Bạn đang đọc Đồng Nhân Võ Tắc Thiên – Vũ Lăng Xuân – Chương 34
Uyển Nhi chưa từng nghĩ rằng mình lại bị Đương kim thiên tử truyền gọi.
Bởi vì cảm giác tồn tại của Võ Hoàng hậu quá mạnh, gần như Uyển Nhi muốn quên đi vị Đường Cao Tông kia vẫn còn tại thế.
Lão Thượng đẳng Nội giam trước mặt hơi gầy, hiển nhiên là người thân tín bên cạnh Hoàng đế.
Thế nhưng Uyển Nhi thật sự không nghĩ ra, tại sao thân phận một nữ quan nhỏ như hạt mè của nàng lại được đề bạt, có gì đáng giá để Thiên tử truyền gọi?
Bất luận có nguyện ý hay không, Uyển Nhi đều phải đi theo tên nội giam kia.
Uyển Nhi cúi thấp đầu đi theo phía sau mấy tên nội giam.
Nàng không biết bọn hắn muốn dẫn nàng đi chỗ nào.
Nếu là do Hoàng đế truyền, tất nhiên là phải đi tới nơi có Hoàng đế.
Nhưng mà, hiện tại Hoàng đế đang ở nơi nào mới được?
Nội tâm Uyển Nhi không khỏi đánh lên một cái chấm hỏi.
Tuy nhiên, vừa nảy ra nghi vấn trong lòng, nội tâm nhạy cảm của Uyển Nhi tất yếu có sự đề phòng.
Nàng ý thức được lão nội giam già nua này có nhắc tới danh tự “Thánh nhân truyền gọi”, nhất thời bị hù doạ choáng váng.
Lúc này hồi tưởng lại, trước thế cục thâm cung, nếu như nội giam không phải là một nam nhân chân chính, nhưng cũng có thể đi một mình truyền gọi cung nữ, cần gì phải dắt theo vài tên nội giam khác, chuyện này là bình thường hay sao?
Cao Tông Hoàng đế không phải là một vị hôn quân hồ đồ, sẽ không để loại quy củ này tồn tại chứ?
Vả lại, nghĩ kỹ hơn một chút, thân phận giữa Hoàng đế và mình thật sự cách xa vạn dặm, tại sao lại muốn cho gọi mình?!
Uyển Nhi tự nghĩ tới một loại khả năng kinh hãi.
Rât có thể nàng đã tự mình rơi vào đầm lầy trong địa thế nguy hiểm, trước mặt có lẽ cảm giác cửu tử nhất sinh đang đợi chờ mình tới mà thôi!
Dù Uyển Nhi thông minh cơ trí nhưng khi đối mặt với tình hình hiện tại, trong lòng nàng vẫn phải rơi vào bối rối ——
Nội giam không tính là một vị nam tử hoàn chỉnh, tuy nhiên với sức lực tuỳ tiện của bọn họ cũng đủ lớn hơn nàng nhiều.
Nếu như bọn họ thật sự muốn làm gì với mình, chỉ sợ ngay cả cơ hội kêu cứu cũng không có.
Nhất thời tim của Uyển Nhi lại đập nhanh không dứt.
Nàng cẩn thận dò xét bốn phía, phát hiện mình đã bị dẫn tới một chỗ mà trước đây chưa từng tới.
Xung quanh nàng lại có ba tên nội giam tuỳ tùng, tạo thành nửa cái vòng, đem nhốt nàng lại bên trong.
Cước bộ của nàng đi nhanh, bọn hắn cũng đi nhanh, cước bộ của nàng chậm, bọn hắn cũng liền chậm.
Trong nội tâm Uyển Nhi, loại cảm giác nguy hiểm rình rập càng lúc càng mạnh.
Cố hết sức nuốt từng ngụm nước bọt, cổ họng Uyển Nhi cảm thấy đau rát.
Phải làm gì đó để tự vệ, không thể ngồi chờ chết được.
Thế là Uyển Nhi bồi khuôn mặt tươi cười, giống như nói chuyện phiếm bình thường, hỏi: “Không biết nên xưng hô với đại nhân thế nào?”
Tên nội giam gầy gò kia nghe xong, vẻ mặt không thể hiện cảm xúc gì, bước chân nhanh chóng phía dưới cũng không chút thay đổi.
“Tiện danh không đáng nhắc tới.” – Hắn lãnh đạm nói.
Vì câu trả lời của hắn mà Uyển Nhi lại căng thẳng hơn ——
Nếu là Thượng đẳng Nội giam trong cung, là người hầu hạ bên cạnh Hoàng đế, tất nhiên sẽ có kiêu ngạo, khoe khoang.
Có thể sẽ có lúc bọn hắn khiêm tốn nhưng tuyệt đối sẽ không thể trước loại nữ quan cấp bậc bé nhỏ như Uyển Nhi tự nói tính danh của mình là “tiện danh”.
Uyển Nhi rất muốn mỉm cười một cái, nhưng lại thấy nụ cười kéo ra tới đầu liền cứng ngắc tới đấy.
Lần nữa nàng quan sát tình huống xung quanh, phát hiện mấy người này đang đưa mình tới chỗ Hoa viên.
Đi tới phía trước, cảnh vật càng lúc càng hoang vắng.
Uyển Nhi cảm thấy không quá lo lắng bọn họ sẽ làm chuyện đáng sợ với mình, điều mà nàng lo nhất chính là ở nơi hẻo lánh không người này, bọn hắn sẽ giết nàng diệt khẩu.
“Ta có việc cấp bách, có thể cho…” – Uyển Nhi thử dò hỏi.
Còn chưa kịp nói hết câu, đã bị tên nội giam gầy cắt ngang: “Không được phép để Thánh nhân đợi! Không sợ phạm tội khi quân sao?”
Uyển Nhi thật sự không cảm thấy, loại nhân vật nhỏ bé như mình lại đáng giá để Hoàng đế phải nóng lòng chờ.
Xem như lùi một vạn bước, nếu thật sự Hoàng đế gấp rút cho truyền nàng tới, thì tình huống trước mắt cũng sẽ chỉ là lành ít dữ nhiều mà thôi.
Tóm lại bất kể thế nào, phải bảo toàn tính mệnh trước nhất!
“Đại nhân dạy phải!” – Uyển Nhi đáp lời hùa theo.
Nhìn khoảng không giữa hai tên nội giam trẻ tuổi, Uyển Nhi “soẹt” một cách, lách ra khỏi vòng vây, co cẳng bỏ chạy thật xa.
Trước đó nàng đã nhìn kỹ phương hướng, cho nên hiện tại phải chạy tới chỗ có nhiều người thật nhanh.
Nhiều người mới có thể an toàn.
Nói không chừng, còn có thể tìm cơ hội ẩn náu đi.
Ba tên nội giam trẻ tuổi hoàn toàn không ngờ tới Uyển Nhi lại có thể gan dạ tới vậy.
Uyển Nhi nhảy xa mấy trượng bọn hắn chỉ biết sững sờ há miệng chữ a.
“Thất thần cái gì! Còn không mau đuổi theo!” – Nội giam khô khan lên giọng the thé.
Ba tên nội giam trẻ tuổi lúc này mới tỉnh hồn, liền co cẳng đuổi theo Uyển Nhi.
Thanh âm thở hổn hển xa xa truyền vào tai Uyển Nhi, thế là Uyển Nhi đã chắc chắn được: Đám người này tuyệt đối không phải do Hoàng đế phái tới!
Bọn hắn, hết tám phần là muốn hại tính mạng nàng.
Tính mạng quan trọng, Uyển Nhi chuyện gì cũng không nổi nữa, liều mạng chạy về phía trước.
Thế nhưng nàng chỉ là một nữ tử trẻ tuổi không biết bất kỳ loại võ công nào, cho nên thể lực có hạn, vóc người lại chưa trưởng thành, chân không đủ dài, mặc dù liều mạng chạy tới nhưng cũng không bỏ xa được ba tên nội giam trẻ tuổi đang sắp đuổi kịp.
Rất nhanh, Uyển Nhi liền nghe được tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Uyển Nhi chạy thở không ra hơi, trong đầu ầm ầm cảm giác sắp gặp phải đại hoạ.
Mấy người này nếu thật sự đuổi kịp nàng, chắc hẳn sẽ phải lột da của nàng mới có thể hả được cơn giận!
Cho nên, nàng rốt cuộc đã đắc tội người nào mới được?
Uyển Nhi bất chấp suy nghĩ, chỉ có thể mù mờ liều mạng chạy như bay.
Cảnh vật trước mắt cứ lùi về sau, sau lưng lại truyền đến lốp bốp tiếng bước chân, còn có tiếng thở hồng hộc của Uyển Nhi.
Tiếng thở, Uyển Nhi cảm thấy nhất định phải dùng toàn bộ khí lực mình có!
Chỉ e là lúc đó sẽ mệt mỏi tới độ chết ngay tại chỗ đi?
Trong lúc nàng đang lo sợ bất lực, đột nhiên Uyển Nhi cảm thấy bên cạnh mình truyền tới một lực đạo, không biết là tay người nào, bỗng nhiên kéo vạt áo trên eo nàng lên.
Uyển Nhi kinh hãi hét một tiếng.
Phản ứng đầu tiên chính là: Đám người này còn có kẻ hỗ trợ?
Thế nhưng bất luận Uyển Nhi có dùng sức giãy dụa thế nào, một chút sức lực nhỏ của nàng đối với người đang bắt lấy nàng mà nói thì quá nhỏ bé.
Người kia thấy Uyển Nhi giãy dụa, cánh tay trở nên dứt khoát hơn, giữ chặt eo Uyển Nhi.
Tiếp đó, cảnh vật xung quanh nhanh chóng bỏ lại phía dưới, bên tai truyền đến tiếng gió thổi, theo bản năng Uyển Nhi nhắm mắt lại.
Lúc nàng mở mắt ra, Uyển Nhi bối rối đẩy người kia ra.
Bị người kia thấp giọng quát bảo: “Đừng lên tiếng!”
Thanh âm này là của một nữ tử trẻ tuổi a?
Uyển Nhi ngẩn ngơ, lúc này mới chú ý tới y phục trên người đối phương, là đạo bào…!Nàng là một vị nữ quan?
Uyển Nhi không thể phân biệt được tình trạng của mình hiện tại.
Người kia cũng không để ý tới Uyển Nhi thêm.
Sau khi bảo Uyển Nhi đừng lên tiếng, nàng liền thăm dò nhìn xuống dưới.
Ở dưới kia…
Uyển Nhi hít sâu một luồng khí: Người nàng đem nàng bay lên nóc nhà?
Còn không phải sao?!
Hiện tại hai người bọn họ đang ở trên đỉnh mái của một toà đại điện nào đó.
Bên cạnh cách đó không xa, còn có hình thú trên mái đang nhìn về phía Uyển Nhi nhe răng nhếch miệng.
Uyển Nhi: “…”
Phía dưới, trên mặt đất, tiếng bước chân lộn xộn cùng tụ tập một chỗ, lại còn nhao nhao có tiếng nghị luận bất an.
Uyển Nhi đánh bạo thăm dò nhìn xuống, quả nhiên đó là ba tên nội giam trẻ tuổi vừa nãy truy đuổi mình, bọn hắn đang chạy vòng vòng khắp nơi tìm kiếm nàng.
Còn tên trung niên nội giam khô khan gầy gầy cũng đang chạy tới, hắn thở hổn hển mắng mấy tên trẻ tuổi vô dụng.
Uyển Nhi nhìn thấy chuyển động loạn xạ của bọn hắn đang tìm kiếm mình, đành cuống quít rụt đầu về.
Vị nữ quan bên cạnh khẽ nói: “Không sao cả! Bọn hắn không biết đâu.”
Hiển nhiên là đang nói đám người kia sẽ không nghĩ Uyển Nhi bị túm bay lên nóc nhà.
Lúc này Uyển Nhi mới chú ý tới gương mặt của vị nữ quan, lập tức ngây dại.
Người này, nàng biết!
“Đỗ đại nương tử!” – Uyển Nhi thấp giọng gọi.
Sáu năm trước, cũng nhờ vị Đỗ đại nương tử kịp thời xuất hiện cứu nàng lúc nàng bị đẩy vào giáo phường.
Bây giờ Uyển Nhi lại suýt rơi vào tuyệt cảnh thì cũng lại là vị Đỗ đại nương tử này cứu nàng!
Đỗ Tố Nhiên thấy Uyển Nhi nhận ra mình cũng không có quá nhiều biển hiện, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Uyển Nhi lại không thể không có biện với nàng.
“Đa tạ ngươi!” – Uyển Nhi chân thành nói.
“Ừm.” – Đỗ Tố Nhiên vẫn bình tĩnh gật đầu.
Uyển Nhi ý thức được, vị Đỗ đại nương tử này tựa như không thích nhiều lời.
Thế là Uyển Nhi cũng không cần nói nhiều, chỉ khẩn trương nhìn chằm chằm đám người phía dưới.
Mấy người kia đi tìm cả buổi cũng không thấy được mặt mày Uyển Nhi, bộ dáng hết sức lo lắng.
Tên nội giam lớn tuổi kia cùng ba tên nội giam trẻ tuổi, bốn người tụm lại một chỗ không biết đang nói cái gì, sau đó tản ra tứ phía.
Uyển Nhi suy đoán bọn hắn đang thương lượng để chia nhau ra tìm mình.
đam mỹ hài
Mà ánh mắt Đỗ Tố Nhiên vẫn đăm đăm nhìn về hướng tên nội giam gầy còm biến mất, trên mặt có điều suy nghĩ.
Uyển Nhi không biết Đỗ Tố Nhiên đăm chiêu điều gì, nàng vốn không quen biết Đỗ Tố Nhiên, lại được Đỗ Tố Nhiên cứu giúp hai lần, cảm thấy mình đã nợ Đỗ Tố Nhiên ân tình rất lớn, thật sự xấu hổ nếu lại tiếp tục gây phiền toái.
Liền nói: “Bọn hắn đi rồi.
Đỗ đại nương tử đưa ta xuống đi!”
Hiện tại thân hai nàng còn đang ở trên đỉnh điện ba trượng, Uyển Nhi nào dám tự mình nhảy xuống chứ?
Đỗ Tố Nhiên cũng không sốt ruột, lại chuyển hướng sang Uyển Nhi, dừng một chút mới hỏi: “Thượng Quan nương tử đã đắc tội người nào?”
Uyển Nhi nghe xưng hô của nàng ấy, tâm tình hơi động, ngụ ý việc mình đến hầu hạ Võ Hoàng hậu có khả năng nàng ấy cũng biết.
Nhớ lại năm đó Đỗ Tố Nhiên đối xử rất không khách khí với nội giam Tần Huy của Võ Hoàng hậu, Uyển Nhi liền do dự một chút, nghĩ xem rốt cuộc Đỗ Tố Nhiên thuộc về thế lực nào.
Đỗ Tố Nhiên dường như hiểu được suy nghĩ của nàng, liền không hỏi nhiều, chỉ bình tĩnh nói: “Ngươi không cần sợ hãi.
Ta lập tức đưa ngươi trở về Thừa Khánh điện.”
Thừa Khánh Điện?
Uyển Nhi mơ hồ nhớ ra, trước đó Võ Hoàng hậu đã đi toà cung điện đó nghỉ ngơi, cũng chính là toà cung điện ngày trước nàng bị cưỡng ép đưa ra khỏi đó, trên cửa điện, có treo tấm biển, hình như đề ba chữ “Thừa Khánh điện”.
Cho nên, Đỗ Tố Nhiên muốn đưa nàng về nơi của Võ Hoàng hậu sao?
Được đưa trở về, sẽ bình yên vô sự hay sao? Sau này liền không cần phải lo nghĩ nữa sao?
Uyển Nhi cũng không có lạc quan như vậy!
“Đỗ đại nương tử biết những tên nội giam vừa rồi không?” – Uyển Nhi hỏi.
Chí ít, nàng cũng phải có chút dự định cho tương lại được an toàn.
Đỗ Tố Nhiên sâu kín nhìn Uyển Nhi một cái, hình như có chút do dự, cuối cùng vẫn nói: “Không biết, chưa từng gặp qua.”
Trong lòng Uyển Nhi trầm xuống, không phải bởi vì chuyện Đỗ Tố Nhiên hành tẩu trong cung bao lâu lại không biết “Thượng đẳng Nội giam của Hoàng đế”, mà chính là biểu lộ do dự của Đỗ Tố Nhiên ——
Cái này, nói không chừng là có điều khó nói?
Đỗ Tố Nhiên lập tức nhận ra vẻ dị dạng trên sắc mặt Uyển Nhi, suy nghĩ một hồi liền biết nàng đang nghĩ xấu.
“Trong này khẳng định có nội tình, bất quá…” – Đỗ Tố Nhiên nhìn chằm chằm Uyển Nhi: “Chỉ là cho dù Thượng Quan nương tử biết được thân phận của đám nội giam kia, e rằng cũng không có tác dụng gì.”
Uyển Nhi: “???”
Ánh mắt Đỗ Tố Nhiên tĩnh mịch như đêm: “Bởi vì rất có khả năng, bọn hắn lập tức sẽ bị diệt khẩu.”.