Bạn đang đọc Đồng Nhân Võ Tắc Thiên – Vũ Lăng Xuân – Chương 28
Uyển Nhi đã làm nữ quan được nửa ngày.
Nàng không biết Thượng Quan Uyển Nhi trong đoạn lịch sử mà nàng từng quen thuộc, lúc đầu đến hầu hạ bên cạnh Võ Hoàng hậu, nàng ấy có cảm giác gì.
Dù sao chính Uyển Nhi cũng hoàn toàn không có cảm giác được gọi là “được trọng dụng”.
“Cái gì mà “Cân Quắc Nữ tướng”, cái gì mà “Xưng hiệu Thiên hạ sĩ”, nếu như không phải trước khi xuyên không, Uyển Nhi từng là một nhân sĩ có học thức, có người tới nói cho nàng biết sẽ trở thành một người như vậy, nàng cũng sẽ chỉ xem người đó bị điên rồi!
Ở đâu ra chuyện vừa mới nói đưa tới trước mặt Võ Hoàng hậu là được xem xét tài học? Ở đâu ra chuyện vừa nói xong lập tức từ thân phận nô tỳ bay thẳng tới tận mây xanh a?
Ngay cả bóng dáng Võ Hoàng hậu Uyển Nhi cũng chưa thấy!
Trong lòng Uyển Nhi yên lặng liếc mắt, không biết nàng đã tự mình thầm oán bao nhiêu câu: “Hoàng hậu chính là đại móng heo! Triệu người ta đến nhưng mình lại biến mất!”
Chân tê dại, nhức nhối…
Uyển Nhi cảm thấy chân mình rất nhanh sẽ bị: rút gân mất thôi.
Hiện tại trong điện không có bóng dáng một vị thượng giả nào, nàng lại bị quy củ trói chặt, không được nhúc nhích, đứng yên tại chỗ.
Lễ giáo phong kiến hại chết người mà!
Rất muốn có được một cái ghế ngồi xuống nghỉ ngơi một chút a…
Dù là để nàng có thể nhúc nhích một cái cũng được nữa!
Thấy thái dương đang dần ngã về tây, đoán chừng hôm nay nàng sẽ không có cơ hội nhìn thấy Võ Hoàng hậu.
Thời điểm rời khỏi Tĩnh An điện, Uyển Nhi còn khờ dại tưởng rằng, khoảnh khắc đối mặt với Võ Hoàng hậu có thể nào sẽ lại dễ dàng đắc tội nàng ấy? Rơi vào tình huống nguy hiểm tính mạng không?
Nhưng bây giờ nhớ lại, thật đúng là mình đã quá xem trọng bản thân rồi ——
Vị Võ Hoàng hậu kia, cũng chỉ là phải Triệu Ưng đi truyền ý chỉ thôi nha?
Nàng ấy căn bản không thèm để mình vào trong mắt a?
Nói không chừng, mình trong mắt nàng lại chỉ là một món đồ chơi nho nhỏ, tuỳ lúc để nàng chơi đùa, nói không chừng lúc chơi chán rồi lại vứt bỏ nhanh quên đi?
Uyển Nhi yên lặng thở dài một hơi.
Nếu đúng là vậy thì thật sự khó chịu quá mức, dù sao cũng cần phải làm gì đó đi chứ?
Lén nhìn khắp phòng, thấy bộ dáng của đám cung nữ khác, ai cũng ngoan ngoãn dễ nghe đứng yên tại chỗ.
Đại khái có thể các nàng đã sớm quen thuộc với dạng này đi? Không biết từng người như các nàng, lúc đứng yên như cộc gỗ như vầy, trong lòng sẽ nghĩ cái gì?
Uyển Nhi thầm nghĩ.
Thế là nàng đem hết những quyển sách đọc thuộc lòng tại Tĩnh An cung ra xem xét một lượt.
Tiết Tiệp dư cho nàng xem “Thư Đan”, còn lâu nàng mới đọc xong.
Tuy nhiên trí nhớ của Uyển Nhi vô cùng tốt, lúc không có việc gì thường đem nội dung đã học thuộc lòng trong sách ra nghiền ngẫm.
Thầm đọc không biết bao lâu, Uyển Nhi cảm thấy buồn ngủ.
Cho dù ai là người đầu tiên sáng lập ra quy củ, trong đầu lại nhớ tới những văn tự khô khan kia, đều không tránh khỏi chuyện buồn ngủ này.
Đột nhiên nàng nghe được tiếng bước chân vội vàng từ xa tới giần, không quá bức bối rối, Uyển Nhi giật mình một chút liền tỉnh hồn lại.
Nàng cũng không quên thân ở thâm cung phải đặc biệt tỉnh táo.
Thì ra là tiểu nội giam bên người Võ Hoàng hậu, là con nuôi của Triệu Ưng – Triệu Vĩnh Phúc.
Tuổi của hắn không lớn, ước chừng có thể bằng tuổi sinh viên năm thứ tư đại học, nhưng vẻ mặt hắn lại thể hiện sự khôn khéo lão luyện.
Bước nhanh vào điện, Triệu Vĩnh Phúc nhanh chóng quét mắt một vòng.
Nhìn có vẻ bình thường, nhưng lại tận lực dừng lại trên người Uyển Nhi.
Uyển Nhi là người nhạy cảm, thấy thế vội vàng chuẩn bị tinh thần, học theo dáng vẻ của mấy vị cung nữ kia, làm ra bộ dáng cực kỳ ngoan ngoãn.
Triệu Vĩnh Phúc lại thâm sâu nhìn nàng một cái, sau đó nhanh chóng rời khỏi điện.
Đến xong rồi đi, từ đầu đến cuối không nói một lời nào.
Hắn vừa mới biến mất, từ xa lại truyền đến rất nhiều tiếng bước chân.
Tim Uyển Nhi siết chặt lại, mơ hồ ý thức được người nào đang đi tới.
Quả nhiên là nghi trượng của Võ Hoàng hậu xuất hiện ngoài cửa điện.
Uyển Nhi nín hơi ngưng thần, mắt thấy Võ Hoàng hậu vẫn mặc trên người y phục lỗng lẫy, ánh sáng chiếu rọi từ nhan sắc của nàng ấy hận không thể làm mù mắt người nhìn, cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt của Uyển Nhi.
Trong lòng Uyển Nhi thầm lắc đầu một cái, bỗng dưng ý thức được có sắc mặt tôn quý đang nghi ngờ nhìn mình, nàng đành cúi mắt xuống, học tập rất tốt dáng vẻ của đám cung nữ khác, một mực cung kính hành lễ khi Võ Hoàng hậu đi tới.
Quỳ rạp trên đất, hai tay Uyển Nhi chống trước người, mu bàn tay hướng lên trên.
Nàng cảm giác được đoàn người của Võ Hoàng hậu vừa lướt qua người mình, mà váy áo của Võ Hoàng hậu cứ thế, không chút kiêng kị xẹt qua mu bàn tay nàng mình…
Uyển Nhi cũng không dám có thêm một cử động nhỏ nào.
Đột nhiên, Uyển Nhi giật mình, cảm giác váy áo kia đang dừng lại.
Càng cảm thấy rõ hơn, Võ Hoàng hậu cơ hồi đang đứng trước người mình, không di chuyển về phía trước.
Nghênh đón Uyển Nhi, một đạo âm thanh hừ lạnh bay vào trong tai nàng.
Toàn bộ lông tơ trên người Uyển Nhi đều dựng đứng lên a ——
Võ Hoàng hậu có ý cảnh cáo mình mới làm càn, quên đi tôn ti trật tự hay sao?
Uyển Nhi khó khăn mới nuốt nước bọt một cái, hô hấp đã được đả thông một chút.
Đợi tới khi đầu óc của nàng khôi phục lại suy nghĩ bình thường, tà váy áo kia cũng đã sớm không còn thấy dáng.
Tiếng hừ lạnh trước đó và cảm giác ngứa ngáy của tà váy áo xẹt qua mu bàn tay, tựa như là ảo giác của Uyển Nhi vậy.
Võ Hoàng hậu ngồi ở giữa điện, trong điện hoàn toàn tĩnh lặng.
Uyển Nhi không khỏi cảm thán cái gọi là “quy củ trong cung”: Cung điện lúc này rộng lớn như vậy, chí ít cũng có hơn mười tên tiểu nội giam, cung nữ, ngay cả một tiếng ho khan, thậm chí tiếng thở chậm cũng không thể nghe thấy.
Thật sự quá đáng sợ!
Sâu trong lòng Uyển Nhi cảm thấy, để sinh tồn được trong hoàn cảnh này cũng không phải chỉ cần có “tài học vấn” là có thể làm được.
Nàng đương nhiên không thể cũng không dám nhìn thẳng Võ Hoàng hậu, vì mạng nhỏ mà suy nghĩ, ngay cả ánh mắt dư thừa Uyển Nhi cũng không dám đá động.
Nhưng dù cho không tận mắt nhìn, chỉ dựa vào trực giác kỳ quái, Uyển Nhi liền phát hiện, tâm tình Võ Hoàng hậu hiện tại không được tốt.
Tại sao tâm tình của nàng ấy lại không được tốt?
Trong lòng Uyển Nhi thầm nghĩ.
Đáng tiếc, nàng không phải là một Kim Thủ Chỉ hoàn toàn “Tinh thông lịch sử”, chỉ có thể sống một cách nhẹ nhàng, cẩn thận bảo vệ tính mạng cỏn con, rồi sau đó mới có thể tính tới chuyện khác.
Võ Hoàng hậu ngồi đó thật lâu, ai cũng không biết trong nội tâm nàng ấy đang nghĩ ngợi thứ gì.
Ngay tại lúc đôi mắt Uyển Nhi buông thõng xuống, suýt nữa rơi vào buồn ngủ, Võ Hoàng hậu bỗng nhiên lên tiếng gọi: “Ngươi, tới đây mài mực!”
Uyển Nhi thầm lắc đầu, tranh thủ thời gian nuốt nước bọt một cái.
Vừa rồi nàng ấy nói cái gì?
Mài mực?
Đây là việc của nữ quan sao?
Uyển Nhi nhớ tới khoảnh khắc trước khi rời khỏi Tĩnh An điện, trên đường đi Triệu Ưng đã hướng dẫn sơ lược chức trách của nữ quan chuyên phụng dưỡng thiên hậu mài bức mực.
Cho nên, Uyển Nhi nhanh chóng bước tới, để mài mực hầu hạ Võ Hoàng hậu sao?
Một chân Uyển Nhi định bước ra, trong nháy mắt lại chần chừ.
Cái gọi là “Đứng mũi chịu sào” (đảm nhiệm vị trí tiên phong, hết sức quan trọng và hứng chịu mọi khó khăn phức tạp), vừa tới nơi cần phải hầu hạ, cần phải có bao nhiêu phân lượng để xuất hiện? Phô trương quá mức có thể vô tình gây hoạ hay không?
Trong lòng Uyển Nhi thầm nghĩ.
Nàng không tin, trước khi nàng tới, bên cạnh Võ Hoàng hậu không có người nữ quan khác giúp hầu hạ chuyện bút mực.
Lúc Uyển Nhi đang chần chừ, sớm đã có người tiến lên cẩn thận mài mực cho Võ Hoàng hậu.
Uyển Nhi nghe được âm thanh thỏi mực ma sát vào nghiên mực, còn có âm thanh tay áo bay rất rất nhỏ.
Sau đó giọng một nữ tử trẻ tuổi bay vào tai Uyển Nhi: “Thiếp phụng bồi Thiên hậu nương nương dùng bút!”
Uyển Nhi không ngẩng đầu, chỉ tưởng tượng dáng vẽ người nữ quan trẻ tuổi vừa mài mực cho Võ Hoàng hậu xong, còn có dáng vẻ Võ Hoàng hậu dùng tâm ý cẩn thận nâng bút lông một bên…
Bất quá, hình tượng trong tưởng tượng của Uyển Nhi lại không xuất hiện như vậy, thay vào đó là thanh âm băng lãnh của Võ Hoàng hậu phát ra: “Ai cho phép ngươi tiến lên?”
(axx axx, cười khùng luôn ;)) ôi con sông quê, con sông quê ~~)
Đừng nói tên nữ quan kia, chỉ cần là người ngoài cuộc như Uyển Nhi, nghe xong câu này có chút sửng sốt.
Rất rõ ràng, vị nữ quan kia bị Võ Hoàng hậu chê trách.
Không, còn có thêm ghét bỏ.
Uyển Nhi rõ ràng cảm nhận được trong giọng nói lạnh lẽo của Võ Hoàng hậu có quá rõ ý chán ghét, vứt bỏ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, tên nữ quan kia đã bị mất hết nửa cái mạng.
“Thiên hậu nương nương thứ tội! Thần thiếp…!thần thiếp..
tội đáng chết vạn lần!” – Nữ quan kia lập tức bái phục xuống dưới, trong miệng kinh hô lời van xin tha mạng.
Uyển Nhi âm thầm lắc đầu, thở dài.
Nàng hiểu rõ, chuyện xui xẻo này thật không dễ làm!
Quỷ mới biết được, có chút sơ hở bất cẩn, chính là đắc tội với vị Thiên hậu nương nương nắng mưa thất thường này! Nói không chừng, vị Thiên hậu nương nương nổi quạo, cũng đủ hiểu phận trôi dạt của cái mạng nhỏ.
Uyển Nhi nghiễm nhiên đã xem Võ Hoàng hậu trở thành một mở “hỉ nộ vô thường” trong lòng.
“Xuống dưới!” – Võ Hoàng hậu nhìn nữ quan đang dập đầu kia quát một tiếng.
Thanh âm vị nữ quan kia lập tức câm nín, không dám nhiều lời.
Tốt xấu gì Thiên hậu nương nương cũng không truy cứu sai lầm, đã là điều vô cùng may mắn.
Nhưng lại trêu đến tính mất kiên nhẫn của nàng ấy, thật sự khó có đường sống!
Uyển Nhi lắng tai nghe, trong lòng thầm thở dài thay cho nữ quan kia.
Cũng còn may, Võ Hoàng hậu không phải người lạm sát kẻ vô tội.
Lúc Uyển Nhi đang lo lắng cho người ngoài cuộc, lại không ngờ lập tức bản thân sẽ trở thành người trong cuộc!
Võ Hoàng hậu vừa quát lui tên nữ quan kia, thanh âm đột nhiên cất cao: “Thượng Quan Uyển Nhi?”
A?
Uyển Nhi bị gọi đến trố mắt.
Võ Hoàng hậu lại gọi thẳng danh tự của nàng a?
Uyển Nhi chỉ ngu ngơ chớp mắt một cái, tâm tình của nàng đi từ kinh ngạc biến thành lo lắng bất an.
Hít sâu một cái, tự nhủ với mình không cần khẩn trương, thuận thế bước tới phía trước, quỳ bái với Võ Hoàng hậu: “Thần thiếp Thượng Quan Uyển Nhi tham kiến…”
Lời còn chưa dứt, Võ Hoàng hậu phía trên đã không đủ kiên nhẫn nghe tiếp, chỉ gõ gõ lên án thư (bàn sách) trước mặt.
Uyển Nhi nhìn chằm chằm trên mặt án thư kia, bên trên còn có nửa cái nghiên mực mới mài được phân nửa, liền hiểu ý tứ của Võ Hoàng hậu, cả gan tiến tới, đứng cách án thư nửa trượng thì dừng lại, vẫn duy trì tư thế quỳ.
Nàng đoán, Võ Hoàng hậu muốn nàng dùng danh vị tân nhiệm nữ quan hầu hạ chuyện bút mực cho mình.
Cách đó rất gần, Uyển Nhi cảm giác được ánh mắt Võ Hoàng hậu lướt tới trên mặt mình, lại không chút kiêng kị đánh giá từ trên xuống dưới một phen.
Mặc dù Uyển Nhi không dám nhìn thẳng nàng ấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đó.
Loại ánh mắt này đủ làm cho Uyển Nhi càng thêm mấy phần căng thẳng, sợ quanh thân có điểm nào để cho vị Thiên hậu nương nương cao cao tại thượng không hài lòng, đến mức là Thượng Quan Uyển Nhi cũng sẽ không khỏi tránh được đãi ngộ như vị nữ quan lúc nãy!
Cũng may, Võ Hoàng hậu chỉ dò xét qua, không nói gì thêm.
Nàng ấy đem cây thước trước đó, dùng ngón tay tôn quý giơ lên khỏi mặt án thư, chỉ chỉ lên dàn bút lông đang treo.
Nơi đó treo hết thảy bảy tám loại bút lông không giống nhau.
“Lấy bút lông sói.” – Uyển Nhi nghe được giọng Võ Hoàng hậu lười nhác.
Uyển Nhi chớp mắt mấy cái, ý thức được đây là muốn mình đi đem bút lông sói mang tới.
Uyển Nhi thoáng giương mắt, thuận theo hướng chỉ của cây thước được bảo dưỡng tuyệt hảo trên tay Võ Hoàng hậu nhìn sang, phía trước chính là cây bút lông sói mà nàng ấy cần.
Trong lòng Uyển Nhi vừa thầm oán “Lười biếng thành dạng gì rồi, duỗi tay một cái là có thể lấy được, còn sai bảo tôi tớ đi lấy!!!”; lại vừa không thể không cẩn thận từng li từng tí lấy cây bút lông sói đem xuống khỏi giá, sau đó cung cung kính kính dâng tới cho Võ Hoàng hậu.
Thế nhưng để mặc cho Uyển Nhi dâng bút nửa ngày, Võ Hoàng hậu căn bản cũng không theo đụng tới.
Uyển Nhi cảm thấy thời gian trôi đi khiến cho ngón tay nàng mỏi muốn rụng rời, nàng đánh bạo ngẩng đầu lên xem Võ Hoàng hậu.
Nếu không phải vì tông pháp quy củ quá cố kỵ trước người có thân phận địa vị trong thời đại này, Uyển Nhi thật sự muốn bước tới hỏi Võ Hoàng hậu: Không lấy cũng không nói tiếng nào, rốt cuộc ngươi có mấy cái ý tứ vậy hả?
Lúc Uyển Nhi ngẩng đầu lên, nàng đã giật mình khi thấy Võ Hoàng hậu cũng đang nhìn mình chằm chằm.
Biểu tình kia, ánh mắt kia, đơn giản chính là đang nghiền ngẫm, làm cho Uyển Nhi sinh ra một loại suy nghĩ ảo giác, bản thân đang bị hấp thành đỏ như tôm luộc.
Trong đầu Uyển Nhi xuất hiện những suy nghĩ kinh hãy, tay dâng bút cũng bất chợt run lên một cái.
Võ Hoàng hậu thấy nàng phát run, nhếch miệng cong lên một cái, có chút lo lắng nói: “Ai cho ngươi cả gan dám nhìn thẳng bản cung? Hả?”.