Bạn đang đọc Đồng Nhân Võ Tắc Thiên – Vũ Lăng Xuân – Chương 48
Thái Bình không thể không rời Thừa Khánh điện.
Đối diện lại gặp gỡ một thanh niên nam tử, trên người mặc quan văn phục sức cấp thấp.
Tên nam tử kia hiển nhiên đã sớm thấy được Thái Bình, bởi vì xa xa, hắn đã đứng bên cạnh đường, nhìn về phía Thái Bình, khom người vái chào.
Nơi đây là nội đình hậu cung, xưa nay chỉ nữ quan hay các quan lại có phẩm cấp xuất hiện, tại sao lại có một tên quan viên triều đình?
Mặc dù quan viên triều đình này rất trẻ tuổi, phẩm cấp cũng không cao.
Thái Bình thầm nghĩ.
Bỗng dưng nàng nhớ tới một sự kiện ——
Trước đây không lâu, mẫu hậu thay phụ hoàng truyền chỉ, cho truyền một vài tên quan viên phẩm cấp trung, hạ đến Hàn Lâm viện đợi chiếu lệnh, cho phép vào cấm cung hiệp trợ mẫu hậu soạn thư tịch.
Phụ hoàng tất nhiên đồng ý, cũng cho phép những viên quan này được quyền nhập cung ở phía bắc Huyền Vũ môn.
Chính là những quan viên này, chỉ trong thời gian ngắn, liền một số bản thảo.
Thái Bình còn nhớ kỹ, nàng từng thấy trên thư án của mẫu hậu một vài bản trong đó.
Cho nên, vị quan viên trẻ tuổi này, chính là một trong những vị đợi chiếu lệnh?
Vừa nghĩ, Thái Bình vừa bước đến gần phía trước.
Nàng đi chuyến này không muốn bị lộ ra ngoài, cũng chỉ mang theo vào tỳ nữ thiếp thân, không dùng nghi trượng công chúa.
Nhưng tên quan viên trẻ tuổi lạ mặt này lại hiển nhiên nhận ra nàng, vì thái độ của hắn cực kỳ kính cẩn.
Thái Bình biết phục sức trên người mình đã biểu thị quá rõ ràng thân phận.
Nam tử nàng cực kỳ cung kính với nàng, theo lẽ thường, lúc hắn hành đại lễ với nàng, đồng thời phải báo lên danh hào của mình, kiểu như “Thần [nào đó], tham kiến điện hạ” chẳng hạn.
Như thế, Thái Bình sẽ lập tức biết hắn là ai, cũng coi như hắn không phí công nịnh bợ một lần.
Vượt qua dự kiến của nàng, nam tử trẻ tuổi này chỉ hướng nàng hành lễ, không hề nói một lời.
Thái Bình âm thầm nhíu mày, thầm nghĩ, người này đã là quan viên triều đình, không phải tới mức bị câm chứ nhỉ?
Thái Bình thấy ý nghĩ này trong đầu mình xuất hiện, lập tức bật cười.
Đối với tuyệt đại đa số phản ứng khi thấy mình của nhiều người, nam tử này làm cho nàng nảy sinh vài phần hiếu kỳ, lúc đi ngang qua bên cạnh hắn, nàng dừng bước.
Không ngờ, thanh niên đang khom người khi thấy thân ảnh hoa phục dừng lại trước mắt mình, nhất thời khẩn trương.
Ngay cả Thái Bình cũng có thể cảm nhận được hắn đang khẩn trương.
Quả nhiên là tân binh mới được đề bạt a! Ít được gặp qua quý nhân.
Thái Bình cười thầm.
Có thể đi lại trong cấm cung, còn trẻ tuổi, khẳng định là hắn rất được mẫu hậu xem trọng, đương nhiên sẽ không bị câm.
Không chỉ không thể bị câm, mà phải nhất định là một người mắt tinh tai thính, thất khiếu linh lung tâm! (7 lỗ đều nhanh nhạy sắc bén)
Nghĩ tới đây, Thái Bình không khỏi nhìn người trẻ tuổi này vài lần.
“Bản cung nhìn đại nhân có chút lạ mắt.” – Thái Bình nói.
Chính nàng cảm thấy bình thường, nhưng với người bên ngoài mà nói thì đây chẳng khác nào tự nhiên vênh mặt hất hàm, ý tứ muốn sai khiến điều gì.
Loại ý tứ đó quả thực toát ra từ trong khí độ, rất dễ dàng khiến người khác liên tưởng đến mẫu hậu nàng.
Quan viên thanh niên đứng đắn đã từng ứng đối mấy lần với phong cách của Võ Hoàng hậu tại Thừa Khánh điện, tất nhiên hắn đã có kinh nghiệm.
Thế là cả người hắn càng trở nên căng thẳng, lưng phục trên lưng tựa như đều thấm ướt mồ hôi.
“Hạ quan Hàn Lâm viện đợi chiếu lệnh, Phạm Tuần, không dám làm điện hạ nhọc lòng hỏi han!” – Vị quan viên kia cúi người càng sâu, ngữ khhí càng e sợ.
Thái Bình khẽ nhíu mày.
Nàng tự hỏi xưa nay nàng đối xử với mọi người tuyệt đối không ương ngạnh, nhất là những người thường xuyên xuất hiện bên cạnh của phụ hoàng, mẫu hậu.
Thái Bình lớn lên trong ung, biết rõ người được chia làm hai đường: hoặc là lên như diều gặp gió, hoặc là chết không được tử tế.
Cho dù là tôn vị công chúa, Thái Bình cũng không muốn đắc tội bất luận một trong hai loại này.
Người lên như diều gặp gió thì không cần phải nói, mà người cuối cùng phải chết không tử tế, những năm nay Thái Bình cũng dần dà nếm trải một chút tư vị.
Dạng người này, trước khi đi đời nhà ma, lỡ như có liên luỵ hay liên quan đến tội vu cáo nào hoặc bị người khác vu cáo, chỉ e là sẽ không nếm được quả ngọt.
Nếu mình đối xử với mọi người không còn chỗ nào nói, thì người gọi “Phạm Tuần” trước mặt này, tại sao lại còn…!cổ quái như vậy?
Thái Bình luôn cảm thấy người này đứng trước mặt nàng, ngoại trừ biểu hiện vội vã, cuống cuồng ra, còn có một loại cảm xúc khác, khó có thể nhận ra được.
Đó là cái gì?
Thái Bình tự hỏi lòng.
Không biết được.
Còn nữa, hắn họ Phạm?
Cái họ này, Thái Bình quen thuộc.
Vĩnh viễn nàng cũng sẽ không quên, năm đó bị Hạ Lan Mẫn Chi làm vấy bẩn đến chết, thiếp thân thị nữ Đang Nhi của nàng cũng có họ Phạm.
“Phạm đại nhân đang soạn sách cho mẫu hậu sao?” – Thái Bình tiếp tục hỏi.
Trong cổ Phạm Tuần lăn tăn, vì Thái Bình dừng lại chưa đi, cảm thấy tiếng nói chát chát: “…Phải.”
Thái Bình nhẹ gật đầu, ánh mắt xẹt qua một cái rương chứa sách đặt bên chân Phạm Tuần.
Liên tưởng đến thái độ trước đây của mẫu hậu đối với mình, tận đáy lòng Thái Bình dâng lên một cỗ vị đắng.
Nàng cười đến nỗi có chút đắng chát: “Phạm đại nhân tuổi còn trẻ, đã được mẫu hậu tin trọng, tiền đồ nhất định xán lạn!”
“Không dám! Thần…!Thần vì Thánh nhân, vì Thiên hậu mà làm tròn bổn phận chức trách!” – Phạm Tuần cuống quít chắp tay đáp.
Hắn càng lúc càng căng thẳng hơn.
Thái Bình nhìn ra được.
Khẩn trương đến độ sắp nói năng lộn xộn.
Nhưng chính vì độ tuổi cũng không lớn hơn nàng là bao, vậy mà đã khẩn trương đến mức nói không mạch lạc, so với nàng, lại được mẫu hậu xem trọng.
Thái Bình buồn bã trong lòng.
Nàng nghĩ làm những gì, lại không nghĩ sẽ làm một người rảnh rỗi an hưởng một đời vinh hoa phú quý.
Chẳng lẽ vì nàng tốt số, thành nữ nhi vương giả, lại không giữ quy tắc, hưởng thụ vinh hoa phú quý mà không cần quan tâm đến bất cứ chuyện gì hay sao?
Thái Bình không thích.
Sâu trong nội tâm nàng, trước nay luôn cảm thấy bản thân nên làm chút gì để xứng đáng với thân phận “Đại Đường công chúa”.
Nhưng tại sao lại muốn làm như thế, nàng vẫn chưa nghĩ ra nguyên do.
Loại xúc động muốn “làm chút gì” đó, từ đầu đến cuối vẫn tồn tại trong lòng nàng.
Lần này, xác thực cũng làm như vậy ——
Mặc dù trong lòng phụ hoàng mẫu hậu, trước nay luôn xem nàng là một tiểu hài tử, nhưng trong tầm mắt nàng, lúc vừa nghe thấy tin phụ hoàng hứa với Thái tử, trực giác đã cho thấy chuyện này không hề đơn giản.
Nếu như phụ hoàng đầy đủ anh minh, sẽ tuyệt đối không vì thứ gọi là “làm vui lòng” mà đem chuyện giang sơn đưa vào tình trạng khó quyết định.
Thái Bình không có khả năng ngăn cản lời của phụ hoàng.
Nói như vậy, nàng sẽ không chỉ bị phụ hoàng cho là người “không hiểu chuyện”, “hồ nháo”, mà càng làm cho những người bên cạnh phụ hoàng xem nàng là một kẻ “bất hiếu, bất kính, bất nhân”.
Coi như nàng tuổi còn nhỏ, cũng nhìn ra được con đường này khó làm.
Cho nên nàng chỉ có thể ngăn cản mẫu hậu, mong rằng dựa vào quyền uy thân phận của mẫu hậu mà ngăn cản phụ hoàng làm chuyện này.
Thái Bình không tin, mẫu hậu sẽ không nhìn ra quyết định hung hiểm này của phụ hoàng.
Nhưng mà, mẫu hậu nàng nói với nàng cái gì?
Mẫu hậu nàng căn bản không để ý tới lời khuyên can của nàng, thậm chí còn khiển trách nàng “Loại sự tình này đã có phụ hoàng ngươi cùng quan viên trong triều, không cần một tiểu hài tử như ngươi can thiệp”.
Tiểu hài tử thì sao?
Thử hỏi chẳng lẽ mẫu hậu không lớn lên từ một tiểu hài tử, bây giờ có thể lợi hại thay cả thiên tử phê duyệt tấu chương hay sao?
Thái Bình bất bình thay mình.
Nàng không có tâm tư để ý tới tên quan viên trẻ tuổi Phạm Tuần, giống như nếu hỏi hắn thêm một câu nữa, chắc chắn sẽ làm khó hắn, cố ý khinh thường hắn vậy.
Rõ ràng “tiểu hài tử” nàng chỉ là cảm thấy oan uổn chuyện kia vậy đó, có được không?
Nam tử, chỉ cần không phải xuất thân tiện nô, chỉ cần không phải nội giam, đều có cơ hội tranh thủ công danh, trợ lực Hoàng gia.
Một cái suy nghĩ to gan phun trào trong lòng Thái Bình, khiến cho nàng khó kiềm chế, cũng càng không thể kiềm chế.
“Đỗ đại nương tử đâu?” – Thái bình dường như thuận miệng hỏi thị nữ trong Đan Hoàng điện.
Thị nữ đáp không biết, lại nói chắc là ra ngoài đi canh trực.
Thái Bình mừng thầm trong lòng.
Yên lặng hừ lạnh một tiếng: Chỉ cho phép ngươi ra ngoài? Chẳng lẽ đường đường là công chúa thì không thể ra ngoài sao?
– —–
Phố xá thành Trường An phồn hoa náo nhiều quá xa tưởng tượng.
Thái Bình nhớ kỹ lần trước nhìn thấy là lúc nàng còn bé, đến thăm nhà ngoại tổ mẫu, ngồi trên xe đẩy màn nhìn xem.
Khi ấy đường phố hai bên đều dùng bức trướng che lại, người không có phận sử không được xuất hiện nửa cái mình, không thể nhìn thấy nhiều người, nhiều hàng bán, ca hát tạp kỹ, giải trí tiêu khiển như vầy?
Một đôi mắt của Thái Bình đều không đủ nhìn cho trọn.
Bất cứ một món đồ nào rơi vào tầm mắt nàng, đều làm cho nàng cảm thấy mới lạ.
Mỗi người mỗi việc bị nàng nhìn chằm chằm, đa số đều nhìn về phía nàng cười thiện ý ——
Dáng dấp đẹp mắt, trời sinh đã có ưu thế.
Ai lại đi chán ghét bị một tiểu công tử đẹp mắt hiếu kỳ dò xét chứ?
Khổ nổi, Thái Bình lặng lẽ xuất cung cùng thị nữ thiếp thân và nội giam.
Người chủ nhân này là do thiên hậu thân sinh, tính tình đơn giản cũng là có một không hai, một khi đã quyết định chuyện gì, cho dù là ai cũng không thể khuyên nhủ nàng đổi ý.
Thân là thị nữ thiếp thân, khuyên nhủ không tiện, tuỳ ý hành theo công chúa tự mình xuất cung, còn nữ giả nam trang, mặc trang phục trở thành một tiểu công tử tuấn tú…!mấy người có thể tiên đoán được tương lai của mình?
Sau khi trở về cung, nếu không bị Thiên hậu nương nương đánh chết thì đã xem như bọn hắn mạng lớn rồi.
Phong cảnh trước mắt, hoàn toàn không đủ để Thái Bình nhìn hết.
Nàng căn bản không thấy mệt mỏi, dạo chơi khắp nên trên đường phố.
Mãi đi, không ý thức được sắc trời đã gần đến đêm muộn.
Thị nữ thiếp thân đóng vai làm tên sai vặt, rốt cuộc không chịu được khủng hoảng nội tâm, đã không biết khuyên can bao nhiêu lần để nàng hồi cung.
Thái Bình ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, ý thức được phải trở về, trễ chút nữa cửa cung sẽ đóng chặt, lúc đó lại phiền phức lớn.
Thế nhưng lúc nàng muốn quay người trở lại đường cũ, lập tức thấy hai mắt choáng váng: Nàng chỉ toàn cố sức đi dạ chơi giải sầu, đã quên mất đường về.
Thái Bình cuống quít hỏi thăm tuỳ tùng bên cạnh, nào có thể đoán được, mấy người kia cũng không nhớ đường, dọc con đường ngoại trừ không ngừng khuyên nhủ nàng trở về cũng chính là lo lắng thay cho tiền đồ tính mạng nhà bọn hắn, cho nên không người nào để ý đến đường đi.
Từ lúc chào đời đến này, đây là lần đầu tiên Thái Bình hiểu được mùi vị cảm giác đi lạc không biết đường về.
Nàng nên làm gì bây giờ?
Nếu như đi huyện nha huyện Trường An, thậm chí đến Kinh Triệu doãn phủ tìm trợ giúp thì cũng là biện pháp thoả đáng.
Nhưng nếu nói như thế, nàng không chỉ mất hết mặt mũi, lại rất có khả năng bị ngôn quan báo với ngự tiền, bị phụ hoàng mẫu hậu quở trách, lại còn bị mất mặt trước bọn thần tử…
Thái Bình nghĩ không nên làm vậy.
Ngay tại lúc nàng không biết phải làm thế nào, chợt truyền đến một trận bước chân cách đó không xa.
Theo âm thanh, Thái Bình nhìn lại.
Đợi đến khi thấy rõ người kia, gương mặt trắng nõn của nàng nhất thời mất hết huyết sắc..