Bạn đang đọc Đồng Nhân Võ Tắc Thiên – Vũ Lăng Xuân – Chương 42
Bản cung muốn ngươi làm cái gì, ngươi cũng đồng ý phải không?
Một câu nói bao hàm ý tứ, Uyển Nhi tưởng rằng mình đã “nhập hội” người từng hại chết bao nhiêu người.
Lại không ngờ, đột nhiên Võ Hoàng hậu lại đem nàng dẫn tới một gian trong Thiên điện.
Cửa điện vội bị đóng lại, trong cung điện rộng lớn chỉ còn lại hai người Uyển Nhi và Võ Hoàng hậu.
Uyển Nhi luống cuống nhìn Võ Hoàng hậu trước, Uyển Nhi không biết loại nữ nhân sau không lường trước như nàng ấy, rốt cuộc muốn làm cái gì.
“Thượng Quan Uyển Nhi.” – Võ Hoàng hậu nhếch môi, hiện lên ý cười nhợt nhạt gọi danh tự của nàng.
Uyển Nhi vội vàng rủ mắt xuống bước tới.
Theo quy cũ, nàng không thể làm vậy với một vị thượng giả!
“Lá gan của ngươi không nhỏ.” – Võ Hoàng hậu nhẹ nhàng đưa ra kết luận.
Uyển Nhi âm thầm hít thở, trong lòng nghĩ kỹ lại câu nói này quả thật là vừa khen mình, cũng vừa châm chọc mình.
Dựa vào một vài lý giải của nàng về Võ Hoàng hậu, lúc Võ Hoàng hậu nói ra câu ấy, giọng nói tựa như mang theo mấy phần tán thưởng…
Cho nên, xem như là đang khen mình sao?
Uyển Nhi nghĩ kĩ.
Thế là Uyển Nhi lựa chọn tiếp tục thể hiện bộ dáng ngoan ngoãn.
“Không cần phải làm bộ dáng này! Bản cung biết ngươi không sợ bản cung!” – Võ Hoàng hậu hừ nói.
Uyển Nhi kinh ngạc không thôi.
Trên cằm nàng xuất hiện thêm một cánh tay —— là Võ Hoàng hậu đưa tay bắt lấy cằm của Uyển Nhi, ép buộc Uyển Nhi phải ngẩng đầu lên, đối mặt với chính mình.
“Ngươi thực sự là…!tôn nữ của Thượng Quan gia sao?” – Hai mắt Võ Hoàng hậu nhắm lại, loé ra hai tia cực kỳ nguy hiểm.
Uyển Nhi chấn động.
Chỉ trong một nháy mắt, nàng cảm thấy ánh mắt Võ Hoàng hậu sáng như đuốc, lại nhìn thấu thân phận thật sự dưới lớp da thịt này của nàng.
Uyển Nhi khiếp sợ ánh mắt của Võ Hoàng hậu, trong đầu lúc này hoàn toàn trống không, chỉ có thể thất thần nhìn chằm chằm nủ nhân cao hơn nàng nửa người.
Võ Hoàng hậu cũng không vì thế mà dừng lại, đột nhiên nàng ấy giơ một tay khác lên mặt Uyển Nhi, làm chuyện mà sáu năm trước còn chưa kịp làm ——
Võ Hoàng hậu vén mái tóc trên trán Uyển Nhi, đem nốt chu sa giữa mi tâm Uyển Nhi để lộ ra ngoài.
Uyển Nhi cảm nhận rất rõ ràng, bàn tay đang đặt ở cằm nàng đang khẽ run.
Ngón tay cái đang ấn lấy mi tâm của nàng, cũng đang run rẩy, sau đó dùng sức lại ẩn đi.
Uyển Nhi bị ấn đau, lại quật cường không lên tiếng.
Cảm giác cơn đau đột nhiên giảm đi, bên tai Uyển Nhi lại nghe tiếng cười lạnh của Võ Hoàng hậu: “Quả nhiên vẫn là tính tình này!”
Vẫn là…
Uyển Nhi ngây người một cái.
Võ Hoàng hậu nói, tính tình của nàng giống như trước sao? Hay là…
Uyển Nhi không cảm thấy ở tôn vị cao quý như Võ Hoàng hậu lại có thể hạ mình hiểu rõ, thậm chí nhớ kỹ tính tình của nàng như thế nào.
Bầu không khí trong điện dần trở nên kỳ quái.
Uyển Nhi cách đôi mắt Võ Hoàng hậu gần trong gang tấc, bị nàng ấy nhìn chằm chằm đến độ mất tự nhiên.
Mà sau khi bị Võ Hoàng hậu cưỡng ép thô bạo vén tóc Uyển Nhi, để lộ nốt chu sa ở giữa mi tâm, điều này càng làm cho Uyển Nhi càng mất tự nhiên hơn.
Loáng thoáng, Uyển Nhi có loại cảm giác Võ Hoàng hậu có thể đã nhìn thấu được qua lớp da thịt, nhìn về phía rất xa…!cảm giác một người nào đó.
Người kia, là tổ phụ của Thượng Quan Uyển Nhi, Thượng Quan Nghi sao?
Dù sao, Võ Hoàng hậu trước nay cũng là người ái mộ người tài, nếu không phải Thượng Quan Nghi đứng trước mặt nàng về phe đối lập, nói không chừng nàng ấy sẽ trọng dụng…
“Cởi ra!” – Võ Hoàng hậu nói chữ này, cắt ngang dòng suy nghĩ của Uyển Nhi.
Uyển Nhi “a” một tiếng, há tròn miệng, cho là mình nghe lầm.
“Bản cung bảo ngươi cởi giày, cởi vớ ra, không nghe thấy sao?” – Võ Hoàng hậu chẳng biết lúc nào đã ngồi lên chiếc ghế không xa.
Dù là đang ngồi, đối mặt với Uyển Nhi đang đứng đó, khí thế của Võ Hoàng hậu vẫn giống hệt như đứng trên cao nhìn xuống.
Cởi giày cởi vớ…
Uyển Nhi xác định mình không nghe lầm.
Thế nhưng mà, tại sao lại muốn nàng cởi giày vớ?
Trong lúc nhất thời, Uyển Nhi cũng không rõ Võ Hoàng hậu muốn giày vò mình kiểu gì.
Dường như Võ Hoàng hậu đã sớm dự liệu được sự do dự của nàng, lạnh lùng “a” một tiếng: “Đây là ngươi nói, bản cung bảo ngươi làm gì, ngươi cũng nguyện ý, hay không?”
Uyển Nhi cắn môi.
“Đây là cái ngươi gọi là trung thành hay sao?” – Thanh âm Võ Hoàng hậu lại cao hơn.
Uyển Nhi hít sâu.
Nàng thật sự cảm thấy, bộ dáng lúc này của Võ Hoàng hậu cực kỳ giống với một tiểu hài nhi đang cố tình gây sự, còn tự cho rằng mình rất có lý!
Cởi giày cởi vớ thì thế nào?
Thời đại phong kiến này, da thịt dưới lớp quần áo của nữ nhân, ngay cả chân nữ nhân cũng không được để cho nam nhân nhìn thấy, dù sao Võ Hoàng hậu cũng không phải nam nhân, có thể nhìn được sao?
Chẳng lẽ còn có thể xấu hổ, nhục mạ mình hay sao?
Uyển Nhi yên lặng lắc đầu.
So với bị nhục mạ xấu hổ, Uyển Nhi thực sự cảm thấy Võ Hoàng hậu càng có thể để cho mình đứng chân trần trên nền gạch vàng trong đại điện, sau đó hại mình nhiễm phong hàn, lâm trọng bệnh.
Uyển Nhi cũng không nói nhiều thêm, cởi giày vớ xong, để lộ ra đôi chân trần đứng trên nền gạch.
Cảm giác lạnh lẽo truyền từ gang bàn chân tới, cũng không tới nỗi làm người ta bị cảm lạnh, ngược lại còn được một phen nâng cao tinh thần hiệu quả.
Võ Hoàng hậu ngồi đó nhìn, thấy hai chân Uyển Nhi trần trụi trên đất, da thịt trắng muốt, những đường gân xanh nhạt nổi lên, mười ngón chân cũng mượt mà đáng yêu…
Ánh mắt của Võ Hoàng hậu không chịu được thêm hai điểm tĩnh mịch.
“Cởi tiếp!” – Võ Hoàng hậu lại nói.
Lần này thật sự Uyển Nhi bị lời của nàng ấy đông cứng!
Nếu trước đó Võ Hoàng hậu cho nàng cởi giày với, trong lòng Uyển Nhi còn đoán rằng Võ Hoàng hậu đang “hồ nháo” mấy phần, nhưng hiện tại, Uyển Nhi không thể không nhìn thẳng vào mục đích chân thật của Võ Hoàng hậu.
Sao Uyển Nhi có thể không đế ý tới, trước mắt một vị phụ nhân không phải người bình thường này, mỗi một chuyện đều không phải vô duyên vô cớ bắt người khác làm!
“Cởi tiếp quần dưới!” – Thanh âm Võ Hoàng hậu không chút khách khí truyền tới bên tai Uyển Nhi.
Ý lạnh dưới lòng bàn chân lập tức hoá thành hàn khí bức người.
Võ Hoàng hậu, thật sự muốn làm ô nhục nàng sao?
Cởi quần dưới xong thì sao?
Có phải muốn nàng cởi hết váy áo, thậm chí để nàng trần trụi đứng giữa toà Thiên Điện hay không?
Võ Hoàng hậu muốn để nàng minh bạch lựa chọn “tận lực cống hiến”; hay là từ bỏ tôn nghiêm, “quy củ” hay sao?
Vành mắt Uyển Nhi đỏ lên ——
Để được sống sót, một chút tôn nghiêm này, Uyển Nhi cũng chỉ có thể chọn một, còn lại phải từ bỏ hết sao?
“Còn muốn bản cung giúp ngươi hay sao? Hả?” – Võ Hoàng hậu bỗng dưng xông về phía Uyển Nhi.
Cổ tay của Uyển Nhi bị nàng ấy nắm thật chặt, sau đó bị Võ Hoàng hậu kéo thật mạnh tới trước giường, lại bị ép nằm trên giường.
“Thiên hậu!” – Uyển Nhi lên tiếng kinh hô.
Một cảm giác cực kỳ hoảng sợ xâm nhập vào nội tâm Uyển Nhi.
Võ Hoàng hậu căn bản không để tâm đến phản ứng của nàng, đem nàng ấn ngã xuống giường, liền thành thật không chút khách khí giật quần dưới của nàng ra.
Rất nhanh, hai bắp chân trần trụi của Uyển Nhi hiện rõ dưới ánh mắt của Võ Hoàng hậu.
Bởi vì lãnh ý thấu xương, khí lạnh xâm nhập mà Uyển Nhi run rẩy.
Lúc bàn tay Võ Hoàng hậu đặt lên bắp chân nàng, Uyển Nhi mất khống chế, run lên mấy hồi.
“Đừng nhúc nhích!” – Võ Hoàng hậu quát, mang theo cảnh cáo.
Uyển Nhi cắn chặt răng, luống cuống nhắm mắt lại, nhẫn nại trước ánh mắt Võ Hoàng hậu, nhẫn nại trước tay của Võ Hoàng hậu, đồng thời, nhẫn nại trước cảm giác bị mạo phạm nơi bắp chân.
Nhưng Uyển Nhi cảm nhận được tay của Võ Hoàng hậu cứng đờ, còn có mu bàn tay ấm áp trơn mềm cũng nhanh chóng trở nên lạnh lùng theo ánh mắt của chủ nhân.
Uyển Nhi không rõ nội tình thế nào, tại sao Võ Hoàng hậu lại mạnh mẽ…!mở ra phía trong bắp chân.
Lãnh ý càng sâu.
Nàng ấy đang muốn…!tìm kiếm thứ gì sao?
Bỗng nhiên Võ Hoàng hậu đứng dậy, làm cho lý trí của Uyển Nhi cũng trở về chỗ cũ, rốt cuộc cũng được đả thông tư duy rồi.
Thế nhưng mà, trên thân thể này của nàng, có thứ gì để Võ Hoàng hậu tìm kiếm?
Nhìn tình thế vừa rồi, Võ Hoàng hậu rõ ràng đang muốn tìm kiếm trên đùi nàng, tìm kiếm ấn ký quen thuộc…
Trên người nàng, tại sao lại có thể có ấn ký quen thuộc của Võ Hoàng hậu?
Trong đầu Uyển Nhi chợt loé lên một đạo sấm chớp ——
Vừa xuyên không vào thân thể của Thượng Quan Uyển Nhi, Hạ Cẩm từng nhìn tiểu anh hài bằng ánh mắt cổ quái; loại chăm sóc của Từ Tiệp dư, lại còn vì mình mà tranh chấp với Võ Hoàng hậu sáu năm trước, lúc Võ Hoàng hậu nhìn thấy mình, đã không giữ thân phận lau cọ mặt cho mình, thậm chí còn muốn thấy mi tâm…
Những điểm này từng làm cho Uyển Nhi cảm thấy kỳ quái, về sau dần dần bị lãng quên, giờ phút này quá khứ lại một lần nữa đào tới, dâng trào một mạch trong lòng nàng.
Cho nên, nốt chu sa giữa mi tâm này, là đặc thù của người nào đó mà Võ Hoàng hậu cùng Từ Tiệp dư cùng nhau quen thuộc?
Trong đầu Uyển Nhi lại nổ lên một tếng nữa, nàng tựa như đã nhớ ra, cũng từng gặp qua một người có đặc thù như thế…
“Thượng Quan Uyển Nhi?” – Võ Hoàng hậu mang theo giọng nói lười biếng, nhàn nhạt vang lên.
Tất cả thất thố vừa rồi, tựa như chỉ là ảo giác của Uyển Nhi.
Nàng ngẩng đầu nhìn Võ Hoàng hậu trước mắt.
Kỳ thật lúc này nàng phải đứng lên, hướng Võ Hoàng hậu tạ lỗi, một lần nữa thể hiện lòng trung thành.
Thế nhưng, cho dù là ai vừa mới bị đối đãi như thế cũng không còn tâm trạng làm tiếp cái gì phía sau đâu?
Có lẽ người khác có thể, Uyển Nhi lại tự hỏi mình không làm được.
Khả năng, cả một đời này của nàng đều không thể thu phóng tự nhiên như Võ Hoàng hậu được.
Uyển Nhi trở nên đau xót trong lòng.
Võ Hoàng hậu xác thực đã khôi phục lại bộ dáng trước đó, còn làm bộ dáng hơi ngoẹo đầu hứng thú, dò xét bộ dạng bất lực của Uyển Nhi.
“Thượng Quan Uyển Nhi, bản cung đang nói chuyện với ngươi.” – Võ Hoàng hậu quyết không để mình bị xem nhẹ.
“Dạ, Thiên hậu nương nương.” – Uyển Nhi buông thõng đôi mắt, toàn thân đều lộ ra lãnh ý.
Nàng rất muốn biết, như thế nào mới có thể giống với Võ Hoàng hậu, nói trở mặt liền trở mặt.
Võ Hoàng hậu cũng không vì giọng điệu xa cách của Uyển Nhi cùng tư thế ngồi vô lễ của nàng mà tức giận, ánh mắt của Võ Hoàng hậu dừng lại trên bàn chân trần trụi của Uyển Nhi chớp mắt một cái, lập tức di chuyển tới trên mặt Uyển Nhi.
“Ngươi là tôn nữ của Thượng Quan Nghi, là nữ nhi của Thượng Quan Đình Chi.” – Lần này giọng của Võ Hoàng hậu vô cùng khẳng định.
Uyển Nhi rơi vào khoảnh khắc sợ sệt ——
Không tới nửa khắc đồng hồ trước, Võ Hoàng hậu còn chụp lấy cằm mình, hỏi mình “Ngươi thực sự là…!tôn nữ của Thượng Quan gia sao?”
Võ Hoàng hậu không để tâm đến Uyển Nhi đang suy nghĩ nhiều, chỉ chậm rãi nói: “Là ai giết chết cả nhà Thượng Quan thị, ngươi cũng biết chứ?”
Uyển Nhi nhất thời rùng mình, lo sợ, nghi hoặc ngẩng đầu.
Đáy mắt Võ Hoàng hậu đăm chiêu, làm cho Uyển Nhi càng cảm thấy sợ hãi.
“Là…!là Đương kim Thiên tử…” – Uyển Nhi hạ giọng, đầu cũng dần cúi xuống.
“Sai!” – Võ Hoàng hậu buồn bã nói.
Đột nhiên, Võ Hoàng hậu cuối người mị hoặc nhìn Uyển Nhi, lại nói nhỏ vào tai nàng: “Là bản cung sai người nói với Hoàng đế vạch trần Thượng Quan Nghi cùng thứ dân mưu phản, Hoàng đế mới đem cả nhà Thượng Quan thị tống giam vào ngục, tịch thu hết tài sản, giết hết toàn bộ kẻ phạm tội.”
Hô hấp của Uyển Nhi tựa như dừng lại.
Nàng không dám thở, sợ rằng chỉ một ngụm nhỏ không khí sẽ lại mang theo hương vị của Võ Hoàng hậu hút vào người.
Nhưng mà, Võ Hoàng hậu vẫn không vì thế mà buông tha cho nàng, trái lại, càng thêm hấp dẫn nói: “Ngươi xem, bản cung là kẻ thù từng giết người thân của ngươi.
Nơi này ngoại trừ ngươi cũng không có người ngoài…!Ngươi giết bản cung, liền có thể báo thù…!cho cả nhà Thượng Quan thị…”.