt nàng, Bạch Quân Nhiên là một Nguyên soái vô cùng ưu tú.

Trong những lần chiến sự trước kia, hắn có thể đoán chuẩn xác chiến pháp(sách lược và phương
pháp) của quân địch, đồng thời cũng điều binh khiển tướng
rất tốt đánh cho tướng địch chạy mất dẹp.

Trong ngày thường, hắn cũng không hề ra dáng vẻ ngông nghênh kiêu ngạo của Đại
gia trưởng. Ở trong cuộc sống điều kiện khắc nghiệt nơi biên quan, hắn có thể
cùng tướng sĩ chen chúc trong một cái chăn đệm nằm dưới đất mà ngủ ngáy o…
o…, cũng có thể cùng với những binh sĩ cấp bậc thấp kém xưng huynh gọi đệ.

Hắn quý trọng sinh mệnh của mỗi vị huynh đệ trong quân doanh, ở chiến trường
vĩnh viễn luôn xung phong đi đầu, làm gương cho các binh sĩ.


Lâu ngày sinh tình, nàng bắt đầu nảy hâm mộ với hắn, dần dần coi hắn trở thành
người bạn đời lý tưởng.

Mặc dù biêt rõ hắn đã có một thê tử đã được cưới vào cửa nhưng nàng vẫn không
thể dừng việc yêu mến hắn ở trong đầu, hi vọng một ngày nào đó có thể cùng hắn
cùng kết liền cành, nàng tin tưởng mình tuyệt đối so với cái người ở tại kinh
thành kia phù hợp làm thê tử đứng bên cạnh hắn hơn.

Vậy mà hôm nay thế nhưng hắn lại đem thê tử toàn bộ mười năm chẳng hề quan tâm
chính thức giới thiệu cho mình, như vậy là có ý gì?

Giống như có đồ vật gì đó sắp mất đi, bởi vì nàng làm sao cũng không bắt được.
Trần Lạc Du không khỏi cười khổ trong lòng.

Trên mặt nàng rõ ràng là có địch ý, thông minh như Mặc Lan lẽ nào lại không
nhìn ra?

Nhưng nàng cũng không tức giận, vẻ mặt như cũ tươi cười ứng đối: “Kiểu cô gái
khí khái xác thực khiến cho người ta hâm mộ, ngay cả như ta cũng hết sức hâm mộ
cô gái lòng dạ ngay thẳng như Trần cô nương đây. Nếu Trần cô nương không từ
chối ngàn dặm xa xôi đến ở trong phủ làm khách, thân là nữ chủ nhân, ta tự nhiên
sẽ hảo hảo khoản đãi.”

Nàng cố ý nhấn mạnh ba chữ “Nữ chủ nhân”, thành công làm trên mặt đối phương
lóe lên sự khốn quẫn ngượng ngùng nhưng rất nhanh liền biến mất.

Đứng một bên nhìn hai nữ nhân ngươi tới ta đi đối chọi gay gắt, Bạch Quân Nhiên
cùng Tiêu Hà không tự chủ được liếc mắt nhìn nhau.

Nguyên soái, tình thế hiện tại rất khó giải quyết đấy, Tiêu Hà mắt nháy nháy
mấy cái, bộ dáng giống như đang xem kịch hay.

Ngươi xem ra có vẻ có chút hả hê khi người khác gặp nạn thì phải, nếu sớm nói
cho ta biết Lạc Du đến đây, ta sẽ dùng loại phương pháp này cho hai người gặp
mặt sao?

Chuyện này không liên quan gì tới đệ mà? Tiêu Hà không phục nhìn đi chỗ khác,
từ từ thưởng thức trà ngon.

Bạch Quân Nhiên thở dài, bất quá tâm tình cũng không tệ.

Giải quyết xong chuyện của Từ Lang, tảng đá đè nặng trong lòng hắn rốt cuộc
cũng được thả xuống.

Nghĩ đến chuyện này, hắn càng thêm kính nể đối với mưu kế của thê tử. Hắn, Bạch
Quân Nhiên có tài đức gì mà lại có được một kiều thê tốt như vậy? Có một người
vợ như thế, hắn lại ngu ngốc không biết quý trọng, lại lãng phí mất mười năm
thời gian.

Trong lòng rung động, hắn bản năng kéo thê tử vào lòng ôm.

Nhẹ giọng bên tai nàng nói nhỏ: “Chuyện của Từ Lang ít nhiều may mắn là nhờ có
nàng, cẩn thận ngẫm lại, nương tử của ta thật là lợi hại nha.”

Đang lúc Trần Lạc Du đấu tranh gay gắt với Mặc Lan, bị hắn không báo trước ôm
vào bên người, tai nhất thời đỏ lên.

Nam nhân này cũng không có nhìn tình cảnh trước mắt, liền làm ra hành động thân
mật này với nàng, rõ ràng là…

Nàng tức giận hướng eo hắn nhéo cho một cái, thuận tiện trừng mắt nhìn hắn: “Có
người ngoài ở đây, chàng bớt phóng túng một chút có được không.”

Bạch Quân Nhiên như cũ cười cười, bộ dạng trông rất ngoan ngoãn nghe lời: “Dạ
dạ dạ, điều nương tử nói rất đúng hợp tình hợp lý, chuyện này nên ở trên giường
từ từ nói.”

Lại nói tiếp mấy ngày hôm nay bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, đến hôm nay rốt cuộc
cũng rảnh rỗi, hắn thật sự bắt đầu có chút hoài niệm tưởng nhớ đến thân thể mềm
mại non mịn của nàng.

Thanh âm của hắn mặc dù đã được đè nén tới mức thấp nhưng mà Trần Lạc Du cùng
Tiêu Hà đều là người tập võ, nhĩ lực vô cùng tốt, muốn không nghe thấy cũng rất
khó.

Tiêu Hà nghe xong xúc động đến mức chỉ muốn ngay lập tức đứng dậy chạy đi.

Loại chuyện khuê phòng chi nhạc* này, Nguyên soái nói xong mặt không đỏ, hơi
thở không gấp, vậy mà người như hắn nghe xong lại thấy lúng túng vạn phần.

[Khuê
phòng chi nhạc*: search google mà không ra, theo em thì chắc là chuyện vợ chồng
nơi phòng the ^^ => mình phục mình quá ố ồ


Mà Trần Lạc Du nghe xong, khuôn mặt lạnh lùng, trong
ngực từng trận khó chịu.

Theo nàng được biết, Nguyên soái căn bản không thích kiểu cô gái như Mặc Lan,
nhưng nhìn động tác hành vi của hai người ở trước mặt đây, tại sao lại thân thiết
như vậy?

※*※*※*※*※

Bởi vì Trần Lạc Du mới tới kinh thành, Bạch Quân Nhiên cùng Tiêu Hà mấy người
tận tình tiếp đãi nên liền dẫn nàng cưỡi ngựa đi lòng vòng xem thắng cảnh ở
kinh thành.

Mọi người mấy năm nay đều ở chung cùng một chỗ, tình cảm tự nhiên sẽ rất thoải
mái, nói chuyện tán gẫu cũng hết sức thân thiện.

Cứ như vậy quấn Bạch Quân Nhiên được chừng vài ngày, cho đến lúc thái giám
trong cung tới tuyên chỉ, muốn Bạch Quân Nhiên tiến cung mấy ngày cùng Hoàng
Thượng thương nghị chuyện quan trọng, Trần Lạc Du lúc này mới bất đắc dĩ để hắn
rời đi.

Mấy ngày hôm nay nàng tới Bạch phủ làm khách, thỉnh thoảng cũng sẽ tới gặp Bạch
Lão thái quân trò chuyện một lúc.

Nhưng Bạch lão thái quân ngày thường thích ở trong phật đường tụng kinh gõ mõ,
mà Tiêu Hà lại phụ trách đi theo bảo vệ an nguy của Bạch Quân Nhiên. Cho nên
sau khi Bạch Quân Nhiên vào cung, nàng liền cảm thấy vô cùng cô độc chán nản.

Ngày hôm đó, dùng xong bữa trưa không được bao lâu, nàng chán muốn chết ở trong
sân chuẩn bị luyện một chút kiếm pháp, liền nghe thấy Mặc Lan cùng thiếp thân
nha hoàn thanh nhi vừa đi vừa bàn chuyện gì đó.

Thật ra thì ở trong Bạch phủ mấy ngày nay, nàng cũng phí tâm hao tổn quan sát
tình địch.

Mặc dù bề ngoài có chút nhu nhược nhưng trong lòng tuyệt đối là một nhân vật
lợi hại.

Điểm này có thể nhìn ra một kẻ nữ lưu (đàn bà con gái) như nàng lại có thể khiến mỗi người làm trong Bạch phủ
đối với nàng kính sợ một phép, chưa kể nàng có thể quán xuyến mọi việc trong
phủ đâu ra đấy.


Nhưng thế thì sao chứ? Chẳng phải Bạch phủ là một nhà có quyền có thế sao, chỉ
cần mời một người biết quản lý công việc nội bộ về hỗ trợ không phải là sẽ xong
sao? Thứ mà Bạch Quân Nhiên cần là một người có thể cùng hắn sóng vai bầu bạn
mà không phải một người thông minh làm đương gia chủ mẫu.

Cho nên khi Trần Lạc Du cùng Mặc Lan bốn mắt nhìn nhau thì trong mắt nàng léo
lên ánh sáng tự tin.

“Phu nhân cả ngay lẫn đêm đều công việc rất bận rộn thì phải.” nàng chủ động
chào hỏi.

Thanh nhi đứng ở bên cạnh Mặc Lan phát hiện ra Trần Lạc Du có chút không vui.

Mặc dù nàng chỉ là một người làm nhưng từ nhỏ ở bên cạnh Mặc Lan hầu hạ, trong
lòng đã sớm nhất định chủ tử chỉ có một người là Mặc Lan.

Nhìn thấy thiếu phu nhân cai quản một gia nghiệp lớn rốt cuối cùng cũng đợi đến
ngày thiếu gia trở về, mà một hạ nhân như nàng lại càng thêm cao hứng rất
nhiều, hơn nữa thấy hai vị chủ tử nhà mình sớm chiều ở chung đối xử hòa hợp với
nhau càng thấy được thời kì khổ cực của thiếu phu nhân rốt cuộc cũng được bù
đắp.

Ai ngờ lúc này, lại xuất hiện nữ nhân họ Trần đến Bạch phủ.

Cô ta chẳng những cả ngày quấn lấy thiếu gia đòi đi dạo trong kinh thành mà đến
lúc dùng bữa còn cố ý toàn nói chuyện trong quân doanh, mỗi lần chứng kiến
chuyện này, nàng đều thấy được sự tổn thương trong mắt chủ tử mình.

Nhưng hết lần này tới lần khác, thiếu phu nhân cũng không hề nói một lời nào,
nàng biết thiếu phu nhân không muốn làm khó thiếu gia nên đành nhẫn nhịn chịu
đựng không nói ra, nhưng có vài người không thèm quan tâm, vẫn cố tình lấn tới
hết lần này tới lần khác chính là vị Trần cô nương này.

“Trần cô nương hôm nay có thời gian rảnh rối ở trong phủ như vậy vì sao không
ra ngoài đi dạo?”

“Nguyên soái hôm nay bị Hoàng thượng gọi tiến cung nên mấy ngày nay sợ rằng
không có thời gian theo ta đi dạo.” Nói xong nàng nở một nụ cười: “Lại nói
trước đó vài ngày vẫn cùng Nguyên soái đi ra ngoài du ngoạn, cũng cảm thấy hơi
mệt chút, vừa đúng lúc thừa dịp Nguyên soái mấy ngày không có thời gian đi theo
ta, ta cũng cơ cơ hội nghỉ chân một lúc.”

Miên lý tàng châm*, chính là muốn khoe khoang quan hệ của nàng với Bạch Quân
Nhiên không hề đơn giản.

[Miên
lý tàng châm*: bề ngoài mềm mỏng, trong lòng nham hiểm.]


Mặc Lan nghe xong cũng không tức giận, trên mặt nở nụ
cười ung dung thoải mái phản kích lại: “Đừng xem ta gia phụ đường đường là tam
quân thống soái, đối xử với thuộc hạ tuyệt đối không tự cao tự đại, Trần cô
nương ít khi tới kinh thành chơi, chàng đương nhiên sẽ tận tình tiếp đãi tử tế
cô nương.”

Bất kể Quân Nhiên đối với cô có tình cảm hay không nhưng dù thế nào đi chăng
nữa hắn vẫn là phu quân của ta.

Trần Lạc Du không chịu yếu thế tiếp tục nói: “Nhưng mà Nguyên soái đi mười năm
không hề trở về, huynh ấy nói kinh thành có quá nhiều thay đổi, rất nhiều nơi
hồi còn bé từng đến đó chơi đùa nhưng hiện tại cũng đã khác hẳn hồi xưa.” Nàng
cố ý cười nói thêm: “Bất qua mấy ngày trước thời điểm chúng ta đi ra ngoài,
Bạch Quân Nhiên tự nhiên nhớ ra hồi còn bé thứ huynh ấy thích ăn nhất chính là
kẹo đường hồ lô.”

“Thật ra thì Nguyên soái bình thường cũng không thích ăn ngọt cho lắm, huynh ấy
là loại người rất kén chọn, trước kia trong quân đội đều là ta tự tay nấu huynh
ấy mới chịu ăn, nếu không phải mùi vị ta làm thì đến nhìn huynh ấy cũng lười
liếc.”

“Còn nữa nha, Nguyên soái buổi tối trước khi ngủ phải xem một chút binh thư,
nếu không đọc qua cảm giác giống như làm thiếu mất chuyện gì đó sẽ không ngủ
được, một người lớn như vậy rồi nhưng thật ra chẳng khác gì đứa bé.”

Nghe nàng thuộc như lòng bàn tay kể ra từng thói quen của Bạch Quân Nhiên,
trong lòng Mặc Lan dĩ nhiên là không thấy thoải mái.

Nhưng nàng sẽ không bởi vì những lời nói này của Trần Lạc Du liền sẽ làm như
đối phương nghĩ mà đi tự oán trách bản thân.

“Ta rất buồn bực, Trần cô nương nói với ta những lời này mục đích đến tột cùng
là gì?”

Không thể ngờ nàng lại trực tiếp hỏi như vậy, Trần Lạc Du sắc mặt bắt đầu có
chút không dễ chịu.

Nhất là nha hoàn có tên gọi là Thanh nhi đứng bên cạnh Mặc Lan còn dùng một
loại ánh mắt khinh thường nhìn mình chằm chằm.

Điều này khiến cho Trần Lạc Du có chút thất vọng, lời nói tiếp theo có chút
không khách khí: “Ta chỉ muốn nói với phu nhân mấy câu, ta cùng với Nguyên soái
sớm chiều ở chung mấy năm, chúng ta cùng nhau đánh giặc, cùng nhau ăn cơm, cùng
nhau cưỡi ngựa sóng vai rong đuổi trên Đại Thảo nguyên.”

“Chúng ta lại cùng có chung sở thích cùng lý tưởng, hơn nữa Nguyên soái vô cùng
khen ngợi y thuật của ta, huynh ấy từng nói nếu như trong quân Bạch gia không
có ta, huynh ấy không biết còn phải nhìn biết bao nhiêu huynh đệ chết oan nữa.”

“Àh! Hóa ra là như vậy.” Mặc Lan không hề tức giận nhẹ nhàng cười một tiếng:
“Nếu chàng từng ưu ái với cô nương như vậy, vậy có khi nào chính miệng nói với
nàng hắn muốn lấy cô nương nạp làm thiếp không?”

Trần Lạc Du sắc mặt ngẩn ra, không biết nên trả lời như thế nào.

“Được rồi, coi như chàng nhất định muốn cưới cô nương làm thiếp vậy cô nương có
từng nghĩ đến, ở Bạch phủ, hắn còn có một thê tử được cưới hỏi đàng hoàng ở
trong nhà? Xét ở một góc độ khác mà nói, một ngày kia cô nương thật sự bước vào
trong cửa của Bạch gia, thì nói về danh phận, ta là chính thê của Quân Nhiên mà
nàng, bất quá cũng chỉ là thiếp thất của hắn mà thôi.”

“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, người mà thái quân lựa chọn yêu cầu cũng
rất khắt khe, cô nương còn chưa vào cửa lại không khách khí ở đây muốn thị uy (ra đòn phủ
đầu, áp đảo tinh thần) với ta, có phải
hay không là có chút muốn được voi đòi tiên?”

(vì
sao lại xưng hắn???? Vì đây là Mặc Lan suy nghĩ thay cho Lạc Du =]

Không để ý tới sắc mặt khó coi của Trần Lạc Du, Mặc
Lan tiếp tục nói: “Nếu Quân Nhiên không có đem cô nương nạp làm thiếp như cô
nghĩ, như vậy thân phận hiện tại của cô nương bất quá cũng chỉ là một quân y đệ
nhất trong doanh trại. Tuy nói chàng đối xử tử tế với thuộc hạ, cùng mỗi người
đều xưng huynh gọi đệ nhưng trên danh nghĩa, dẫu gì ta cũng là Nguyên soái phu
nhân.”

“Về tình về lý, cô nương không có tư cách đứng ở Bạch phủ cùng ta, chính thê
phu nhân nói những lời như vậy, bởi vì hành động này của cô nương chỉ càng
khiến cho ta cảm thấy cô nương đang dĩ hạ phạm thượng?”

Mấy câu kết thúc này, nàng cố ý nhấn mạnh, thành công khiến cho Trần Lạc Du
đứng tại chỗ bối rối nhưng không nói được câu nào, cặp mắt ngẩn ngơ nhìn chằm
chằm vị cô gái mảnh mai trước mặt.

Nữ nhân vóc dáng so với chính mình lùn hơn nhiều, đứng ở trước mặt mình thậm
chí còn phải ngẩng đầu nhìn. Nhưng lúc này lại tỏa ra một khí thế bức người,
ngôn ngữ sắc bén, phê phán hành vi của nàng khiến nàng xấu hổ đến nỗi chỉ muốn
độn thổ cho xong.

Một người nhỏ bé là vậy nhưng ngũ quan lại vô cùng xinh đẹp, nữ nhân này cũng
không nhu nhược như vẻ bề ngoài, nàng đã quá coi thường cô ta rồi.

Im lặng đánh giá, trong lòng Trần Lạc Du lại càng bực bội khó chịu mười phần.

Mặc Lan cũng cảm thấy mình nói xong cũng hơi nặng lời, dù thế nào đi nữa, một
cô gái dũng cảm dám theo đuổi người mình yêu, xét về một phương diện nào đó mà
nói quả thật khiến cho nàng cực kì khâm phục.

Cho nên những lời nói sau nàng cũng không muốn nặng lời nên uyển chuyển đổi đề
tài, nàng khẽ cười một tiếng.

“Ít nhất hiện tại, cô nương ở trong Bạch phủ vẫn là khách quý của chúng ta.”

Nói xong lời này, mang theo Thanh nhi rời đi.

Để lại Trần lạc Du đứng bất động tại chỗ, gương mặt biểu lộ sự ngượng ngập.

Nàng rốt cuộc cũng hiểu vì sao Nguyên soái đối với nữ nhân này lại sinh ra hảo
cảm.

Thì ra muốn đánh giá một người có năng lực hay không không thể chỉ nhìn qua bề
ngoài, bởi tiêu chuẩn phán đoán đó chỉ cho thấy sự nông cạn mà thôi.

Nhưng mà, nàng thực sự không cam lòng.

Giữ nam nhân nhiều năm như vậy, nàng sẽ không cứ như vậy mà dễ dàng buông tha
cho.

※*※*※*※*※

Trong cung bận rộn mấy ngày, chuyện của Hoàng Thượng cũng giải quyết xong, Bạch
Quân Nhiên rốt cuộc cũng trở về trong phủ ăn ngấu nghiến một phen.

Cũng không phải trong cung không có đồ ăn ngon, mà là trong cung quả thật có
quá nhiều quy củ.

Có lúc hắn rất đồng cảm với Hoàng thượng, trên vai khiêng gánh nặng quốc gia,
an nguy của bách tính, có lúc nghĩ thở một hơi thật mạnh cũng là điều hết sức
xa xỉ, hơn nữa vì quốc thể, còn mỗi một khắc phải chú ý đến hình tượng của
mình.

Cho nên mới nói, để làm một Hoàng Thượng không phải ai cũng có thể làm được.

Sau khi trở lại Bạch phủ, hắn còn chưa kịp nhìn thê tử mấy ngày không được gặp
đoàn tụ một chút, liền bị Trần Lạc Du đãi cá chánh trứ*.

[Đãi
cá chánh trứ*: + chơi bẩn thì là đã giải thích một lần nên không giải thích lại
^^! + chơi không bẩn thì nó = với bắt gặp, phát hiện, bắt được chân tướng.]


Lại nói tiếp, mấy ngày nay cùng Hoàng Thượng trong
cung bàn nghị sự, không quá ba, năm phút hắn lại nhớ đến nụ cười của Lan nhi.

Thời gian trước đây, bởi thân là chủ nhà, hắn phải tận tình tiếp đãi dẫn Lạc Du
đi xung quanh ngắm cảnh nên vài ngày hắn đã phải lạnh nhạt với kiều thê (vợ yêu) của hắn.

Hắn cũng biết Lan nhi khẳng định không vui đối với chuyện cả ngày Lạc Du cứ bám
lấy hắn. Nhưng đi theo, còn có mấy người đều là hắn cố tình dẫn theo, vốn lúc
đâu hắn cũng muốn mang theo Lan nhi đi chơi, chỉ đáng tiếc tiểu nha đầu này lại
không biết cưỡi ngựa, tiểu thông minh này rốt cuộc lại bị hắn ôm lên ngựa cùng
ngồi chung, nhưng mà kết quả nàng bị dọa cho sợ hãi đến nỗi hoa dung thất sắc (mặt mày biến
sắc).

Không muốn quá mức miễn cưỡng nàng, cũng không muốn mọi người mất hứng, không
thể làm gì khác hơn, hắn đành để cho nàng ủy khuất vài ngày. Dù sao thì Lạc Du
cũng sẽ không ở trong kinh thành quá lâu.

Mấy ngày nữa, hắn sẽ đuổi Lạc Du trở về, để tránh cho Lan nhi thấy nàng sẽ lại
tâm phiền ý loạn.

Cho đến bây giờ thì hắn vẫn chưa nói gì với Lạc Du, bởi hắn còn nể tình đến
tình bạn nhiều năm giữa hai người. Thật không nghĩ tới mới từ trong cung trở
về, liền bị nàng quấn lấy.

Hắn không muốn thừa nhận, nhưng giờ phút này, trong lòng hắn đối với nàng sinh
ra một cỗ chán ghét khó nói thành lời.

“Nguyên soái, huynh cuối cùng cũng trở về phủ, mấy ngày nay ở trong cung cùng
Hoàng Thượng bàn nghị sự đều thuận lợi cả chứ?”

Đối mặt với khuôn mặt tươi cười chào đón của người ta, Bạch Quân Nhiên sắc mặt
lãnh đạm tương đối không tốt trả lời.

“Cũng bình thường, Hoàng thượng cùng ta thảo luận gia tăng quân số đóng quân
bảo vệ biên quan, ta cũng thuận tiện cùng hắn nói một chút vấn đề liên quan đến
lương bổng và lương thực của huynh đệ, dù sao cuộc sống của mọi người cũng
không hề dễ dàng gì.”

Trần Lạc Du thấy hắn cùng mình hàn huyên, liền bồi ở bên cạnh hắn, cùng nhau
hướng sân nhỏ trong viện đi tới.

Ngươi một lời, ta một câu, hai người tùy ý trò chuyện một chút chuyện quân,
Bạch Quân Nhiên là một Nguyên soái rất có trách nhiệm, Trần Lạc Du cũng hiểu
biết chút ít liền nêu lên ý kiến của bản thân, hai người càng tán gẫu càng sôi
nổi.

Trần Lạc Du cũng vì vậy càng thêm khẳng định chắc chắn, mình mới là nữ nhân
thích hợp đứng ở bên cạnh hắn.

Nam nhân đều lấy sự nghiệp làm trọng, nên vì thế rất cần có một nữ nhân tương
đầu ý hợp thì cả đời mới không buồn tẻ đơn điệu. Huống chi Bạch Lão thái quân
cũng đã từng là một nữ anh hùng.

Nàng tin tưởng với con mắt nhìn người của Lão thái quân, nhất định cũng hi vọng
tôn tử của mình sẽ tìm được một cô nương khí khái, chính trực làm bạn đời.

Đang mải mê theo đuổi suy nghĩ của bản thân, chỉ thấy cách đó không xa thoáng
có một thân ảnh màu trắng đang đi tới, đầu óc nàng linh hoạt, đang cùng Bạch
Quân Nhiên sóng vai đi đến, nàng giả vờ trẹo chân, cũng cố ý lảo đảo ngã về
phía hắn. Bạch Quân Nhiên phản ứng cực kì nhanh, theo bản năng đỡ được nàng ôm
vào trong lòng.

Hai ngươi tư thái (dáng
vẻ) có bao nhiêu mập mờ liền có bấy
nhiêu mập mờ.

“Nàng không có sao chứ?”

Nàng hài lòng lắc đầu một cái: “Khônng có sao, chỉ là không cẩn thận trẹo mắt
cá chân, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi. Đúng rồi Nguyên soái, huynh trước lúc
vào cung đã đáp ứng ta đi leo núi, huynh hiện tại đã không bận việc gì rồi,
không bằng ngày mai chúng ta đi luôn được không?

Không chờ lời hắn đáp, liền nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ trong trẻo chen

vào.

“Quân Nhiên, ngày mai ta muốn đi Hoa Thanh tự dâng hương, chàng có thể đi cùng
ta không?”

Người nói chuyện không phải là ai khác, chính là trên người mặc một bộ đồ màu
trắng, thanh lệ thoát tục Mặc Lan.

Nàng ánh mắt kiên định, nhìn chằm chằm vào tư thái mập mờ giữa hai người. Trần
Lạc Du thấy thế mỉm cười nói: “Phu nhân à, Nguyên soái chính là rất trọng lời
hứa, nếu huynh ấy đã đáp ứng ta đi leo núi, nhưng hiện tại lại nuốt lời, xem ra
có chút không tốt cho lắm đâu.”

Mặc Lan cũng không để ý đến sự tồn tại của nàng, ánh mắt sắc bén khóa chặt trên
người trượng phu đang ngây người ra.

“Ngày mai ta muốn đi Hoa Thanh tự dâng hương, chàng có thể đi cùng ta không?”
Hỏi lại một lần nữa, khí thế tức giận so với lần đầu bén nhọn hơn vài phần.

Trần Lạc Du bị ánh mắt của nàng nhìn làm cho giật mình, lần này nàng thấy rõ,
nữ nhân mảnh mai này thật ra không đơn giản chút nào.

Trong trường hợp này, Bạch Quân Nhiên không biết nên phản ứng ra sao.

Cũng không phải là hắn không chịu trả lời, mà là hắn bị cái nhìn khí phách bức
người của thê tử khiến cho kinh hãi.

Trong ấn tượng, Lan nhi mặc dù là một Tiểu Lạt Tiêu lợi hại, những nữ nhân có
bộ dáng nhu mì, quyến rũ như nàng cũng không ít, chỉ không nghĩ tới hôm nay hắn
lại mơ hồ có thể nhìn thấy trên người nàng khí thế bén nhọn khi trị quân của tổ
mẫu.

Không thể ngờ, Lan nhi của hắn còn là một thiết huyết nương tử cơ đấy!

Nhưng bởi vì hắn không có trả lời, hoàn toàn chọc giận Mặc Lan.

“Bạch Quân Nhiên, nếu như ngươi không chịu theo ta đi Hoa Thanh tự, ngược lại
thà đi leo núi cùng Trần cô nương, như vậy từ nay về sau, cả đời ngươi liền ở
bên cạnh nàng đi.”

Nàng đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Thân là vợ ngươi, vì cố giữ mặt mũi cho
ngươi, ta đã nhiều lần dễ dàng tha thứ sự lạnh nhạt của ngươi đối với ta. Nếu
ta nghiêm túc tôn trọng ngươi nhưng lại không cách nào đổi lại tôn trọng của
ngươi đối với ta, như vậy vị trí Nguyên soái phu nhân này ta cũng không cần(hiếm lạ, ham thích, ham
muốn).”

Giọng nói của nàng rất nghiêm nghị: “Ngươi nói ta ghen tỵ cũng tốt, nhỏ mọn(lòng dạ hẹp hòi) cũng được, cùng người thành thân sau, ta chờ ngươi
đằng đẵng mười năm, trong khoảng thời gian này, ta an phận thủ thường để bảo
toàn cái nhà này, ta – Mặc Lan tự nhận chưa từng làm một chuyện gì có lỗi với
ngươi.”

“Nếu như sau mười năm trở về, cho đến hôm nay ngươi vẫn không thể chấp nhận ta,
ngươi như trước vẫn cảm thấy Mặc Lan ta không xứng với Bạch Đại Nguyên soái
ngươi, cho nên đó là lí do làm cho ngươi suy nghĩ vất vả ngày đêm muốn đưa bạn
đời lý tưởng của mình nhập môn khiến cho ta cảm thấy khó chịu, ngài cũng không
cần phải làm như thế đâu, chỉ cần một tờ hưu thư, ta tuyệt đối sẽ thành toàn
cho ngươi cùng Trần cô nương, giúp ngươi đạt được mục đích.”

Hai câu cuối cùng, nàng cố gắng nhấn mạnh.

Bạch Quân Nhiên đột nhiên cả kinh, theo bản năng đẩy Tràn Lạc Du đang tựa trong
ngực hắn ra.

Trần Lạc Du không nghĩ tới hắn sẽ làm như vậy, trọng tâm không vững suýt nữa té
ngã.

Trên thực tế, hai người đều bị những lời nói này của Mặc Lan hù dọa, kinh hãi
một hồi lâu, Bạch Quân Nhiên rốt cuộc ổn định lại tâm thần.

Nhìn thê tử hoàn toàn mất đi tỉnh táo ngày thường, nghiêm khắc hướng hắn lên án
tố cáo, hắn một chút cũng không cảm thấy uy tín bị xâm phạm mà ngược lại có một
loại hạnh phúc ấm áp vương vấn trong đầu hắn.

Lan nhi của hắn quả nhiên là quan tâm đến hắn. Sự phát hiện này khiến Bạch Quân
Nhiên vui vẻ dị thường. Hắn biết mà, tiểu nha đầu này tuy rằng ngày thường biểu
hiện luôn luôn quá bình tĩnh.

Nếu như hôm nay không phải mình bị Lạc Du cuốn lấy, còn không biết nàng sẽ nhẫn
nhịn tới khi nào đây.

“Nguyên soái…” Suýt nữa bị đẩy ngã Trần Lạc Du vừa khiếp sợ chấn kinh lại vừa
xót xa. Người nam tử này rất trọng tình trọng nghĩa, làm sao có thể vì mấy lời
nói thô lỗ này mà đối xử với mình như vậy.

Bạch Quân Nhiên một tay ôm lấy Mặc Lan kéo sát lại bên mình, cười như không
cười nhìn nàng: “Ta đã có nương tử, hơn nữa nàng cũng nhìn thấy nàng ấy rất
thích ăn dấm, nếu như nàng cứ tái tiếp tục đối với ta dây dưa không rõ, nương
tử của ta nhất định sẽ nổi giận thực sự, lúc đấy đến chính ta cũng không quản
được nàng.”

Nói xong, hắn hướng về phía Mặc Lan cười khẽ một tiếng, cũng không để ý tới ánh
mắt mơ màng của nàng, hắn nhìn thẳng Trần Lạc Du tiếp tục nói: “Nàng là một cô
nương rất tốt, nhưng đáng tiếc, trong lòng ta đã có một người. Người Bạch gia
chúng ta đối với tình yêu cũng rất trung trinh, hơn nữa chỉ cần một người là
Lan nhi cũng khiến ta bận rộn rồi, sợ rằng về sau, ta cũng không có thời gian
dư thừa bồi nàng.”

Trần Lạc Du sắc mặt rất khó coi, đôi môi run rẩy mấp máy, tức giận nói: “Huynh
trước kia nói qua, huynh ghét nhất lọai cô gái như nàng.”

Bạch Quân Nhiên không hề phản bác lại: “Đó là thành kiến trước kia ta gặp nàng
ấy.” Ánh mắt hắn tràn đầy thâm tình nhìn thê tử: “Cho đến lần này trở lại kinh
thành, cùng nàng sớm chiều ở chung với nhau, trong cuộc sống mối ngày nàng đều
đem đến cho ta một niềm vui bất ngờ, ta không thể không bác bỏ cái thành kiến
ngu xuẩn kia đi, thật ra thì kiểu cô nương văn nhược (nho nhã yếu
đuối) cũng khiến người khác rất yêu
thích.”

“Ngược lại, đối với chuyện xảy ra vừa rồi” Hắn lạnh lùng cười một tiếng: “Kĩ
thuật nàng giả vờ cố ý vấp ngã còn có hơi chút vụng về, lần sau động tác nhớ
phải tự nhiên chút, tránh cho bị người ta vạch trần ra thì lúc đó không còn mặt
mũi nhìn người nữa đâu.”

Trần Lạc Du sắc mặt tái nhợt, tức giận xoay người phi như bay chạy đi.

“Haizzzz, còn tưởng rằng thật sự là bị trẹo chân, thật không ngờ ngay cả trẹo
chân đều là giả.” (haha hóa ra anh Nhiên đoán bừa ai dè
chuẩn thật).

Bạch Quân Nhiên đứng ở một chỗ thở dài, Mặc Lan nhưng lại hung dữ không nể tình
đạp hắn một cước: “Chàng xem đi, khiến Trần cô nương tức giận chạy đi mất rồi.”

“Ai da! Nàng nhẹ tay chút có được không.” Xoa xoa bắp chân bị đạp, hắn làm ra
gương mặt đáng thương: “Ta nếu không phải khiến nàng ta tức giận bỏ đi, như vậy
hiện tại người tức giận chạy đi không phải là nàng hay sao?”

Trên mặt Mặc Lan bỗng chốc vừa hồng lại vừa xanh, nghĩ đến trước đó vài ngày
chính mình bị làm cho tức giận, cảm thấy người nam nhân thật sự đáng đánh, nàng
không nhịn được lại đạp hắn một cước nữa.

Nàng hung dữ nói: “Lần sau còn xảy ra chuyện như vậy, không nhọc chàng động
thủ, ta sẽ liền trực tiếp viết thư bỏ chàng.”

“Bỏ ta ư? Nàng làm sao sẽ chịu cho được? Nàng không phải yêu ta yêu đến nỗi từ
tiểu thư khuê các biến thành sư tử hà đông rồi sao. Nếu mà thật sự bỏ ta, nàng
còn không khóc chết đi sống lại mới là lạ…”

Nghe xong những lời này, Mặc Lan tức càng thêm tức.

“Người nào sẽ vì tên khốn khiếp như chàng khóc chết chứ, chàng đứng lại cho
ta…, này, không cho phép chạy…, chàng phải cho ta đạp mấy cái giải hận, nếu
không chuyện này mãi mãi không xong đâu…”

“Tốt, chúng ta ở trên giường mãi mãi không xong.”

“Bạch Quân Nhiên, chàng là đồ du côn.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.