Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách 2

Chương 7: Mưa Đêm Ấm Áp


Bạn đang đọc Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách 2: Chương 7: Mưa Đêm Ấm Áp


Nhóm quân sự vũ trang! Chính là nhóm quân sự giỏi nhất, cực kì ưu tú!
Trong lòng Bạc Băng nhộn nhạo hẳn lên, trái tim vừa mới trải qua một cảm xúc kì lạ giờ lại được bay lên chín tầng mây: “Thật không chị? Chị có gặp qua chưa? Đẹp trai không hả chị?”
“Đương nhiên là rất đẹp trai, tuyệt hơn trong tưởng tượng rất nhiều! Có một anh chàng tên Ngô Dương, cao chừng một mét tám, đẹp trai vô cùng, vẫn chưa có bạn gái. Chị và anh Phùng đang có ý định dẫn bọn họ đến căn tin, chị biết em thích quân nhân, nên cố ý nói cho em biết…”
“Chị Phùng, chị thật là tốt!” Bạc Băng mừng rỡ, cô không nhịn được nên miệng cứ cười khúc khích, cô làm động tác che miệng lại, chỉ sợ nước bọt chảy ra tố cáo vẻ thèm thuồng của mình lúc này.
“Nếu em không bận việc gì thì đến căn tin ngay đi, chị giới thiệu để mọi người làm quen.”
Bạc Băng sống hai mươi ba năm, chính là chờ đợi ngày có được cơ hội này. Cô đang định nhận lời thì bị một tiếng ho nhẹ của người nào đó đang bị thương nhắc nhở. Bạc Băng mới chợt nhớ ra có một người đang chờ cô nấu canh cho anh uống.
Bạc Băng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn gương mặt anh chàng đẹp trai nào đó đang đặc biệt khó chịu, cô nói: “Sư huynh…”
“Đừng nói với anh là em muốn để anh một mình ở bệnh viện mà chạy đến căn tin ăn cơm trưa cùng anh chàng nào đó nha.”
Bạc Băng nhìn cánh tay của Diệp Chính Thần bị băng bó đến một nửa, sự đau lòng bất chợt lại ngự trị trong tâm trí cô, cô đành buồn bã nói với chị Phùng trong điện thoại: “Hiện giờ em đang bận, không qua được.”
“Không sao. Như vầy đi, buổi tối chị sẽ mời bọn họ đến phòng của chị chơi, nếu không bận gì nữa thì em đến phòng chị tiếp đón họ hộ chị…”
“Được ạ!” Chị Phùng thật sự rất đáng yêu, Bạc Băng hận không thể ôm hôn chị Phùng ngay lập tức.
Dập điện thoại, trong lòng Bạc Băng trở nên cực kì phấn khởi. Diệp Chính Thần để cô đang trong cơn mơ mộng ở lại hành lang, vào trong tiếp tục băng bó vết thương.
Hơn sáu giờ tối, chị Phùng điện thoại cho cô một lần nữa, nói rằng đã có một vài anh quân nhân đến phòng của chị. Anh chàng Ngô Dương kia cũng đã đến rồi. Trong lòng Bạc Băng tựa như nở hoa, cả người nôn nóng. Cô chỉ hận không thể chạy đến đó ngay lập tức, nhìn xem người đó có hợp với tiêu chuẩn người đàn ông trong mộng của cô không.
Khó khăn lắm cô mới nấu xong món canh, cô múc ra một bát đưa cho Diệp Chính Thần: “Sư huynh, anh uống từ từ nha, em đến phòng của chị Phùng một lát.”
Diệp Chính Thần lạnh lùng nói: “Trọng sắc khinh bạn.”
“Em không có, không phải em đã nấu canh cho anh uống rồi sao” Bạc Băng nói bằng giọng điệu oan ức.
“Đến muộn một chút bọn họ cũng không chạy đi nơi khác được đâu, em ngồi xuống ăn cơm rồi hãy đi.”
“Nhưng mà…”
Anh giơ cánh tay bị thương đến trước mặt cô: “Em là bác sĩ mà, nên chú ý đến cảm nhận của bệnh nhân một chút chứ.”
Người đang bị thương nên cơ thể cũng không được khỏe, hành vi và cử chỉ cũng khác ngày thường, là bác sĩ kiêm bạn thân của bệnh nhân, cô có thể lý giải được biểu hiện của anh lúc này.
Vì thế, Bạc Băng ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm, cô ăn nhanh đến mức như đã bị bỏ đói từ rất lâu rồi vậy. Diệp Chính Thần thì ngược lại, anh chậm rãi thưởng thức từng thìa canh, thái độ ăn cực kì nhã nhặn nha.
Khó khăn lắm Bạc Băng mới chờ anh ăn xong buổi cơm chiều, cô vội vã bước ra khỏi phòng… Nhưng anh bệnh nhân nào đó lại bắt đầu ép buộc cô ở lại, anh nói tấm drap trải giường và áo gối của anh đều rất bẩn rồi. Sau đó lại giơ cách tay bị thương lên với hàm ý anh không thể tự thay được.
Vừa thấy động tác giơ tay ngốc nghếch của anh, lòng Bạc Băng đau như vỡ ra từng mảnh. Đầu óc cô nóng lên, cái gì cũng không kịp nghĩ vội vàng lấy một bộ drap giường và áo gối, nhanh chóng thay cho anh.
Sau khi Bạc Băng làm xong tất cả mọi thứ một cách nhanh nhẹn, cô bước xuống giường, lúc này cô mới phát hiện ra Diệp Chính Thần đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô chằm chằm.
“Có gì sao?” Bạc Băng sờ sờ mặt mình: “Trên mặt em nở hoa à?”
Gương mặt u ám từ chiều đến giờ của anh chàng nào đó bỗng nhiên nở nụ cười, vỗ vỗ đầu cô: “Nha đầu, em đi nhanh đi, nếu không anh chàng quân nhân của em sẽ biến mất đó.”
Cuối cùng, Diệp Chính Thần cũng còn lương tâm.
“Em sẽ trở về nhanh thôi, anh chờ em, khi về em sẽ giúp anh thay quần áo.”
***
Thang máy nhanh chóng đi lên, lòng của Bạc Băng cũng bồn chồn theo độ cao dần của nó. Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với quân nhân, Bạc Băng khẩn trương đến mức lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi.
Cửa thang máy mở ra, đến cả nhìn cô cũng chưa kịp mà đã vội vàng cúi đầu bước ra ngoài, không ngờ cô đâm sầm vào một bộ ngực cường tráng.

Bạc Băng ngẩng đầu, trước mắt cô là một gương mặt tuấn tú xa lạ.
“Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi.”
“Tiểu Băng?!” không biết chị Phùng từ đâu chạy đến, thân thiết nắm lấy tay cô: “Em đến rồi à, để chị giới thiệu cho em, bọn họ là binh lính do quốc gia phái đến huấn luyện quân sự, họ đến Nhật Bản được mấy ngày rồi.”
“A…!” Không khéo như vậy chứ, Bạc Băng nhìn thoáng qua anh chàng quân nhân mà cô vừa đâm phải. Anh ta không mặc quân phục. Dáng vẻ thoải mái của anh ta trong bộ quần áo bình thường lại rất cao to, tuy rằng dáng người không có những đường cong gợi cảm như Diệp Chính Thần, nhưng khi khoác trên người bộ quân phục nhất định sẽ rất có khí chất. Gương mặt anh ta không có khuyết điểm, ngũ quan nghiêm chỉnh, tướng mạo anh tuấn, tuy rằng không đẹp trai bằng Diệp Chính Thần…
Thật là… Vì sao cô lại so sánh anh ta với sắc lang Diệp Chính Thần cơ chứ, căn bản không nên so sánh nha.
Thời điểm Bạc Băng đưa mắt lén nhìn anh chàng đẹp trai bên cạnh thì anh ta cũng nhìn cô. Khi ánh mắt của họ vừa chạm nhau, anh ta cực kì lịch sự nhanh chóng đưa tay ra: “Chào em, anh tên Ngô Dương.”
“Em tên Bạc Băng.” Cô đỏ mặt bắt tay Ngô Dương, tay vừa chạm tay, Bạc Băng rụt rè rút tay về.
Bọn họ cùng bước vào thang máy, Bạc Băng ngơ ngác nhìn theo. Đến khi cửa thang máy khép lại, cô nghĩ không biết có phải do họ không mặc quân trang hay không mà cô hoàn toàn không cảm nhận được dù là cử chỉ, hay lời nói của họ toát ra dáng vẻ nghiêm trang như cô hằng tưởng tượng. Thậm chí dáng vẻ của họ cũng không bằng nét anh tuấn của Diệp Chính Thần.
“Anh chàng Ngô Dương đó em thấy như thế nào?” Chị Phùng hỏi cô.
“Rất tốt.”
“Chị vừa giúp em hỏi thăm, cậu ta tốt nghiệp trường đại học vũ trang quân sự, làm việc ở đội phòng cháy chữa cháy được ba năm. Hình như sau lần này trở về sẽ được thăng chức. Chị có trò chuyện với cậu ấy một lát, con người cậu ấy khá tốt, rất có chí cầu tiến.”
Lời chị Phùng nói không sai, đúng là cô vẫn luôn muốn tìm một người như thế. Nhưng mà, không hiểu vì sao đối với Ngô Dương, cô dường như không có cảm giác gì cả, không có cảm giác điện giật, tim không đập nhanh, cũng không có xao động. Chẳng lẽ do cô và Diệp Chính Thần ở cạnh nhau khá lâu, nên đối với phong thái của đàn ông cô đã được miễn dịch?
“Nếu như em có ý với người ta thì nên tiếp xúc nhiều hơn để hiểu thêm về con người cậu ấy.”
Bạc Băng vẫn chưa kịp nói gì, thì chị Phùng lại nói tiếp: “Tình cảm là một thứ duyên nợ, em không nên ép buộc mình quá.”
“Chị chỉ vừa mới giới thiệu để bọn em quen biết nhau thôi, vẫn chưa đề cập đến vấn đề tình cảm…”
“Em thì biết cái gì…” Anh Phùng đột nhiên xuất hiện, có chút bực bội, nhanh chóng kéo tay chị Phùng rời khỏi đó. Ngay cả việc Diệp Chính Thần bị thương Bạc Băng cũng còn chưa kịp nói.
Mang theo tâm trạng mất mát, Bạc Băng từ tầng năm trở về phòng trọ của cô. Cửa thang máy vừa mở, Bạc Băng đã nhìn thấy Diệp Chính Thần đang đứng trước lan can ở hành lang, dường như rất tập trung suy nghĩ việc gì đó, mắt nhìn về phía lầu dưới.
Bạc Băng dõi theo hướng ánh mắt anh đang nhìn, thì thấy bóng dáng một vài người trong nhóm lúc nãy vừa rời khỏi. Bọn họ di chuyển rất có đội hình, khi khoác quân phục vào chắc sẽ rất tuyệt.
“Buổi hẹn hò đầu tiên thế nào?” Có lẽ do thời tiết khá lạnh nên giọng nói của Diệp Chính Thần cũng lạnh như băng.
“Ai hẹn hò? Chỉ là làm quen thôi, là làm quen.”
“Anh chàng cao to đó nhìn cũng không tệ.” Diệp Chính Thần chỉ tay về phía dưới.
“Anh ta là Ngô Dương. Ngoại hình rất đẹp trai, chị Phùng nói anh ta tốt nghiệp đại học Vũ trang quân sự, rất có chí cầu tiến…”
Diệp Chính Thần xoa xoa mặt cô: “Còn nói không phải hẹn hò, hiểu rõ về nhau như vậy.”
“Em mới hai mươi ba tuổi thôi, muốn tìm một người con trai tốt để nương tựa thì có gì là sai.” Bạc Băng lườm anh một cái: “Chẳng lẽ giống anh, mỗi ngày đều sống trong cảnh xa hoa trụy lạc.”
Diệp Chính Thần không phản bác lại, anh vỗ nhẹ lên đầu cô: “Không đùa với em nữa. Đúng là em nên tìm một người đàn ông tốt để nương tựa, nếu không sau này muốn gả cũng khó tìm được người vừa ý để gả.”
“Sư huynh, anh thấy Ngô Dương thế nào?”
“Em thích là được rồi.” Diệp Chính Thần vừa nói xong thì xoay người trở về phòng, đóng cửa lại.
Sao lại có thể để cô ở ngoài chứ, anh đúng là người không có lương tâm, lúc cô “hẹn hò” trong lòng luôn nhớ đến anh, vội vã trở về giúp anh thay quần áo đây này.
Tuy rằng người nào đó không có lương tâm, nhưng cô vẫn cứ nhớ đến. Hôm sau, đang trong lúc học nhưng hồn vía cô cứ để trên mây, cô tự hỏi: Không biết vết thương của anh có đau không? Anh hoạt động có thuận tiện không? Anh sẽ thay quần áo bằng cách nào?
Giáo sư vừa thông báo tan học, Bạc Băng nhanh nhẹn chạy ra khỏi phòng, cô đến siêu thị mua sườn lợn và trái cây, mang đến phòng của anh.
Nhấn chuông hai cái, cô liền nghe thấy tiếng nói bên trong vọng đến: “Cửa không khóa.”

Bạc Băng nhanh tay đẩy cửa bước vào.
Trước mắt cô, là cảnh tượng Diệp Chính Thần đang gội đầu, tay phải của anh đang bị quấn bởi một miếng băng vải khá nặng, anh xoa tóc một cách rất khó khăn. Tay trái vụng về đổ nước lên đầu, từng giọt nước theo cổ chảy xuống tấm lưng màu đồng của anh, làm nổi bật làn da nhẵn bóng.
Tấm lưng anh đặc biệt rất lớn, đặc điểm vốn dĩ không nên có ở một bác sĩ nho nhã.
Lén lút thưởng thức dáng người hoàn hảo của người nào đó một lát, đến mức sắp chảy cả nước bọt, Bạc Băng mới đặt trái cây trong tay xuống, thuận tay với lấy chiếc khăn mặt, giúp anh lau đi mấy giọt nước trên lưng.
“Để em giúp anh.”
“Sao em về sớm vậy? Không đến phòng nghiên cứu sao? Em không sợ giáo sư sẽ lột da của em hả?” Anh nhận lấy khăn, lau những giọt nước đang đọng trên khuôn mặt của mình.
“Dù sao cũng đã từng đào ngũ hai lần rồi, thêm một lần nữa chắc cũng không sao.”
Diệp Chính Thần nháy mắt với cô: “Đã vậy em còn bỏ anh ở nhà một mình?”
“Nói ít lời vô nghĩa một chút đi!” Bạc Băng lạnh lùng lườm anh, đẩy chiếc ghế dựa lên phía trước nói: “Lại đây, ngồi xuống!”
Anh ngoan ngoãn nghe lời cô ngồi xuống. Cô học theo cách gội đầu ở những tiệm làm tóc. Đầu tiên lau khô nước trên tóc của anh, sau đó cô lấy xà phòng để lên tóc anh, cuối cùng là chậm rãi xoa nhẹ những sợi tóc và da đầu.
Tóc anh rất đẹp, mềm mại cọ xát trong lòng bàn tay cô, từng sợi tóc bóng mượt như nhung cứ xuyên vào lòng cô, làm cô không khỏi liên tưởng đến loại tơ lụa mềm mại màu chocolate.
Cô xoa xoa tóc anh, ánh mắt không kiềm chế được mà di chuyển đến phần lưng đang để trần của anh.
Thật ra, nhìn qua, tấm lưng của anh không quá gầy, cũng không phải một khối cơ thể cứng nhắc vĩ đại. Cơ thể của anh mang lại cho người khác cảm giác rất mạnh mẽ, diễn tả một cách ngắn gọn là: “Cực kì đàn ông!”
“Này?” người nào đó không vừa lòng gọi cô, tay bất mãn lau bọt xà phòng trên mắt, anh dùng ánh mắt hung hăng nhìn cô.
“Ối…” Bạc Băng lúc này mới phát hiện ra rằng cô để xà phòng chảy vào mắt anh, vội vàng lấy khăn lau mắt cho anh: “Thật xin lỗi! thật sự xin lỗi!”
“Em đang nghĩ đi đâu thế? Hồn em để trên mây rồi à?”
Anh hỏi làm cô không thể nào trả lời được, chẳng nhẽ nói là cô đang nghiên cứu rồi phát hiện ra rằng dáng người của anh rất hoàn hảo. Đang trong lúc rối trí, Bạc Băng xử lí thông minh bằng cách lãng sang chuyện khác: “Hôm nay, ở căn tin em gặp được anh Phùng và Ngô Dương, em đã cùng ăn trưa với bọn họ.”
“À..! khó trách…” Anh nhắm mắt lại, không nói tiếp vế sau.
Có lẽ cô và Ngô Dương thật sự có duyên với nhau, hôm qua vừa mới làm quen, hôm nay lại gặp nhau ở căn tin. Ngô Dương vốn đã cao, hôm nay lại mặc quân phục, đứng cùng với một nhóm người nhỏ gầy Nhật Bản, anh ta càng nổi bật hơn.
Ngô Dương thấy cô, cố ý bước lại gần chào hỏi, anh ta nói anh ta bị cảm, hỏi cô tên thuốc trị cảm hiệu quả ở Nhật Bản là gì.
“Phòng trọ của em có thuốc trị cảm.” Bạc Băng vô tình nói, cô nghĩ anh ta có thể đến lấy hoặc cô đưa cho anh ta đều được, nhưng suy nghĩ thật kĩ thì quan hệ của anh ta và cô chưa thân thiết cho lắm nên cô lại nói thêm: “Khi nào anh Phùng rảnh, em sẽ nhờ anh ấy đưa cho anh.”
“Cám ơn.”
Bạc Băng cười đáp: “Em đang làm nhiệm vụ của một công dân tốt thôi.”
Ngô Dương cũng cười, khi cười má anh có hai lúm đồng tiền rất đáng yêu. Nụ cười của Ngô Dương khác với nụ cười khó hiểu của Diệp Chính Thần, nụ cười của Diệp Chính Thần cũng như con người của anh vậy, thâm sâu khó lường!
“Sư huynh.” Bạc Băng có một vấn đề muốn hỏi anh rất lâu rồi, nhưng cô không biết nên mở lời như thế nào: “ Anh đã từng phục vụ trong quân đội phải không?”
Diệp Chính Thần mở to mắt nhìn cô, ngoại trừ lúc anh làm việc với bệnh nhân và nghiên cứu, cô chưa bao giờ thấy ánh mắt của anh chăm chú như vậy.
“Không có!”
“Anh trân trọng quốc kì Trung Quốc, chỉ có quân nhân mới có thể hiểu và trân trọng quốc kì như vậy.” Bạc Băng nhớ, có một lần, trước cửa nhà trọ có một lá quốc kì Trung Quốc rơi trên mặt đất, không ai chú ý. Vừa đúng lúc Diệp Chính Thần đi qua, anh cố ý nhặt lên, lau đi lớp bụi bẩn trên mặt lá quốc kì, sau đó anh cắm vào bên cạnh lan can.
Hành động của anh tạo cho cô cảm giác anh có tác phong của một người quân nhân. Trong lòng cô âm thầm kính trọng hành động đó của anh.

“Em không học qua môn đạo đức lúc học tiểu học à? Thầy giáo không có dạy em là: Quốc kì là tượng trưng cho sự tôn nghiêm của dân tộc chúng ta sao?”
Giống thuyết minh quá, cô không nhớ rõ!
“Nhưng mà… Tại sao võ nghệ của anh lại tốt như vậy?” Bạc Băng chỉ tay ra hàng rào chắn cao hai thước ở ban công: “Lần đó, anh chỉ mất có ba giây đã nhảy qua được.”
“Hàng rào chắn đó không cao, anh không như người nào đó, đến năm phút mà vẫn không trèo qua được.” Diệp Chính Thần nở nụ cười đáng ghét, nhất định là anh đang nhớ đến dáng vẻ của cô lúc không trèo qua được.
Bạc Băng suy nghĩ một lát, lại hỏi anh: “Vậy bố của anh có phải là quân nhân không?”
Anh giương mắt nhìn cô lần nữa, ánh mắt anh và cô giao nhau, nhưng trong mắt anh lúc này hoàn toàn không có biểu hiện gì đặc biệt.
“Không phải, bố của anh là người làm ăn, ông ấy hy vọng anh có thể trở thành một người bác sĩ tốt, cho nên để anh đến Nhật Bản để học.”
Xem ra cô đã đoán sai hết rồi! Bạc Băng không khỏi thất vọng.
Vì sao đối với Diệp Chính Thần cô lại có hy vọng anh là quân nhân, đoán đúng thì sao? Nếu đúng anh là quân nhân thì sao? Có liên quan gì đến cô?
“Tại sao bỗng nhiên em lại hỏi anh như vậy?” Diệp Chính Thần tò mò nhìn cô: “Đừng nói với anh là… Em thích quân nhân?”
“Ngưỡng mộ thôi!” Bạc Băng sửa lời: “Kiên nghị, khiêm tốn, kiên cường, chính trực, dáng vẻ nghiêm trang nhưng bên trong lại là một tấm lòng hết sức nhiệt tình…”
Bạc Băng thầm bổ sung vế sau trong lòng: Ẩn sau bộ quân phục màu xanh của anh, chính là một thân hình rắn rỏi kiên cường, quyến rũ đến chết người nha!
Bạc Băng không nhịn được sự ngưỡng mộ đối với bộ quân phục đẹp đẽ kia, bất chợt cô tưởng tượng đến hình ảnh của Ngô Dương.
“Quân nhân đối với em tốt như vậy sao? Anh lại nghĩ bác sĩ sẽ tốt hơn chứ…” Diệp Chính Thần dõng dạc nói.
Bạc Băng không chút khách khí mà phản bác lời anh: “Không đâu, ít ra quân nhân cũng có kỷ luật rất nghiêm khắc, sẽ không tùy tiện dụ dỗ phụ nữ như ai đó.”
Nghe giọng nói đầy châm biếm của Bạc Băng, anh lạnh lùng: “Lúc em thấy là họ mặc quân trang, cởi bỏ quân trang, thì đàn ông nào cũng giống nhau thôi, nhu cầu sinh lí cơ bản cũng giống nhau.”
“Nếu đó là nhu cầu cần thiết thì cũng không việc gì, nhưng điều quan trọng là quân nhân có thể tự khống chế được bản thân. Có vài người ngay cả nhu cầu sinh lí cũng không khống chế được, vậy thì họ khác động vật ở chỗ nào?”
“Đôi lúc, con người cũng không bằng động vật…” Lúc nói ra những lời này ánh mắt anh sâu hun hút như không có tiêu cự, miên man suy nghĩ nhìn về nơi nào đó thật xa xăm: “Hổ dữ không ăn thịt con, sói đi có đàn… Có vài người, vì quyền lực và dục vọng, ngay cả người thân của mình cũng không quan tâm đến…”
“Anh đang nói ai vậy?”
“Rất nhiều người.”
Thời điểm nói ba chữ “rất nhiều người”, đầu mày anh khẽ chau lại. Lúc này, Bạc Băng mới chợt nhớ đến việc Diệp Chính Thần chưa một lần nào nhắc đến bố anh. Cô cũng chưa bao giờ thấy người thân nào trong gia đình gọi điện thoại cho anh. Chẳng lẽ quan hệ giữa anh và bố không tốt?
Bạc Băng chạm vào đỉnh chân mày Diệp Chính Thần, khẽ xoa xoa, tiếp tục gội đầu cho anh. Cô nhẹ nhàng xoa tóc anh, ấn vào huyệt Bách Hội, huyệt Thái Dương, huyệt Phong Trì… Chậm rãi điều hòa tâm trạng của anh. Sau khi gội đầu xong, cô giúp anh lau khô tóc, dùng các ngón tay xoa đầu cho anh thêm một lần nữa.
“Xong rồi! Em về nấu canh, một lát nữa em sẽ mang sang cho anh.”
Diệp Chính Thần bất chợt nắm lấy cổ tay của Bạc Băng: “Tại sao em lại đối xử với anh tốt như vậy?”
“Bởi vì anh đã từng giúp đỡ em!” Bạc Băng không rút tay về, cúi đầu nhìn anh, nở nụ cười nịnh nọt: “Sư huynh! mấy tháng gần đây em luôn nhận được sự giúp đỡ của anh, thật sự là em rất cảm kích anh.”
“Em không có một chút ý nghĩ nào khác sao?”
Lại nữa rồi, anh lúc nào cũng cứ nghĩ là tất cả phụ nữ đều có ý với anh hết sao.
“Anh yên tâm đi, em không dám mơ mộng hão huyền gì với anh đâu! Em chỉ xem anh là anh trai của em thôi.”
“Vậy tại sao em lại hỏi anh có phải là quân nhân không?”
Câu hỏi này rất hóc búa khó trả lời nha. Bạc Băng vò đầu, rồi lại vò đầu, cô không nghĩ ra được câu trả lời, chính bản thân cô cũng không thể lý giải bản thân của mình. Đúng lúc đó, cô thấy có một bóng người đi lướt qua cửa sổ, bóng dáng đó mặc quân trang làm say mê lòng người.
Bạc Băng vội vàng chạy ra cửa nhìn, quả nhiên là Ngô Dương. Anh chàng vừa thấy cô liền nở nụ cười thẹn thùng, lúm đồng tiền sâu hút trên gương mặt hiện ra.
“Anh Phùng nói có việc bận, bảo anh đến đây lấy thuốc.”
“À, anh chờ em một chút.” Vừa thấy bộ quân trang trên người Ngô Dương, đầu óc Bạc Băng liền trở nên chậm chạp, cái gì cũng chưa nghĩ tới, đã vội chạy về phòng lấy thuốc đưa cho anh ta.
Đến khi Ngô Dương đi xa rồi, cô mới thầm tiếc nuối. Một cơ hội tốt như vậy, vì sao không mời anh ta vào phòng cô uống một tách cà phê, trò chuyện với anh ta một chút về cuộc sống.
Haizzz! Xem ra cô đã để lỡ cơ hội ngàn năm có một rồi.
***

Vốn tưởng rằng cơ hội đã qua, sẽ không bao giờ trở lại nữa, ai dè, những ngày tiếp theo, đêm nào Ngô Dương cũng gọi điện thoại cho cô. Tuy rằng, ban đầu mục đích anh tìm cô chỉ là để hỏi về bệnh của anh ta, nhưng càng về sau chủ đề trò chuyện càng đi xa. Anh ta quan tâm hỏi về cuộc sống của cô ở Nhật Bản như thế nào, khiến trái tim cô không ngừng cảm động.
Rất nhiều người nói: Ở nước ngoài, cảm giác cô độc rất dễ khiến cho các cô gái và chàng trai độc thân nảy sinh tình cảm.
Bạc Băng không biết có phải do đang ở một nơi xa quê hương nên Ngô Dương cảm thấy cô đơn rồi quan tâm đến cô hay không. Nhưng cho dù đó là vì bất cứ nguyên nhân gì đi chăng nữa thì Bạc Băng cũng cực kì cám ơn lòng tốt của anh ta rồi.
Cuối tuần, gió xuân nhẹ nhàng thổi qua cửa sổ, Bạc Băng đứng bên cạnh cửa sổ, tuy tay cô đang lau lưng cho Diệp Chính Thần, nhưng tâm hồn của cô thì đang phiêu lãng theo gió.
“Em đang nghĩ đi đâu thế? Sao không lau lưng hộ anh.” Diệp Chính Thần nói.
Bạc Băng giật mình.
Ngượng ngùng buông khăn mặt xuống, Bạc Băng giúp Diệp Chính Thần mặc áo, cô khoác áo vào người anh một cách nhẹ nhàng: “Sư huynh, anh nghĩ em và Ngô Dương có thể tiến xa hơn không? Anh ta chỉ huấn luyện ở Nhật khoảng nửa năm…”
Diệp Chính Thần chưa nhìn mặt cô đã trả lời: “Nữa năm là đủ rồi, cậu ta bỏ qua tất cả mà chỉ chú ý đến tiểu nha đầu như em thì tuyệt đối là đủ.”
“Em không đùa với anh đâu.”
“Anh cũng đâu có nói đùa với em.”
Bạc Băng thở dài, ngồi lên chiếc ghế bên cạnh anh, sự băn khoăn trong lòng cô lúc này bỗng chốc nổi lên tầng tầng lớp lớp. Bạc Băng giật mạnh tay áo Diệp Chính Thần: “Anh ta chú ý đến em, có phải là anh ta có thiện cảm với em không?”
“Đàn ông nào đối với phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đều có thiện cảm.”
“Không đâu.” Bạc Băng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Diệp Chính Thần: “Anh cho là ai cũng háo sắc giống như anh à! Người ta là quân nhân đó nha…”
Diệp Chính Thần ngắt ngang lời nói của cô lần thứ n: “Binh lính vũ trang.”
“Đều như nhau thôi.” Bạc Băng nhỏ giọng nói thầm: “Em không để tâm, chỉ cần mặc đồng phục có màu xanh lục của quân đội là được rồi.”
Người nào đó vô tâm, không chú ý đến cô, vẫn đang chuyên tâm lướt web. Bạc Băng vẫn không tha cho anh, buồn bã giật nhẹ tay áo anh: “Sư huynh, anh có nhiều kinh nghiệm phong phú, anh cho em lời khuyên đi.”
“Thật sự xin lỗi, về phương diện này anh không có kinh nghiệm gì cả.”
“Anh là đàn ông đương nhiên sẽ hiểu suy nghĩ của đàn ông rồi.”
“…” Người nào đó vẫn nhẫn tâm không thèm nhìn cô.
“Đây là chuyện đại sự cả đời của em, em xem anh như anh trai mới hỏi ý kiến của anh, anh không thể nào vô trách nhiệm như vậy được.”
Người nào đó bị cô quấy nhiễu đến mức không còn biện pháp, đành nghiêm túc ngồi thẳng: “Em cho anh biết, em rốt cuộc thích Ngô Dương ở điểm nào?”
Bạc Băng chưa nghĩ đã trả lời anh: “Anh ta mặc quân trang.”
“Chẳng lẽ bất kì một người đàn ông nào mặc quân trang em đều thích?” Anh đưa tay tự chỉ vào người mình: “Nếu anh mặc quân trang thì em cũng thích anh à?”
Bạc Băng cuồng nhiệt gật đầu.
Đột nhiên cô lại tưởng tượng hình ảnh Diệp Chính Thần trong màu áo quân trang, trái tim cô cứ ngưa ngứa như bị mèo cào: “Sư huynh, hôm nào em mượn bộ quân trang của Ngô Dương đem về, anh mặc cho em xem nhé.”
“Đừng dùng sự đam mê của em gắn lên thân thể của anh!”
“Một lần thôi.”
“Không mặc!”
Bạc Băng kiên nhẫn nài nỉ: “Một lần thôi, buổi tối em sẽ nấu canh cho anh ăn.”
Anh suy nghĩ một lát, sau đó ghé mặt sát vào tai cô, hơi thở anh phả vào sau gáy nhỏ nhắn của cô, anh nói nhỏ: “Buổi tối, em giúp anh tắm đi.”
“Sắc lang!”
Diệp Chính Thần tỏ vẻ vô tội chỉ vào bản thân: “Anh là sắc lang? Vậy thì anh sẽ không mặc đồng phục cho em xem.”
Sao, cuối cùng cũng vẫn là… Bạc Băng lại bước đến trước mặt anh, tiếp tục lấy lòng anh: “Sư huynh, anh thích kiểu dáng quần áo như thế nào, em mặc cho anh xem nha.”
Anh chớp chớp mắt, nở nụ cười xấu xa, cười đến mức làm Bạc Băng sợ hãi.
“Anh thích em mặc sườn xám màu trắng, sườn xám truyền thống của Trung Quốc… Hoặc là, lúc em mặc áo ngủ, ánh đèn chiếu vào và… Anh có thể thấy…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.