Đọc truyện [Đồng Nhân Tam Sinh Tam Thế] Tình Yêu Đến Lúc Nào Không Hay – Chương 47
Tố Cẩm nhận ra đó chính là người gỗ nàng khắc thì sợ hãi hất tay: “Đừng gọi ta, ta không quen biết ngươi! Nàng ta là ai, ta không biết nàng ta! Bảo nàng ta đi đi!”
Đại hoàng tử, tức phụ quân của Dạ Hoa, kinh ngạc nhìn người gỗ: “Đây là?”
Dạ Hoa liên dùng tiên khí đem người gỗ trở lại nguyên hình.
“Người gỗ? Dạ Hoa, chuyện này là thế nào?”
Dạ Hoa kể lại: “Lúc nhi thần hạ phàm ở phàm giới, Tố Cẩm đã làm hình nộm này để mê hoặc nhi thần. Không biết theo như luật pháp Thiên tộc, phụ quân nghĩ nên xử trí ra sao?”
“Dùng yêu pháp tà thuật mê hoặc thái tử Thiên tộc, nên cách đi tiên tịch, đọa vào kiếp súc sinh.”
Đông Hoa ra lệnh cho Ti Mệnh ghi lại tội trạng của Tố Cẩm.
“Không, cái này không phải do thần thiếp làm, không phải thần thiếp..”_ Tố Cẩm nhất quyết không nhận.
Đông Hoa nhướng mày nhìn Tang Tịch, thâm ý hỏi: “Sao hôm nay đến cả Bắc Hải thủy quân cũng rảnh vậy? Đưa cả đại hoàng tử Bắc Hải đến đây?”
“Nhi thần hôm nay đến là vì vụ án Nguyên Trinh từng bị oan mà đến.”
Thiên quân có chút không vui: “Bị oan sao? Ý ngươi nói lúc đó bổn quân xử sai sao?”
“Nguyên Trinh, thuật lại chuyện hôm đó đi.”
Nguyên Trinh quỳ xuống hành lễ nói: “Thiên quân, đế quân, các vị thúc bá, Nguyên Trinh thỉnh an mọi người.”
“Không cần đa lễ, nói đi. Hôm nay có bản đế quân ở đây, sẽ chủ trì công đạo cho ngươi.”_ Đông Hoa.
Nguyên Trinh nghiêm chỉnh: “Vâng. Nguyên Trinh chưa từng chọc ghẹo Tố Cẩm nương nương. Hôm đó là sinh thần của thiên quân, con theo phụ quân đến chúc thọ. Phụ quân đi gặp thiên quân trước, bảo con chờ ở bên ngoài. Đúng lúc này, Tố Cẩm nương nương đến chỗ con, nói thiên quân thật ra ở Tẩy Ngô cung, còn cười bảo sẽ đích thân đưa con đi. Sau đó, Tố Cẩm nương nương dùng tiên pháp khiến con hôn mê, rồi chuốc say con, cởi y phục con. Khi con tỉnh lại, thì Tố Cẩm nương nương vừa khóc vừa la hét nói con chọc ghẹo người. Lúc đó vô cùng hỗn loạn, con ngơ ngác ngồi đó cho đến khi nương nương lấy dải lụa trắng ra treo cổ thì thiên quân đến rồi. Đại khái là thế, con nói xong rồi.”
“Nói tốt lắm, rất rõ ràng. Tố Cẩm, ngươi có gì phản bác không?”_ Đông Hoa nhìn Tố Cẩm.
Tố Cẩm ngay lập tứ phản bác: “Nó nói dối. Rõ ràng hôm đó là nó uống say, xông vào tẩm điện của ta, muốn xâm phạm ta! Nó nói dối.”
“Nguyên Trinh, đó là lần thứ mấy ngươi đến Thiên cung?”
“Lần đầu tiên ạ.”_ Nguyên Trinh đáp.
Đông Hoa nhếch môi: “Cho nên Tố Cẩm ngươi cho rằng, người đầu tiên lên cửu trùng thiên, có thể dễ dàng tìm được Tẩy Ngô cung. Lại từ rất nhiều tẩm điện trong Tẩy Ngô cung, rồi phi lễ với ngươi sao?”
“Ta…Hắn…”_ Tố Cẩm nghẹn lời.
“Không tìm được lí do thì khoan hãy nói gì. Vậy Lạc Tư nương nương cho rằng, tội hãm hại cháu của thiên quân, nên tính thế nào đây?”
Lạc Tư nương nương không ngờ được người nàng nuôi nấng bao nhiêu năm lại có tâm tư, thủ đoạn hại người như vậy, nhất thời cũng không biết phải đối mặt với Tố Cẩm như thế nào, chỉ có thể tuân theo luật pháp nói: “Xóa khỏi tiên tịch, giáng xuống đường súc sinh.”
“Đây là còn chưa thẩm tra vụ án giữa Tố Cẩm nương nương, Ly Nguyệt thượng thần và Bạch Thiển thượng thần nữa. Sao mới gì mà đã có cả đống tội rồi?”
Quần chúng đệ tử của Mặc Uyên đồng loạt khinh thường mà nhìn Tố Cẩm, xì xào nói nhỏ: “Nhân cách xấu xa như vậy, không cần nói cũng biết ai hại mười bảy, ai hại sư nương.”
“Đúng thế.”
Ly Nguyệt ngồi ở phía trước, nghe được một tiếng sư nương của họ thì sặc nước miếng, ho khù khụ. Mặc Uyên thấy vậy, buồn cười vuốt lưng thuận khí cho nàng: “Nguyệt nhi, nàng cũng nên làm quen đi.”
Ly Nguyệt trừng mắt nhìn người nào đó đang sung sướng.
Tố Cẩm nhất quyết không nhận tội, gào thét phản bác: “Không! Đế quân, ngài vu oan cho ta! Ngài và Bạch Phượng Cửu Thanh Khâu thông đồng với nhau. Các người vu oan cho ta! Vu oan cho ta!”
Thiên quân thấy Tố Cẩm nói chuyện đi quá đà, quát: “Hỗn xược!”
Tô Cẩm nhớ tới thiên quân liền bám vào xin: “Thiên quân, ngài phải làm chủ cho Tố Cẩm. Bọn họ là một đám tiểu nhân, ngài đừng nghe lời bọn họ. Bọn họ hợp lại vu oan cho ta. Bọn họ vu oan ta đó, thiên quân!”
Dạ Hoa nhìn Tố Cẩm như nhìn vật chết: “Ý của ngươi là bổn quân cũng gió chiều nào theo chiều ấy sao? Thân là trắc phi của bổn quân mà lại sỉ nhục quân thượng như thế, đây lại là tội danh gì?”
“Thế thì tội này lớn rồi, còn lớn hơn cả hai tội trước nữa. Tố Cẩm, cô phải nghĩ cho kĩ đó.”_ Đông Hoa nhắc nhở.
“Không! Dạ Hoa, chàng không thể đối xử với ta như vậy được! Từ nhỏ thiếp đã lớn lên cùng chàng, bất luận thiếp có đối xử tốt với chàng bao nhiêu, chàng cũng không bao giờ để ý tới. Ta làm gì cũng vô dụng, chàng vẫn không chịu hồi tâm chuyển ý, dù chỉ là một chút. Sao chàng bất công với ta như vậy cơ chứ!”_ Tố Cẩm gào thét.
Ly Nguyệt lên tiếng: “Đáng thương làm sao! Nỗi lòng của ngươi ta có thể hiểu được nhưng muốn trách thì chỉ có thể trách hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. Đã biết vô tình nhưng ngươi lại cứ thích cắm đầu vào, cưỡng cầu thứ vốn không thuộc về mình. Để rồi sa đọa đến mức không còn đường quay lại. Sau tất cả, ngươi thấy đáng sao?”
“Không! Ta không muốn nghe! Ta không muốn nghe!”_ Tố Cẩm che tai lại, lắc đầu liên tục.
Đông Hoa nhìn thiên quân hỏi: “Tiếp theo có cần thẩm tra nữa không? Nhân phẩm của Bạch Thiển thượng thần so với nữ nhân tật xấu rành rành trước mặt này. Nếu cứ tiếp tục thẩm tra tiếp, e là sau này Thanh Khâu sẽ có lí do oán hận chúng ta. Tin là loại người này, đổ oan cho nữ quân Thanh Khâu đi.”
Thiên quân thở dài: “Đúng là không cần thẩm tra nữa. Tố Cẩm, ngươi thật làm bổn quân quá thất vọng rồi.”
“Thần cho rằng, đế quân nói có lí. Nhi thần nuôi dưỡng Tố Cẩm từ nhỏ, lại không ngờ dạy ra loại người như vậy, cũng rất hổ thẹn. Xin phụ quân sớm hạ chỉ, xử lí Tố Cẩm, để tránh sau này lại xảy ra những chuyện rắc rối thé này.”_ Đại hoàng tử chắp tay nói.
Cậu của Tố Cẩm cũng đồng ý: “Thần tán thành, thần không còn gì để nói.”
“Các vị thúc bá, hai người không thể đối với con như vậy. Thúc bá, người xem, con là công chúa của cửu trùng thiên! Thúc bá, chẳng lẽ người đã quên phụ mẫu của con rồi sao? Lúc đầu chính là họ hi sinh tánh mạng, mới cứu được hai người. Hai người đều quên rồi sao?!”_ Tố Cẩm hướng tới cậu của mình, van nài.
“Xem xem bộ dáng bây giờ của con đi, sao xứng với phụ mẫu trung liệt của con?”
Thiên quân bắt đầu phán xét: “Tố Cẩm, bổn quân niệm tình ngươi là đời sau của tộc trung thành…”
Ly Nguyệt cướp lời: “Khoan đã, trong chuyện này, ta gián tiếp bị cô ta hại, coi như cũng là người bị hại. Như vậy, bây giờ Thiển Thiển không có ở đây, quyền phán xét trao cho ta chẳng phải hợp lí hơn sao?!”
“Chuyện này là giữa Thiên tộc với Thanh Khâu, sao có thể tùy tiện trao cho người ngoài chứ!”_ Thiên quân không đồng ý.
Mặc Uyên lạnh lẽo nhìn thiên quân: “Thiên quân hình như lại quên rồi. Ly Nguyệt là vị hôn thê của ta. Bạch Thiển là đệ tử thứ mười bảy của ta. Đây cũng là chuyện liên quan đến danh dự của Côn Luân Khư ta, sao có thể tùy tiện kết luận hình phạt của nàng ta mà không có sự đồng ý của ta được.”
Chiết tiệt, lại quên mất chuyện này.
“Vậy ý của Mặc Uyên thượng thần là?”_ Thiên quân nhíu mày hỏi.
Mặc Uyên thả ra uy áp trấn nhiếp: “Để Nguyệt nhi xử lí nàng ta.”
Thiên quân xanh mặt, toát mồ hôi lạnh, cố gắng chống chọi với uy áp cường đại của Mặc Uyên, nhẫn nhịn nói: “Nếu Mặc Uyên thượng thần đã có ý này, vậy bổn quân liền giao nàng ta cho Ly Nguyệt thượng thần xử lí vậy.”
Ly Nguyệt rất chi là vui vẻ khi nhìn thiên quân rơi vào hạ phong: “Nếu đã như vây, ta tuyên bổ, hình phạt của Tố Cẩm là nhảy Tru Tiên đài. Nếu cô ta rơi xuống mà không chết thì sẽ bị cắt đi tiên tịch, mãi mãi là một phàm nhân tầm thường. Vận mệnh sướng khổ sau này do cô ta tự làm chủ.”
“Không, ta không muốn! Ta không muốn!”
“Tố Cẩm, nếu như ngươi hồn phi phách tán, âu cũng là một cách giải thoát khỏi đau khổ hiện tại. Còn nếu không chết, làm một phàm nhân bình thường cũng đâu phải xấu. Nếu ngươi không chịu hối cải thì cuộc sống đau khổ sẽ mãi dày vò ngươi đời đời kiếp kiếp mà thôi. Nhớ rõ, vận mệnh khi ngươi làm phàm nhân thế nào do chính tâm tính của ngươi mà ra, chứ không phải do Ti Mệnh viết. Đừng làm bản thân thêm đáng thương nữa.”_ Ly Nguyệt căn dặn.
Thiên quân ra lệnh cho thiên binh: “Như lời của Ly Nguyệt thượng thần nói, đem nàng ta xuống.”
“Đừng, thiên quân, con không muốn, không muốn!”_ Tố Cẩm giãy giụa muốn tránh khỏi thiên binh nhưng không được.