Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân

Chương 56


Bạn đang đọc Đồng Nhân Võ Tắc Thiên – Vũ Lăng Xuân – Chương 56


Trước khi Võ Hoàng hậu rời khỏi Tử Thần Điện còn quay đầu nhìn Thái Bình công chúa, suy nghĩ xuất thần.
Hoàng đế nói rất nhiều lời, thần sắc có chút trầm xuống nhưng nghĩ đến việc tìm cho nữ nhi một đấng lang quân vừa ý, trong lòng vẫn rất cao hứng.
Hắn thấy rõ Võ Hoàng hậu quay đầu nhìn Thái Bình, là vì nếu đây thật sự là đại hôn của Thái Bình, có rất nhiều thứ người làm mẫu thân phải đi chuẩn bị, mẫu tử các nàng chắc hẳn có rất nhiều chuyện muốn nói, liền hướng Thái Bình khoát khoát tay áo: “Thay trẫm đưa a nương ngươi về Thừa Khánh Điện đi.”
Thái Bình như sáng rỡ lên, có chút lúng túng hướng Hoàng đế thi lễ rồi hầu cạnh Võ Hoàng hậu trở về Thừa Khánh Điện.
Trở lại Thừa Khánh Điện, Võ Hoàng hậu trực tiếp đưa Thái Bình đi về tẩm điện của mình.
Nàng dắt tay Thái Bình, hai mẫu tử dựa vào giường ngồi xuống.
Võ Hoàng hậu cho lui hết tất cả, bao gồm cả những người trong Thừa Khánh Điện, tuỳ tùng của Thái Bình, thậm chí cả Uyển Nhi cũng cho lui.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại mẫu tử các nàng.
Võ Hoàng hậu nhìn chằm chằm Thái Bình không vui ra mặt, đáy mắt hiện lên chút lo lắng.
“Ngươi mau nói thật cho a nương biết, muốn gả hay không muốn gả?” – Võ Hoàng hậu hỏi thẳng vấn đề.
Thái Bình bị nàng hỏi xong, khẽ giật mình.
Muốn gả? Hay không muốn gả?
Trong hai mắt Thái Bình, loé lên mấy tia mờ mịt.
Nàng phản ứng như thế càng làm cho Võ Hoàng hậu thêm lo lắng.
“A nương chỉ có duy nhất ngươi là nữ nhi, có lời nào không nói ra được?”
Võ Hoàng hậu vừa nói vừa kéo bả vai của nhi nữ mình: “Nếu như muốn gả, a nương sẽ vì ngươi tuyển chọn lễ vật tốt nhất, để cho ngươi phong phong quang quang gả vào Tiết gia, sau này cũng sẽ không có ai dám khinh thường ngươi.

Nhưng nếu ngươi không muốn gả…”
Võ Hoàng hậu rủ mắt xuống nhìn nữ nhi: “…!A nương sẽ vì ngươi đi tìm nhân gia khác tốt hơn.”
Tiết gia.
Nhân gia khác tốt hơn.
Trong lỗ tai Thái Bình chỉ vang vọng vỏn vẹn mấy chữ.
Nhìn khắp Đại Đường, còn có “nhân gia nào khác” tốt hơn Tiết gia sao?
Hoặc là nói, nếu bàn về chuyện gả cho, còn có nhân gia nào thích hợp hơn Tiết gia để nàng gả vào a?
Truyền thống trước nay của Đại Đường, công chúa, đặc biệt là vị công chúa được sủng ái nhất, phần lớn đều gả cho nhi tử của công chúa đời trước.
Nói cách khác, đáng lẽ tương lai những vị công chúa đời trước sẽ trở thành bà bà của các nàng nhưng sau khi gả nhi tử, các nàng lại trở thành cô cô.

Kể từ đó, một mặt mối thân lại càng thêm thân, gả công chúa đi sẽ không phải chịu nhiều khắt nghiệt, mặt khác cũng là biện pháp lôi kéo tôn thất hoàng gia về chung một chỗ.

Phụ hoàng có rất nhiều tỷ muội, nhưng tình cảm tốt nhất chỉ có đồng mẫu Thành Dương cô cô.

Năm đó Thành Dương cô cô gả cho Đỗ Hà, Đỗ Hà bị nghi ngờ mưu phản, phụ hoàng chỉ cho xử trí Đỗ Hà mà không động đến Thành Dương cô cô cùng mẫu tử Đỗ Tố Nhiên.
Về sau lại đem Thành Dương cô cô gả cho Tiết Quán, phu thê cực kỳ hoà thuận lẫn nhau.
Nhân gia như vậy, còn có cái gì không tốt?
Thái Bình có thể hiểu rằng: Nếu như mình khăng khăng không gả, mẫu hậu cũng sẽ nghĩ biện pháp cự tuyệt với phụ hoàng.
Như vậy, sau đó thì sao?
Phụ hoàng sẽ còn thay nàng tìm “nhân gia tốt hơn” a?
Nhất định là vậy rồi.
Tựa như phụ hoàng từng nói trong Tử Thần Điện, “Nữ nhi trong nhà, sớm muộn cũng phải yếu giá (lập gia đình).”
Chẳng lẽ thân làm nữ nhi, đều đã định sẵn phải yếu giá sao?
Thái Bình thâm thâm nghi ngờ.
Bất quá, nữ tử xung quanh nàng đều toàn là dạng này, chỉ cần đến niên kỷ thích hợp, đều sẽ phải yếu giá.
Cũng chỉ có mỗi một mình…!Đỗ Tố Nhiên.
Đỗ Tố Nhiên đã hơn hai mươi niên kỷ, vẫn chưa phải yếu giá.
Đỗ Tố Nhiên…
Thái Bình im lặng thở dài.
Chí ít, Tiết Thiệu cũng là tỷ đệ đồng mẫu dị phụ (cùng mẹ khác cha) với Đỗ Tố Nhiên.

Mà ngũ quan của Tiết Thiệu cũng tựa như chân dung của Đỗ Tố Nhiên.
Như thế cũng xem như khuôn mặt hắn dễ nhìn, hẳn là…!sẽ không cảm thấy chán ghét chứ?!
Thái Bình ngẩng đầu, vẻ mặt vẫn tựa như tìm kiếm đáp án, cũng không vội tìm kiếm đáp án của mẫu hậu nàng, trong nội tâm lại hiện ra một trận mờ mịt.
Nếu nàng hỏi mẫu hậu, “Nam tử thế gian, đều đáng để gả sao”, vấn đề kì quái này, có thể sẽ bị mẫu hậu xem là quái đản không?
Vấn đề này, vốn dĩ đã cực kỳ quái đản rồi.
Thế nhưng mà…!Mẫu hậu đã từng gả cho hai vị nam nhân ——

Nếu từng được sắc phong “Tài nhân” của tổ phụ, thì cũng xem như là “gả” rồi.
Đối với vấn đề này, mẫu hậu hẳn sẽ rất hiểu a?
Nhưng, Thái Bình không dám hỏi.
Võ Hoàng hậu cũng không biết trong lòng nữ nhi đang suy nghĩ cái gì, phảng phất nhìn qua, tiểu nha đầu đã lớn hơn một chút.
Trong nội tâm khẽ động, ánh mắt hoàn toàn nhu hoà, Võ Hoàng hậu lên tiếng: “Đã nghĩ ra đáp án?”
Tự nhiên là đáp án có muốn gả hay không.
Thái Bình nhìn mẫu hậu, bờ môi giật giật, làm sao để nói ra hai chữ “không muốn”.
Nữ nhi trong nhà sớm muộn đều phải yếu giá…!bất luận là gả cho ai.
Thái Bình bỗng dưng nhớ lại trong Tử THần Điện, một bên là Tiết Thiệu ân cần giới thiệu với mình tốt như thế nào, Thành Dương cô cô tốt ra sao, một bên là phụ hoàng ho khan không chịu được, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.
Nếu nàng thật sự cự tuyệt Tiết Thiệu, phụ hoàng nhất định sẽ rất khó chịu, rất thất vọng a?
Hắn đã bệnh thành như thế, vừa mới được y thuật của Tần Minh Hạc làm cho khởi sắc đôi chút, có thể sẽ vì chuyện này mà gia tăng bệnh trạng hay không?
Thái Bình không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ.
Nàng nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Bên trong hắc ám, xuất hiện gương mặt Tiết Thiệu kia…
Khuôn mặt Tiết Thiệu mơ hồ không rõ, cùng gương mặt thân quen của Đỗ Tố Nhiên đan xen lẫn nhau ——
May thay, dáng dấp bọn họ khá giống, không đến mức phải làm cho người ta phát sinh chán ghét.
Thái Bình nghĩ tới đây, liền chậm rãi mở to mắt, nhìn mẫu hậu mình: “Hài nhi gả.”
Là “gả”, không phải “muốn gả”, cũng không phải “nguyện được gả”.
Dưới năng lực của Võ Hoàng hậu, sao lại không nghe ra điểm khác biệt lớn này?
Nàng càng nhìn nữ nhi, càng cảm thấy có chút khó nắm bắt nữ nhi độc nhất.
Rõ ràng, hết thảy chung quanh, tất cả mọi người, nàng đều tự thấy bản thân nắm rõ trong lòng bàn tay.
Vậy đại khái thứ này chính là “nhi đại bất do nương”* hay sao?
(*Nguyên văn 儿大不由爹,女大不由娘: Con khôn cha mẹ nào răn: ý nói con trai, con gái lớn không nghe lời cha mẹ nữa.

Chúng sẽ có những ý kiến ​​hay suy nghĩ riêng và không nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ.)

Nếu nữ nhi nói “gả”, Võ Hoàng hậu cũng không nói thêm được gì.
Nhưng trong lòng vẫn sững sờ, không thoải mái.
Nhìn thân ảnh Thái Bình biến mất tại cửa đại điện, Võ Hoàng hậu tựa như vẫn còn suy nghĩ, khẽ gọi Triệu Ưng: “Truyền Đỗ Tố Nhiên tới gặp bản cung.”
Sau khi Thái tử Lý Hoằng qua đời, Đại Đường rốt cuộc nghênh đón hai chuyện, quét qua vẻ lo lắng trước đó.
Một chuyện đại hỉ, vị công chúa độc nhất của hai vị thánh nhân – Thái Bình công chúa sắp gả cho tam tử (con thứ ba) của Thành Dương công chúa, tân phong Khai quốc Bình Dương quận, Hữu vũ Vệ tướng quân – Tiết Thiệu.
Một chuyện đại sự, thứ tử chính tông Ung Vương Lý Hiều, sắp được lập làm Thái tử, chính vị Đông Cung.
So với chuyện thứ nhất, tuyệt đại đa số đều sẽ dựa theo tâm tư mà đến xem náo nhiệt, chuyện thứ hai lại càng làm khuấy động lòng người.
Từ trước đến nay, chuyện lập Thái tử chính là điều căn bản, sau khi Thái tử mất, việc lập trữ quân không được tái thiết lập, sẽ khiến cho ngoại nhân trong triều thấp thỏm không yên, thậm chí còn có người dấy lên vài loại tâm tư khác.
Bây giờ, tân Thái tử đã lập, những thần tử trung lập trước đó, đặc biệt là những vị cận thần có thân thể khoẻ mạnh, văn võ song toàn cũng đã nhẹ nhõm đi phần nào.
Hôn lễ của Thái Bình công chúa cần phải lựa chọn ngày tốt, sắm sửa của hồi môn.

Trước mắt vẫn còn một tang kỳ của Thái tử, mọi chuyện vẫn chưa tiến hành ngay được.
Nhưng điển lễ sắc phong Thái tử, khua chiêng gõ trống cần phải chuẩn bị, Hoàng đế thúc giục xử lí, rất nhanh đã cử hành xong.
Thế là Đại Đường đã có một vị Tân Thái tử, đối với việc tân Thái tử Lý Hiền, trong lòng nhiều người sẽ cảm thấy vừa lòng đắc chí, tiền đồ của hoàng triều đã có thêm hi vọng.
Nhưng, trong đám người lại có một người âm thầm lo lắng.

Đó chính là, Võ Hoàng hậu ——
Bọn hắn không biết Hoàng đế suy nghĩ thế nào, trước mắt một vị tân Thái tử chưa thành niên, còn có một vị Hoàng hậu đang nhiếp chính!
Trăm phương ngàn kế nhiều năm như vậy, rốt cuộc vẫn phải nhịn ở phía sau Thái tử.
Chỉ là một lão đầu bệnh tật nằm trong Tử Thần điện cũng thôi đi, ai lại nghĩ tới bên trên hắn vẫn còn có một vị lão nương được gắn thêm danh hiệu “Nhiếp chính vương”?
Trong Đông Cung, Lý Hiền ý khí phong phát (hăng hái hăm hở) tại vị Thái tử, hắn cảm thấy mình buồn cười tựa như một tên tiểu sửu (tên hề).
Một tên hình nhân bù nhìn bị người ta thao túng!
Lý Hiền uống vài chén rượu, tức giận trong đáy lòng bị kích phát, hắn quát lui Thái tử phi đang có ý đến khuyên can, vừa hung tợn hất tung ly rượu, bát đĩa.
Vẫn còn chưa nguôi nội khí.
Hắn nghiêng mày nhìn Triệu Đạo Sinh đang cung kính đứng hầu một bên, vẫn là bộ mặt âm u kia, làm cho dục niệm nào đó trong lòng hắn càng tuôn lên cường liệt…
Lý Hiền híp mắt, “thực tuỷ tri vị” quả là ngon.

(ăn tuỷ trong xương mới biết liếm thôi cũng thấy ngon)
Rốt cuộc hắn vẫn kiêng kị Võ Hoàng hậu trong Thừa Khánh Điện, không dám phóng túng đẩy cửa rời phủ điện, chỉ có thể vươn người đừng dậy, một tay kéo Triệu Đạo Sinh: “Xuất cung!”
Lý Hiền có một biệt viện ngoài ngoại ô kinh thành, lúc trước hắn đặt mua nơi này, chính là vì cẩn thận quá mức.
Bây giờ hắn trở thành Thái tử, ngoại trừ Hoàng đế cùng Võ Hoàng hậu, tự nhiên sẽ không có người nào dám quản hắn.

Thật vất vả mới về đến biệt viện, sau khi phát tiết với Triệu Đạo Sinh một trận, Lý Hiền cũng bắt đầu tỉnh rượu hẳn.
Thấy Triệu Đạo Sinh bị chơi đùa tựa như vẫn còn chút hơi sức, Lý Hiền thoả mãn nhếch miệng, mặc kệ hắn, tự lo tắm rửa, mặc quần áo vào.
Trong khi đang suy nghĩ khi nào hồi cung, nên trả lời như thế nào khi bị Hoàng đế cùng Võ Hoàng hậu tra hỏi thì có một tên thị giả thân tín đang canh gác bên ngoài viện chạy vào bẩm báo, nói rằng có khách cầu kiến.
Lý Hiền nghe được danh tự của vị “khách nhân” kia, lông mày khẽ cau lại.
Hắn thật sự muốn đem người kia đuổi đi, mà lúc này hắn không được để đắc tội người kia, đành phải nhẫn nại xuống, sai người cho truyền người kia vào.
“Gặp qua Thái tử điện hạ!” – Hạ Lan Mẫn Chi vẫn mặc trên người bộ y phục chói loá cả mắt, hắn đứng trong sảnh, dửng dưng thi lễ với Lý Hiền một cái.
Lý Hiền đánh giá y phục trên người hắn xong, không khỏi nhíu mày lại nhíu mày.
Tang lễ của tiên Thái tử vừa trải qua không lâu, người người đều sợ dáng vẻ ăn mặc thất thố của mình sẽ phạm đến hai vị thánh nhân, thế mà hắn lại ăn mặc thành dạng này rêu rao khắp nơi.
Coi như Lý Hiền không thích Lý Hoằng chết, nhưng bộ dáng trước mặt của Hạ Lan Mẫn Chi đã trêu chọc Lý Hiền, làm cho hắn cảm thấy chán ghét.
Lý Hiền tuỳ ý miễn lễ cho hắn.
Hạ Lan Mẫn Chi cũng không khách khí, nghêng ngang ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đôi mắt gian xảo hướng nhìn một vòng nội thất bên trong.
Lý Hiền vẹo hắn một cái.
Hạ Lan Mẫn Chi thu hồi ánh mắt, thấy Lý Hiền dường như vừa mới tắm rửa xong, cười hì hì nói: “Thái tử điện hạ hào hứng cũng không tệ nha!”
Mi tâm Lý Hiền nhảy một cái, nội tâm chán ghét có chút hoảng.
“Có việc sao?” – Hắn nhíu mày nhìn Hạ Lan Mẫn Chi.
Hạ Lan Mẫn Chi cũng không quan tâm nhiều đến ánh mắt bất thiện của Lý Hiền, híp mắt cười: “Vốn nghĩ đến điện hạ vừa lập Đông Cung, nên chăm lo quản lý, để triển khai kế hoạch lớn, lại không ngờ tới, điện hạ lại nhàn hạ thoải mái có phần nồng nặc đi!”
Lý Hiền nghe hắn âm dương quái khí, liền thêm ba phần lửa giận: “Chu Quốc công hôm nay đến là để giáo huấn cô* tử ta?” (nguyên văn là孤 – danh tự xưng của vương hầu thời phong kiến)
“Không dám!” – Hạ Lan Mẫn Chi cười ha hả: “Thần làm sao dám giáo huấn điện hạ chứ? Thần một thân vinh nhục, vẫn còn muốn được dựa dẫm vào điện hạ a!”
Lý Hiền hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới hắn.
Hạ Lan Mẫn Chi vẫn không chút xấu hổ, nói tiếp: “Nghe nói, bệnh của thánh nhân tốt lên là do Thái Bình công chúa tiến cử Tần Minh Hạc chữa trị sao?”
Lý Hiền nghe vậy, cười lạnh: “Ngươi còn dám nhắc tới Tần Minh Hạc trước mặt cô tử?”
Hạ Lan Mẫn Chi mở một bàn tay ra: “Nàng tiến cử Tần Minh Hạc, chúng ta tiến cử Minh Sùng Nghiễm a!”
Lý Hiền cực kỳ ghét danh tự “chúng ta” phát ra từ miệng hắn, giận dữ chỉ vào hắn nói: “Ngươi biết rõ Minh Sùng Nghiễm bất hoà với bổn cô tử, ngươi còn dám để ta tiến cử hắn! Rốt cuộc ngươi an cái gì tâm đây?”
Hạ Lan Mẫn Chi cười ha hả: “Thái tử điện hạ cho là ta an cái gì tâm? Ta, nhi tử của Hàn Quốc phu nhân, đối với thái tử điện hạ ngài, an tâm cái gì được đây?”
Lý Hiền bị hắn hỏi đến nghẹn lại, lời đồn yên lặng trong nhiều năm lúc này lại ngoan cố đánh mạnh trong lồng ngực hắn, khiến cho hắn có chút hoảng sợ.
Hạ Lan Mẫn Chi thấy thế đứng dậy, thân mật như huynh đệ vỗ vỗ lên bả vai Lý Hiền: “Thái tử điện hạ cứ thoải mái tinh thần đi, cho dù ai muốn hại ngươi, ta cũng sẽ không muốn làm hại ngươi!”
Lý Hiền chậm rãi thở phào một hơi, sắc mặt ủ dột: “Nói đi, rốt cuộc ngươi tới đây làm cái gì?”
Hạ Lan Mẫn Chi cong lên một vòng cười quỷ dị: “Chính là tới nhắc nhở Thái tử điện hạ…!Mời Thái tử điện hạ suy nghĩ một chút, bây giờ, người nào mới là kẻ nên đề phòng nhất?”
Lý Hiền liếc mắt nhìn hắn, không nói nên lời.
Hạ Lan Mẫn Chi tự quyết định nói: “Thái tử điện hạ nên suy nghĩ thêm một chút đi, lúc này, người bên cạnh Thiên hậu nương nương, ai là người được sủng ái nhất?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.