Đồng Nhân Triển Hộ Vệ Xin Dừng Bước!

Chương 22: Cứu Rỗi Bảy


Bạn đang đọc Đồng Nhân Triển Hộ Vệ Xin Dừng Bước! – Chương 22: Cứu Rỗi Bảy


“Đại nhân phái ta cùng với Tứ cô nương đến thẩm tra Lục Hành Chi.”Trước cửa ngục giam, một thân màu đỏ quan phục Triển Chiêu mang theo Hoàng Phủ Nam đối với thủ vệ trông coi ngục giam nói.Thủ vệ nghe vậy, chạy nhanh lấy chìa khóa mở cửa ngục giam ra, “Triển đại nhân, Tứ cô nương, thỉnh.”Triển Chiêu mang theo Hoàng Phủ Nam đi vào trong ngục, phạm nhân bên trong ngục giam thấy có người tiến vào, bỗng nhiên ầm ĩ lên, có người kêu oan uổng, có người kêu đói, có người chuyên môn ầm ĩ quấy rối.Mày Triển Chiêu nhăn lại, trầm giọng quát: “Ồn ào cái gì? Không được làm ồn!”Đại khái Triển đại nhân của chúng ta vốn dĩ chính là một bộ dáng chính khí lẫm nhiên, hơn nữa thanh âm không giận mà uy, ầm ĩ trong ngục giam thế nhưng nháy mắt an tĩnh xuống dưới.Hoàng Phủ Nam chớp chớp mắt, nghiêng đầu liếc liếc mắt nhìn về hướng vị hộ vệ nào đó đang xụ mặt anh tuấn.Triển Chiêu nhìn về phía nàng, ý bảo nàng hướng trong đi.Lục Hành Chi bị nhốt trong nhà giam cuối, dọc theo đường đi, hai người đều không nói chuyện với nhau, không khí an tĩnh trầm mặc có điểm quái dị.Hoàng Phủ Nam nghĩ, kỳ thật Bao đại nhân còn không bằng để Công Tôn tiên sinh tới bồi nàng, nàng mới đến, Trương Long Triệu Hổ đám người tuy là mãng hán, nhưng đối với nàng cũng là nhiệt tình mà không mất lễ tiết.Còn Công Tôn Sách ấy à, hào hoa phong nhã, tuy rằng tâm tư kín đáo, nhưng cũng không giống vị Triển đại nhân đây, làm nàng nhìn không ra sâu cạn.Hết thảy cùng một người không nhìn rõ sâu cạn làm việc, đều tràn ngập tính không xác định, đó chính là tượng trưng của nguy hiểm.Thời điểm Hoàng Phủ Nam nhìn thấy Lục Hành Chi, thiếu niên trên người ăn mặc tù phục, trên mặt một bộ dáng thản nhiên.Thong dong không kinh.


(Thong dong bình tĩnh không hoảng loạn, sợ hãi)Hoàng Phủ Nam có chút kinh ngạc, như vậy một tiểu gia hỏa mới mười bốn lăm tuổi, từ chỗ nào luyện ra được cái loại khí phách này?Triển Chiêu ý bảo lao đầu mở cửa ra, liền kêu lao đầu đuổi đi.Lục Hành Chi nhìn đến Hoàng Phủ Nam, ngẩn ra, trên mặt mang theo vài phần mê mang thần sắc.Hoàng Phủ Nam khom lưng vào cửa, “Lục Hành Chi phải không? Ta là Hoàng Phủ Nam.”“Ta không quen biết ngươi.”“Nhưng bá phụ bá mẫu ngươi đều nhận thức ta.” Hoàng Phủ Nam cười nói.Lục Hành Chi nhìn về phía nàng, “Nguyên lai là bá phụ bá mẫu……” Thiếu niên trên mặt lộ ra thần sắc áy náy, ngay sau đó lắc đầu, kiên định nói: “Phùng Đại Vi là ta giết.”Hoàng Phủ Nam đánh giá nhà giam một chút, tuy rằng đơn sơ nhưng lại rất sạch sẽ, nhìn ra được có nhân gia vì hắn chuẩn bị chút ngân lượng.“Kỳ thật ta cũng không phải vì Lục chưởng quầy mà đến.”Lục Hành Chi có chút hồ nghi nhìn về phía nàng.“Tiểu Thất nói rất nhớ ngươi, nàng còn đang hỏi ta đại ca ca khi nào có thể về nhà, ta vẫn luôn rất thích nàng, không đành lòng làm nàng thất vọng, cho nên giúp nàng tới xem đại ca ca hiện giờ của nàng như thế nào.”“Tiểu Thất……” Thiếu niên rũ xuống hai tròng mắt, ngữ khí bỗng nhiên trở nên có chút phức tạp, “Ta, ta không phải một cái ca ca tốt.”“Tốt hay không tốt, tự nhiên có người khác đi định đoạt.

Tiểu Thất không ngừng nói thích ngươi, nàng cũng thực thích Phùng công tử.”Lục Hành Chi đột nhiên giương mắt, nhìn về phía Hoàng Phủ Nam.Hoàng Phủ Nam mỉm cười nói: “Nàng nói hy vọng ngươi có thể nhanh lên về nhà, như vậy, Phùng ca ca liền sẽ cùng với ngươi bồi nàng chơi.”“Nàng, nàng thật sự nói như vậy?” Lục Hành Chi nhìn về phía Hoàng Phủ Nam, sắc mặt có chút trắng bệch.Hoàng Phủ Nam bất động thanh sắc mà đem biểu tình của hắn thu vào đáy mắt, cười gật đầu.“Đương nhiên, Tiểu Thất tâm tâm niệm niệm đại ca ca nàng, nhưng đại ca ca nàng, thế nhưng liền dưới sự tình nàng mất tích đều không có tỏ vẻ quá quan tâm, phải không?”Thân thể thiếu niên hơi hơi cứng đờ, tay đặt ở bên cạnh người khẽ nhúc nhích một chút, ngón trỏ có chút phát run.Hắn trầm mặc trong chốc lát, sau đó đạm thanh nói: “Không phải, ta vốn dĩ không xứng làm ca ca nàng.

Mà hiện giờ lại giết người, càng trở về không được.


Cầu ngươi thay ta chuyển cáo bá phụ bá mẫu, Lục Hành Chi hỗn trướng, làm ra chuyện thương thiên hại lí bực này, nói cho bọn họ ngày sau đừng lại ở trước mặt Tiểu Thất nhắc tới ta, làm nàng quên ta đi, càng sớm càng tốt.”“Ngươi vì cái gì muốn giết Phùng Đại Vi?” Hoàng Phủ Nam hỏi.Thiếu niên sắc mặt nhíu mày, ngữ khí có chút không kiên nhẫn, “Ta nói, hắn uống say đem ta trở thành tiểu thiếp của hắn, ta dưới tình thế cấp bách, liền lấy bình hoa đập vào đầu hắn.”Hoàng Phủ Nam bất động thanh sắc, “Cứ việc xem hắn ta đem ngươi lầm thành tiểu thiếp, ngươi cũng không đến mức lấy bình hoa đánh hắn chết đi?”Lục Hành Chi nghe vậy, trên mặt lộ ra châm chọc tươi cười, “Cô nương, ngươi biết cái gì kêu dưới tình thế cấp bách không? Ngươi cho rằng, chỉ có cô nương gia có trinh tiết còn nam nhân không có sao? Ngươi biết cái gì kêu tiểu quan quan không? Đó là chuyên cùng nam nhân…….”Một bên Triển Chiêu thấy Lục Hành Chi càng nói càng thái quá, cau mày quát khẽ một tiếng: “Ngươi cho rằng ngươi đang nói chuyện với ai?”Lục Hành Chi câm miệng, nghiêng đầu nhìn phía Triển Chiêu.Hoàng Phủ Nam lại cười cười, nói: “Ngươi nói ta đương nhiên biết, ta cũng nghe nói qua.


Hừm…… Hay là Khai Phong thành cũng có cái loại tiểu quan quan này sao?”Triển Chiêu: “……”Lục Hành Chi: “……”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.