Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách (bản xưng tôi)

Chương 42: "Chỉ ăn lẩu?"


Đọc truyện Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách (bản xưng tôi) – Chương 42: “Chỉ ăn lẩu?”

Diệp Chính Thần ánh mắt sáng ngời giống như đêm nay không phải ăn thịt dê mà là ăn tôi. Vừa nghĩ tới chính mình chủ động dẫn sói vào nhà, đêm nay khả năng cũng sẽ bị người nào đó chậm rãi nấu, từ từ ăn, lưng tôi liền đổ đầy mồ hôi.

Đều tại tôi đêm hôm qua trực vì không bớt chút thì giờ mà ngủ lấy một chút, hôm nay vừa nhìn thấy anh, đầu óc liền ngu muội, nảy ra một ý mời anh đến nhà ăn lẩu a.

Rõ ràng chính là tự đưa mình đến miệng người ta mà!

Thấy tôi không nói lời nào, Diệp Chính Thần còn nói.”Ăn lẩu xong dễ dàng bốc hỏa.”

Tôi xem anh còn chưa có ăn, cũng đã “bốc hỏa”, còn bị hỏa thiêu đốt.

Tôi chỉ dám nhìn anh bài trừ một khuôn mặt tươi cười.”Sư huynh, nếu em nhớ không lầm, anh hình như là một quân nhân, anh có thể bảo trì một chút hình tượng trang nghiêm của quân nhân có được không?”

Diệp Chính Thần vẻ mặt không cho là đúng.”Anh nhớ rõ ba năm trước đây đã nói cho em rằng: quân nhân em đừng có nghĩ là tốt như vậy… Cởi quân trang, giống như là một nam nhân, sẽ có nhu cầu sinh lý cơ bản nhất…”

Mồ hôi của tôi a! Trong xe điều hòa không phải là chạy sao máu của tôi như bị hong khô.

Đèn xanh rốt cục sáng, tôi vội vàng chỉ chỉ phía trước đầu phố.”Phía trước đầu phố, đi về phía bên trái, bên kia có một siêu thị.”

Diệp Chính Thần một chân đạp ga, đi theo hướng tôi chỉ.

**

Trong siêu thị, Diệp Chính Thần phụ giúp đẩy xe mua sắm, tôi vừa đi ở phía trước, vừa chọn này nọ để vào trong xe. Thỉnh thoảng quay đầu liếc mắt nhìn anh, có thể va chạm vào ánh mắt của anh, Hỏa Tinh bắn ra bốn phía.

Tôi bỗng nhiên có ảo giác, chúng tôi đang ở tại cửa hàng bán đồ gia dụng ở Đại Bản.

Khi đó tôi vừa mới sang Nhật Bản không lâu, đối cái gì cũng tò mò, cứ cầm ủ loại thương phẩm hỏi anh là cái gì, anh kiên nhẫn xem hết bản thuyết minh, phiên dịch lại cho tôi nghe.

Có một lần, tôi cầm một khối bánh ngọt chế màu vàng bơ còn tươi mới hỏi anh: “Đây là bánh ngọt gì, thật ngon.”

Bởi vì phía mặt trên của bánh bị đóng gói che mất hàng chữ nên nhìn không rõ, anh cố ý đến hỏi người làm bánh, kế tiếp lại hỏi cách làm cùng nguyên liệu, trở về thuật lại cho tôi không sót một chữ.

Anh nói xong , tôi còn gắt gao nhìn anh.

“Em nhìn cái gì?” Diệp Chính Thần sờ sờ mặt mình, nghĩ là trên mặt có dính cái gì đó.


Tôi cười lắc đầu.”Sư huynh, phát hiện bộ dáng anh đặc biệt đáng yêu.”

Anh cũng cười, nụ cười đáng yêu trong suốt muốn chết.”Nha đầu, anh biết anh đáng yêu, em cẩn thận một chút, đừng yêu anh.”

Tôi đoạt lấy bánh ngọt trong tay anh, bỏ vào xe mua sắm.”Đừng tự mãn, em căn bản không thích loại con trai như anh, em chỉ coi anh là ca ca.”

Diệp Chính Thần đưa tay nhu loạn tóc trên đầu tôi.”Tiểu nha đầu, từ nay về sau, ca ca sẽ chăm em!”

Nhớ không rõ là ai đã nói, “Ca ca muội muội dễ dàng gặp chuyện không may!”, thật là nói đúng! Mà là chính là đại sự a….

Một chiếc khăn tay cắt dứt hồi ức của tôi.”Nha đầu, em cười chảy nước miếng.”

Tôi đẩy tay Diệp Chính Thần ra, cúi đầu xuống, thấy trong xe mua sắm có thêm một khối bánh ngọt pudding trứng chim cút, màu vàng tiên diễm làm mắt tôi đau đớn.

Nước mắt ầm ầm rơi xuống, tôi cũng không để ý khách trong siêu thị có đông hơn mà bổ nhào vào lòng anh.

Diệp Chính Thần bị tôi làm cho sửng sốt, nhỏ giọng nói vào tai tôi: “Nơi này… Có camera theo dõi.”

“Theo dõi thì làm sao? Ai quy định trong siêu thị không được ôm?” Tôi nức nở nói.

“Anh sợ… hình ảnh kế tiếp, thiếu nhi không nên xem!”

Người này! Tôi bị anh chọc đến bật cười, đẩy anh ra.”Anh không cần nhớ tới chuyện tình thiếu nhi không nên xem có được không?”

Diệp Chính Thần vừa cầm khăn tay giúp tôi lau nước mắt, vừa nói.”Anh chưa thấy cô gái nào dễ dàng cảm động như vậy, Một cái bánh ngọt pudding mà thôi, làm em cảm động thành như vậy. Người khác còn tưởng anh tặng cho em cái nhẫn kim cương 5 ca-ra đâu.”

Mọi người con trai khác đều biết con gái là thích nhẫn kim cương năm ca-ra, chỉ duy nhất Diệp Chính Thần biết, tôi yêu nhất ăn bánh pút-đing trứng chim…

Không phải bánh pút-đing ăn ngon đến bao nhiêu, mà mỗi lần ăn đến nó tôi đều sẽ nhớ tới biểu tình của anh lúc giảng cách làm cùng nguyên liệu, càng ăn càng thấy vui.

Không trải qua mất đi, không hiểu đó là trân quý; không mất mà phục hồi, không hiểu là đau xót.

Lần này, vô luận sẽ lại sinh chuyện gì, tôi cũng sẽ không buông tay anh ra, tuyệt đối sẽ không.


***

Tại siêu thị đi dạo một vòng, Diệp Chính Thần mua thật nhiều, đều là những đồ trước kia chúng tôi thích ăn. Tôi nói tủ lạnh khả năng không đựng đủ, Diệp Chính Thần thuận tiện cho tôi một cái tủ lạnh hai cửa.

Tôi sợ nếu tôi nói phòng trọ của tôi để không vừa, tôi sợ rằng anh sẽ mua cho tôi một căn phòng lớn.

Từ siêu thị trở về, xe anh đứng trước cửa nhà trọ của tôi, tôi vừa muốn xuống xe, ngoài ý muốn thấy Ấn Chung Thiêm đang ở cửa lâu đứng bồn chồn, tựa như vừa muốn đi lên lại vừa muốn không.

Mắt nhìn Diệp Chính Thần, anh nhíu chặt mày, không nói một lời.

“Anh chờ em một chút.”

Diệp Chính Thần giữ chặt tay của tôi.”Nha đầu…”

“Anh yên tâm, chúng em không có khả năng , em chỉ muốn nói với anh ấy mấy câu.”

Anh do dự một chút, buông tay tôi.”Anh chờ em.”

Ấn Chung Thiêm thấy tôi từ trên xe bước xuống, có chút vô thố, vội muốn rời đi.

Tôi kêu anh lại.”Chung Thiêm, có phải tìm em có việc?”

Anh đứng lại, nhìn về phía xe Diệp Chính Thần. Anh đối diện qua cửa thủy tinh chắn gió với Diệp Chính Thần một lúc lâu, xoay người nói với tôi.”Tiểu Băng, anh phải đi, đi đến thành phố khác, trước khi đi, anh có mấy câu muốn nói với em..”

“Anh nói đi.”

Anh đưa chi phiếu cho tôi.”Phương diện này tiền là của em, trả lại cho em… Cám ơn em đã giúp anh rất nhiều.”

“Em hẳn là cảm tạ anh, rõ ràng là lỗi của em, anh còn giúp em gạt cha em…”

Tôi nói còn chưa dứt lời, Ấn Chung Thiêm đột nhiên ôm lấy tôi. “Thực xin lỗi, tiểu Băng, là anh thực xin lỗi em! Để cho anh được ôm em một lần cuối cùng, giống như ca ca ôm em một cái.”.


Tôi không ngại một lần ôm cáo biệt cuối cùng, nhưng là, Diệp Chính Thần đang nhìn, tôi không thể.

Tôi vừa muốn đẩy anh ra, nghe thấy anh ách nói: “Diệp Chính Thần đã nói cho anh biết, anh ta nói em vì cứu anh, mới có thể bị anh ta… Bị anh ta vũ nhục… Anh ta còn nói vì tiền đồ của anh, đáp ứng gả cho anh ta…”

“Anh nói cái gì? !” Tôi đột nhiên đẩy Ấn Chung Thiêm ra. Diệp Chính Thần vì cái gì lại nói như vậy, anh biết rõ chuyện này sẽ làm cho Ấn Chung Thiêm chịu nhiều đả kích.

“Tiểu Băng, em rất choáng váng.” Ấn Chung Thiêm thống khổ lắc đầu.”Anh căn bản không tham ô một phân tiền, càng không phạm tội. Anh theo ngay từ đầu liền phi thường phối hợp tổ thẩm tra chuyên án, đem mọi tình huống nắm giữ đều nói, chứng cớ cũng đều giao ra. Cho dù Diệp Chính Thần không cứu anh, anh cũng sẽ không ngồi tù… Về phần tin tức tử hình, đều là do anh ta cố ý phóng ra, lừa gạt em.”

Đầu óc của tôi ông một tiếng, thiên toàn địa chuyển. Tôi hồi đầu nhìn Diệp Chính Thần, anh vẫn ngồi ở trong xe, đón ánh mặt trời, thấy không rõ vẻ mặt của anh.

“Này hết thảy đều là do anh ta thiết kế… Bao gồm cả vụ án này.”

“Vụ án?” Tôi liều mạng lắc đầu, “Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.”

“Em nhất định không thể tưởng được, người phụ trách vụ án này tên là Trịnh Vĩ, là bạn tốt nhất của Diệp Chính Thần. Vụ án này từ lúc lập án cho tới bây giờ, Diệp Chính Thần đều rõ như lòng bàn tay.”

Tôi không biết đời trước tôi đã làm chuyện gì thiếu đạo đức, đời này vận mệnh luôn không bỏ qua cho tôi. Mỗi khi nghĩ đến hạnh phúc sẽ không xa tôi vận mệnh sẽ lại trêu đùa một chút.

Mà tôi, hoàn toàn tê liệt .”Vì cái gì muốn nói cho em biết chuyện này?”

“Em có quyền biết chân tướng.”

Chân tướng?! Lúc còn trẻ người non dạ tôi mỗi ngày đều muốn biết chân tướng, hiện tại lại không.

Tôi tình nguyện bị Diệp Chính Thần lừa cả đời, cũng đừng lại có bởi vì tôi mà xốc lên chân tướng xấu xí, Tôi nghĩ muốn vui vẻ, cho dù sự vui vẻ này là bọt biển, tôi cũng không muốn có người trạc phá.

Tôi mặt không chút thay đổi nhìn Ấn Chung Thiêm.”Anh đừng nói cho em… anh chia tay với em, cũng là do anh ấy bức anh.!”

“Tiểu Băng, anh không có lựa chọn. Anh còn có cha me, trách nhiệm phải gánh vác, không thể ngồi tù.” Ấn Chung Thiêm nghĩ nghĩ, còn nói: “Huống hồ anh biết em căn bản không thương anh, người trong lòng em thủy chung không bỏ xuống được, là anh ta.”

Tôi không trả lời được mà gật đầu, tôi hiểu được, cái gì đều hiểu được. Dùng một người con gái căn bản không thương mình, đổi một cơ hội khác là lựa chọn bình thường của một người con trai. Nếu rằng anh thà ngồi tù cũng muốn cùng một chỗ với tôi khẳng định là thần kinh có vấn đề.

“Nói xong chưa?” Tôi hỏi.

“Anh đi rồi, nhớ tự bảo trọng.”

“Chung Thiêm…” Tôi kêu Ấn Chung Thiêm đang rời đi.”Ngày đó, anh nói với cha em những lời đó… Là Diệp Chính Thần nói cho anh sao?”


Ấn Chung Thiêm chần chờ một chút, gật gật đầu.

Tôi hiện tại hoàn toàn minh bạch, Ấn Chung Thiêm thủy chung không phải là Diệp Chính Thần, anh sẽ không nghĩ ra ý nói dối cũng như lừa gạt lành ý như thế.

Diệp Chính Thần từ trên xe bước xuống, đứng ở phía sau tôi.

“Em cũng biết.” Ngữ điệu của anh ở dạng trần thuật.

“Vì cái gì nhất định phải dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy?”

“Bởi vì anh hiểu em, trừ phi Ấn Chung Thiêm buông tha cho em, em sẽ không ruồng bỏ hắn.”

“Anh muốn anh ấy vứt bỏ em, rất đơn giản. Vì cái gì muốn nói với anh ấy là vì cứu anh ấy mà em với anh ở trên giường? Em không phải đã nói, em là tự nguyện…”

Diệp Chính Thần trầm giọng nói: “Hắn đánh em! Làm cho em bị thương! Anh muốn để hắn tự trách, áy náy, anh muốn làm cho hắn nhớ kỹ, hắn thực xin lỗi em!”

“Anh!” Tôi quả thực không có ngôn ngữ nào có thể hình dung anh, tôi giận đến nỗi cả người phát run, lại muốn vọt vào trong lòng anh, nói cho anh biết: em thật sự thương anh, yêu anh người không bằng cầm thú!

“Nha đầu, anh sai lầm rồi.” Diệp Chính Thần ôm lấy tôi, ngữ điệu phóng mềm nhũn.”Đây là một lần cuối cùng, anh cam đoan về sau sẽ không còn lừa em.”

Hận đến cực hạn, yêu cũng đến cực hạn, tôi giận dữ dùng sức đấm vào lồng ngực anh.

Nếu tôi biết… Tôi nhất định sẽ không đấm anh.

Nếu tôi biết…

Tôi đẩy anh ra, kết quả là Diệp Chính Thần cắn răng cúi người xuống, ấn ngực gian nan mà thở dốc, tôi nói cái gì cũng sẽ không trả lời.

“Sư huynh…” Một lát sau, oán khí của tôi cũng như chưa có, tay run rẩy tham tiến vào trong lồng ngực anh.”Anh làm sao vậy? Anh làm sao vậy? !”

“Không có việc gì.” Anh lắc đầu, sắc mặt thực dọa người.

Tôi thật cẩn thận cởi bỏ áo anh, tháo áo ra.

Lồng ngực của anh, một cái sẹo còn mới khâu, dữ tợn giống như một cái con rết.

“Anh? !” Tôi nên sớm phát hiện anh khác thường, buổi tối ngày đó tôi đã phát hiện anh khác thường, tôi nghĩ anh chính là công tác vất vả, như thế nào cũng không nghĩ tới anh lại mang theo vết thương nặng như vậy từ trong bệnh viện chạy tới tìm tôi.

“Đừng lo lắng.” Anh gian nan mà xả ra một khuôn mặt tươi cười nhìn tôi.”Chỉ là vết thương nhỏ, cũng sắp đỡ rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.