Đọc truyện Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách (bản xưng tôi) – Chương 29: Tình thương thệ
“Vì cái gì muốn gạt em?” Tôi buông tay ra, lảo đảo lui ra phía sau từng bước.”Anh muốn cho em tin tưởng anh, em cái gì đều tin…”
Anh thản nhiên lắc đầu.”Anh thừa nhận anh che giấu em rất nhiều chuyện nhưng anh không lừa em.”
“Có khác nhau sao?”
Anh cúi đầu, trầm ngâm thật lâu, mới ngẩng lên nhìn tôi.”Có phải vô luận anh nói cái gì, làm cái gì, cũng không có khả năng vãn hồi?”
“Không có khả năng. Như thế nào đều khó có khả năng .” Cho dù tôi thực yêu anh cũng không có khả năng làm một tiểu tam phá tan gia đình người khác.
“Thực xin lỗi, là lỗi của anh… Anh không nghĩ tới sự tình sẽ đến nước này.” Tiếng anh trầm thấp ám ách: “Trước khi gặp em, anh không có yêu ai, không biết yêu một người là phải như thế nào, anh nghĩ đến sẽ dùng mọi khả năng đối với em tốt, bảo hộ em, chính là yêu em…Không nghĩ rằng ngược lại làm thương tổn em. Sớm biết rằng sẽ làm em bị thương sâu như vậy, anh tình nguyện…”
“Không cần nói nữa.” Tôi không muốn nghe thêm nữa, không muốn.
Tôi vẫn tưởng rằng, tận mắt thấy anh đi vào nhà Dụ Nhân, thấy rõ sự thật tàn khốc, thương tâm nhất, cũng không bằng cái này.
Sau đó, anh nói cho tôi biết, không, tôi nghĩ Dụ Nhân là vị hôn thê của anh, ngực đau đến chết thành từng mảnh nhỏ, tôi không nghĩ đến so với điều này còn đau đớn hơn.
Nhưng mà, tôi đánh giá quá thấp anh, so với lời nói này, sự thống khổ lúc trước căn bản không được gọi là “Thống khổ” …
Thật sự không bằng, so với người mà mình yêu nhất, nam nhân tin tưởng nhất chỉ yêu một mình tôi, cũng không có khả năng cùng tôi một chỗ, còn có cái gì được gọi là thống khổ.
Tôi yên lặng rời đi, anh không có dây dưa cùng giữ lại, chỉ hỏi tôi một câu cuối cùng: “Em có thể tha thứ anh không?”
“Có thể.” Tôi nói cho anh: “Chờ đến lúc anh chết.”
***
Đoạn tình cảm này với phương thức xấu xí như thế đã hoàn toàn chấm dứt.
Tôi cười không nổi, khóc cũng không xong.
Có đôi khi tôi thật sự hy vọng mình có thể khóc lớn một hồi, phát tiết ra phẫn uất trong lòng, nhưng nước mắt tựa như khô cạn, một giọt đều không chảy ra.
Diệp Chính Thần không có đi tìm tôi.
Nhưng có khi tôi sẽ nhận được một email xa lạ, không có tiêu đề, không có ký tên, đính kèm thêm tư liệu mới nhất về nghiên cứu vi khuẩn của tôi, đánh dấu những điểm trọng điểm.
Tôi tải về, tinh tế mà đọc.
Tôi còn nhận được bưu kiện từ Đông Kinh, chocolate Bỉ LEONIDAS giống như ngày đó, bao bì không có tên người gửi.
Hương vị ca cao vẫn nồng đậm mà ngọt ngào, tôi ăn không ra vị ngọt trước kia.
Còn có một lần, trên đường về nhà, xe đạp của tôi bị hỏng, tôi phải dắt bộ về, mất một giờ đồng hồ..
Ngày hôm sau, tôi hỏi xem có chỗ nào sửa xe đạp, đang chuẩn bị dắt xe đi sửa thì phát hiện nó đã được ai đó sửa xong rồi, ngay cả cái phanh không nhạy cũng đã được sửa tốt hơn, rồi nhiều chỗ còn được tra thêm dầu…
…
Ngày đó, tôi đứng ở phòng nuôi trồng vi khuẩn xem vi khuẩn, cả người hốt hoảng, quên cả thời gian. Tôi đương nhiên biết là ai làm, tự hỏi anh vì cái gì lại làm như vậy, muốn vãn hồi, muốn bồi thường, hay vẫn là thói quen đối xử tốt với tôi, tựa như tôi cũng có thói quen nhận rồi.
Đến lúc phát hiện đèn ở lầu đối diện đã tắt, tôi mới nhớ nhìn đồng hồ, thế nhưng đã rạng sáng một chút .
Tôi ra khỏi phòng thí nghiệm, cởi bồ đồ phòng hộ, đứng ở cửa thang máy…
Không khí trầm lặng yêu tĩnh toàn bộ hành lang, thỉnh thoảng nổi lên mùi thuốc sát trùng.
Tôi đưa hai tay ôm trước ngực, sau lưng hình như có một trận gió lạnh.
Thang máy đến, cửa mở ra, tôi vội vàng tiến về phía trước, lập tức lại lui lại, bởi vì ta thấy Diệp Chính Thần vẫn mặc áo choàng trắng đứng ở bên trong, màu áo trắng mặc ở trên người anh, vĩnh viễn thần thánh như vậy, cùng đêm tối âm trầm không hợp nhau.
Tôi thật sâu nhìn anh, chưa từng nghĩ nếu nhớ một người như vậy, rõ ràng đứng gần vô cùng, đi thêm vài bước là có thể đứng bên cạnh anh, mà tôi nhưng chỉ có thể nhìn từ phía xa…
Cửa thang máy khép lại một lúc, anh rất nhanh ấn nút “Mở cửa khóa”, trong mắt anh nhìn tôi đến chờ mong.
Tôi không động, anh cũng không động, chúng tôi duy trì tư thế chờ đợi.
Tôi nhìn đồng hồ trên cổ tay anh, logo Hải Âu tối như mực, kim giây một chút lại nhảy lên. Tôi lặng lẽ đưa tay ra phía sau, kéo kéo tay áo…
Thời gian cứ giằng co như vậy, mãi đến khi âm thanh bén nhọn của thang máy báo hiệu bắt đầu chạy, năm lần, mười lần, tiếng kêu chói tai…anh buông lỏng tay ra.
Cánh cửa trầm trọng đóng lại trước mắt chúng tôi, tựa như vận mệnh trầm trọng, đóng lại sẽ không bao giờ mở ra nữa.
Nước mắt rốt cục rơi xuống, tôi che mặt, nước mắt như đê vỡ tràn qua kẽ tay.
Không phải tôi không muốn đi vào, mà tôi sợ nếu đi vào sẽ không khống chế nổi mà nói tôi nhớ anh.
Tôi muốn ôm anh, chỉ cần một giây.
Thang máy lại một lần mở ra, tôi buông tay đang che mặt, đi vào…
Đến lúc nhìn thấy anh đứng ở trong thang máy, đã không còn kịp nữa, không kịp ra ngoài, không kịp lau nước mắt, càng không kịp dùng tay áo che khuất chiếc đồng hồ màu trắng trên cổ tay.
Tôi lui đứng vào tận cùng bên trong, cúi đầu.
Thang máy bắt đầu đi xuống, tâm cũng nặng nề theo, không thể chịu được.
“Chân em có còn đau không?” Anh hỏi, không lộ vẻ gì.
“Không đau.” Tôi đáp, cũng không lộ vẻ gì.
Cửa thang máy mở ra, tôi chạy ra với tốc độ nhanh nhất, anh đuổi theo.”Quá muộn , anh đưa em trở về.”
“Không cần.”
“Vạn nhất…”
“Anh yên tâm, sẽ không gặp người xấu hơn anh đâu.” Tôi đi vòng qua anh đi về hướng cửa lớn.
Nhìn qua cửa thủy tinh trong suốt, tôi có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng anh, anh vẫn còn đứng ở nơi đó, nhìn theo lưng tôi.
Tôi cắn chặt răng, nắm chặt tay, vẫn là nhịn không được, quay đầu lại.
Chúng tôi đứng mặt đối mặt, khoảng cách không đến hai thước.
Gió mùa hè ấm áp theo khe cửa xâm nhập, thổi lên mặt tôi ướt át.
“Sư huynh, anh quên cởi áo choàng kìa.” Nói xong, tôi đẩy cửa ra, chạy vào đêm tối.
Đêm đó, tôi đạp xe đạp đi phía trước, xe anh vẫn theo ở phía sau.
Tôi đạp xe thật sự chậm.
Hy vọng… Con đường này kéo dài mãi…
Con đường sẽ không có điểm cuối, thống khổ sẽ không…
Chính là dài lâu, dài lâu mà thôi.
**
Cuối tuần, Diệp Chính Thần không ra ngoài, tôi bỗng nhiên cũng không muốn đi phòng nghiên cứu nuôi tế bào.
Tôi ôm chăn nằm ở trên giường, lẳng lặng nghe tiếng động rất nhỏ ở phía đối diện, tôi nghe thấy tiếng bàn phím máy tính nhẹ nhàng nhẹ nhàng. Tôi còn nghe thấy tiếng điện thoại của anh.
“Tôi bề bộn nhiều việc, không có thời gian.” Khẩu khí của anh thực tức giận, nói xong liền cắt đứt .
Không biết là ai gọi đến.
…
Giữa trưa thì Dụ Nhân đến, đương nhiên không phải tới phòng tôi, mà là phòng Diệp Chính Thần.
Tôi nhờ vách tường hiệu quả phi thường không tốt nghe thấy được tiếng nói Dụ Nhân, cô ấy nói tại cửa hàng Trung Quốc mua được gói gia vị lẩu cay Tứ Xuyên, còn mua được cá ở Thần Hộ, còn có thịt sơn dương Mông Cổ nhập khẩu…
Một màn ấm áp đến cỡ nào, tình cảm vợ chồng âu yếm.
Cho dù cách một vách tường, tôi vẫn cảm giác mình sao quá dư thừa.
Tôi cười, từ trên giường đứng lên, mặc quần áo đi ra ngoài.
Đi dạo qua gian bán đồ âm nhạc, cửa hàng thuốc, cửa hàng thể thao…Tôi mệt đến mức chân mềm nhũn, nhìn mới đến 6 giờ tối. Vì thế tôi chạy tới một quán rượu nhỏ.
Trong TV, khi thất tình mọi người đều uống rượu, có thể thấy được cồn có thể làm tê liệt mọi thống khổ…
Tôi không biết có hữu hiệu hay không, cho nên muốn thử xem.
Hiệu quả thực không sai, tôi chỉ uống một lọ rượu mai Điềm Điềm, tâm tình trở nên đặc biệt tốt, vừa nghĩ tới Diệp Chính Thần cùng Dụ Nhân ở nhà, ăn lẩu hơi nóng nghi ngút, tôi liền gục xuống bàn cười không ngừng.
Tôi thậm chí còn muốn biết, buổi tối Dụ Nhân có hay không sẽ ngủ lại ở chỗ này… Thật sự thấy buồn cười quá!
Nghĩ đến khả năng này có thể xảy ra, tôi lại muốn một lọ rượu mai, vừa uống vừa cân nhắc đến bức tường không có cách âm…
Cáp! Cáp! Điều càng buồn cười hơn là tôi cười đến nỗi nước mắt chảy cả ra….
Uống đến hơn chín giờ tối, hết hai bình rượu mai, tôi xiêu xiêu vẹo vẹo, từng bức từng bước trở về nhà.
Đi qua cửa phòng Diệp Chính Thần, tôi vô tình liếc qua cửa sổ nhìn thoáng qua, trên bức màn màu xanh nhạt lại chiếu ra hai cái bóng người hơi gần nhau.
Hình ảnh rất hài hòa!
Tôi cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy quan hệ vợ chồng hài hòa như vậy!
Bám vào vách tường, tôi đi đến cửa phòng mình.
Tôi cho tay vào túi tìm rất lâu không lấy ra được cái chìa khóa, tôi giận đến nỗi đem chút hết cả đồ trong túi ra mặt đất, quỳ trên mặt đất mà tìm….
Rốt cục cũng tìm được, tôi run run bám vào vách tường mà đứng lên, đang muốn mở cửa…
Cánh cửa phòng bên mở ra, Diệp Chính Thần đứng ở cửa nhìn tôi.
Tôi vội vàng làm bộ như ngồi chồm hổm trên mặt đất như tìm kiếm gì đó, thực ngây thơ, nếu không uống rượu tôi sẽ không làm cái chuyện ngây thơ như vậy.
“Em uống rượu?” Ngữ khí của anh có chút âm trầm, lộ ra ẩn giận.
Tôi ngẩng đầu, muốn nhìn rõ vẻ mặt của anh nhưng trước mắt rất mơ hồ, tôi dụi dụi mắt, động vào đúng một giọt lỏng.
Sau đó, tôi lại ngây thơ trả vờ đang mở cửa.
Cái chìa khóa ở trong tay phát run, thử thật nhiều lần mà không nhét được vào lỗ khóa, càng nóng vội, càng không nhét vào được.
Một cỗ lực tiến về phía tôi, anh lấy chìa khóa trong tay tôi mở cửa hộ.
“Em…”
Tôi nói còn chưa nói xong, anh trực tiếp đẩy mạnh tôi vào, xoay tay lại khóa cửa vào.
“Nha đầu…”
Trong phòng không có bật đèn, anh gọi phá lệ động tình. Ngay cả tâm đã bị cồn làm tê liệt còn có cảm giác mãnh liệt.
Tôi dựa vào vách tường, chậm rãi lui đến góc tường, chậm rãi ngồi xổm xuống, dùng đầu gối để ở ngực.
Có câu, em không phải uống rượu, nhất định sẽ không nói, chết cũng sẽ không nói.
Khi uống rượu, hồ ngôn loạn ngữ.
“Sư huynh, em van cầu anh, đừng để cô ấy qua đêm ở đây…Em chịu không nổi…” Tôi ấn ngực, lui về góc sáng sủa hơn khóc: “Rất đau, đau đến chịu không nổi…”