Đọc truyện [Đồng Nhân Tam Sinh Tam Thế] Tình Yêu Đến Lúc Nào Không Hay – Chương 42
“Nhưng ta thật sự không nhớ ra các người là ai.”_ Ly Nguyệt không biết phải làm sao.
“Nguyệt nhi, nàng không nhớ ra ta?”_ Mặc Uyên kích động nắm chặt tay Ly Nguyệt.
Ly Nguyệt có chút ngượng ngùng, không biết làm sao khi thấy ánh mắt nồng nhiệt của Mặc Uyên dành cho mình, giằng tay ra khỏi tay Mặc Uyên nhưng không thành công.
Trong lòng Mặc Uyên cảm giác không ổn khi thấy được trong ánh mắt của Ly Nguyệt phản ánh đầy sự mê mang, chứ không phải lời nói đùa cợt.
Phụ quân nói đúng, những hình ảnh xuất hiện khi hắn độ kiếp phi thăng đó quả thật là dự báo tương lai.
Bạch Thiển bây giờ cũng cảm thấy Ly Nguyệt có vấn đề, hướng sang nhìn Chiết Nhan để tìm câu trả lời.
Chiết Nhan thông báo:“Ly Nguyệt bị mất trí nhớ rồi, không nhớ ra được các ngươi, ngay cả ta nàng còn không nhớ nữa là.”
“Mất trí nhớ? Chuyện này là sao?”_ Mặc Uyên mất mát buông ra tay của Ly Nguyệt, rồi buồn bực quay sang nhìn Chiết Nhan hỏi.
Nguyệt nhi mất trí nhớ rồi ư? Quên hết tất cả chuyện giữa ta với nàng? Vậy thì có khác nào công cuộc truy thê của hắn lại phải làm lại từ đầu.
Chiết Nhan giảng giải: “Ta đã xem mạch cho nàng rồi. Theo ta thấy, nguyên nhân Ly Nguyệt bị mất trí nhớ hẳn là do nguyên thần bị thương tổn chưa khỏi. Theo lí bình thường, người bị tổn thương nguyên thần quá nặng thì hồn phi phách tán mà không nặng thì sẽ lâm vào hôn mê sâu. Tùy vào thể chất từng người và mức độ nặng nhẹ mà thời gian ngủ say sẽ khác nhau, nhưng cũng phải ngủ đến khi nguyên thần lành lặn hoàn toàn thì mới có thể tỉnh lại. Vấn đề là nguyên thần của Ly Nguyệt bị thương tổn chưa khỏi mà đã tỉnh lại. Có lẽ vì thế nên đã mất đi trí nhớ.”
“Ý ngươi là Nguyệt nhi đã tỉnh lại trước khi nguyên thần bình phục, vì vậy mà xảy ra tác dụng phụ. Như vậy, nếu như nguyên thần của nàng hoàn toàn bình phục thì nàng sẽ nhớ lại mọi chuyện sao?”_ Mặc Uyên suy tư.
“Tới lúc đó thì phải xem vào ý chí của bản thân nàng rồi.”_ Chiết Nhan tỏ vẻ ta cũng không bảo đảm đâu.
Bạch Thiển lại có ý kiến khác: “ Chiết Nhan, ta lại nghĩ Ly Nguyệt bị mất trí nhớ là do nguyên thần bị thiếu hụt. Chẳng phải sư phụ lúc trước cũng bị như vậy sao, chủ hồn và tàn hồn tách ra. Hơn nữa lúc bị rơi xuống Tru Tiên đài, nguyên thần của nàng bị đánh bật ra khỏi tiên thể, cũng có thể lúc đó chủ hồn và tàn hồn cũng bị tách ra. Chủ hồn thì hạ phàm lịch kiếp còn tàn hồn lại không, vì vậy khi chủ hồn lịch kiếp thành công, trở lại tiên thể, còn tàn hồn lại không lịch kiếp nên không trở lại được, vì vậy nàng tỉnh lại mới kí ức không hoàn chỉnh.”
“Không có khả năng, nếu hồn phách không đủ thì sao nàng có thể tỉnh lại được. Ngươi quên rằng Mặc Uyên sau khi dung hợp với tàn hồn thì hắn mới tỉnh lại sao.”_ Chiết Nhan phản đối.
“Cũng phải ha, ta quên mất”_ Bạch Thiển.
Tuy Ly Nguyệt có nhiều điều nghi hoặc nhưng mà cứ phải đối diện với ánh mắt kì quái của Mặc Uyên dành cho mình thì cả người như bị điện giật, vô cùng rối giắm, không muốn đối mặt.
“Cái kia, nếu đã biết nguyên nhân, vậy ta cũng nên về nhà rồi, cáo từ.”
“Không được.”_ Thấy Ly Nguyệt định đi, Mặc Uyên liền kéo nàng lại.
Ly Nguyệt bối rối: “Vì sao không được? Ta và ngài có quan hệ gì đặc biệt à?”
Mặc Uyên ủy khuất, bày ra dáng vẻ như bị người ruồng bỏ: “Tuy nàng bị mất trí nhớ nhưng cũng không thay đổi được sự thật nàng là vị hôn thê của ta.”
“Nha, vị hôn thê…Khụ! Khụ! Khụ! Cái gì!!! Vị hôn thê?!”_ Ly Nguyệt kinh ngạc sặc nước miếng.
Ta là vị hôn thê của hắn?! Sao ta có thể là vị hôn thê của hắn? Chuyện từ khi nào?
Mặc Uyên thấy Ly Nguyệt ho lợi hại thì lấy tay vuốt lưng giúp nàng thuận khí.
“Ân. Nếu nàng không tin, nàng liền nghe cái này đi”
Nói xong Mặc Uyên từ túi trữ vật lấy ra một thu âm thạch, đưa cho Ly Nguyệt. Ly Nguyệt nghi ngờ nên cũng dùng pháp lực kích hoạt thu âm thạch…
Nội dung trong thu âm thạch:
[… “Mặc Uyên, ngươi nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt. Không được xảy ra chuyện gì, nếu không.. ta sẽ không thủ tiết đâu.”_ Ly Nguyệt.
Mặc Uyên nhướng mày cảnh cáo: “Nếu nàng mà dám vượt tường, ta sẽ hảo hảo mà trừng phạt nàng.”
“Ân, ngươi định trừng phạt ta thế nào?”_ Ly Nguyệt trừng mắt.
“Nếu chuyện đó xảy ra thì nàng sẽ biết thôi. Đảm bảo nàng ấn tượng sâu sắc, khắc ghi cả đời.”_ Mặc Uyên
Ly Nguyệt bĩu môi: “Chuyện đó đương nhiên sẽ không sảy ra. Ta chỉ đùa thôi mà.”
“Ân, ngoan, đừng lo lắng, ta sẽ trở về.”_ Mặc Uyên nhẹ giọng trấn an.
Ly Nguyệt: “Hảo, ta tin tưởng ngươi.”
Mặc Uyên khẩn trương dò hỏi: “Nguyệt nhi, chờ sau khi ta trở về, chúng ta liền thành thân, được không?”
“Hảo.”_ Ly Nguyệt gật đầu đồng ý…]
Ly Nguyệt nghe xong vẻ mặt mộng bức, không thể tin nổi bản thân lại có lúc nũng nịu như vậy.
Xem ra ta thật sự là vị hôn thê của Mặc Uyên thượng thần rồi. Chuyện này xảy ra khi nào vậy trời?
Bạch Thiển, Lệnh Vũ nghe mà rớt cằm. Sư phụ của bọn họ hảo dịu dàng a! Thật khác xa dáng vẻ khi nói chuyện với bọn họ. Quả nhiên, chỉ có Ly Nguyệt mới có thể khiến sư phụ tan chảy thành mật ngọt.
Thấy Mặc Uyên vẫn bày ra dáng vẻ đáng thương vô cùng, Ly Nguyệt cảm thấy bản thân như trở thành một kẻ phụ lòng, tội lỗi chồng chất.
Ly Nguyệt bỗng dưng thấy chột dạ, bối rối xua tay: “Ta không phải cố ý quên ngươi, ngươi đừng thương tâm, ta sẽ phụ trách.”
Mặc Uyên nghe vậy thỏa mãn ôm lấy Ly Nguyệt. Ly Nguyệt dù không thích ứng nhưng cũng không phản kháng nữa, quan hệ giữa nàng và hắn như vậy thì ôm cũng là bình thường. Bạch Thiển, Chiết Nhan, Lệnh Vũ thấy tình cảnh này thì cũng hiểu ý, âm thầm rời đi.
“Vậy nàng sẽ không rời đi nữa chứ?”
“Ân.”_Ly Nguyệt buồn bực.
Nàng còn có lí do gì để rời đi nữa chứ! Nhưng mà nàng hiện tại đối với hắn…
Ly Nguyệt nhẹ giọng: “Mặc Uyên thượng thần, ta bây giờ không nhớ gì cả, vậy nên… có thể cho ta thời gian thích ứng được không?
“Được.”_ Mặc Uyên đồng ý. Hắn tự biết trong thời điểm này cũng không thể ép nàng quá được, nếu không sẽ phản tác dụng.
“Vậy hôn sự của chúng ta có thể lùi lại không? Ít nhất là cho đến khi ta cảm thấy chúng ta có thể thành thân.”
Mặc Uyên nghe vậy có chút thất vọng nhưng vẫn là đồng ý, dùng thời gian bồi dưỡng lại cảm tình đã mất.
“Cảm ơn ngươi, ngươi thực tốt.”_ Ly Nguyệt vui vẻ nhìn Mặc Uyên.
Trong khi Mặc Uyên và Ly Nguyệt bồi dưỡng tình cảm thì ở hô li động, Phượng Cửu lại ngày ngày say xỉn vì tình, muốn buông bỏ lại bỏ không được. Ti Mệnh tinh quân thấy Phượng Cửu như vậy thì cảm thương nói hết sự thật mà mình biết về Đông Hoa cho nàng, mong sao Phượng Cửu thật sự chết tâm, có thể buông xuống. Ai ngờ Phượng Cửu vừa biết được sự thật thì liền tới Thiên cung, tự tay chém dứt một đuôi của mình, lấy đuôi đó hóa thành một chùy thủ, sau đó chạy tới nơi đặt đá Tam sinh. Phượng Cửu cho rằng như vậy thì có thể khắc tên Đông Hoa cùng với mình, ai ngờ nàng vừa khác xong, tên đó liền tan biến. Phượng Cửu dù thấy vậy nhưng vẫn không từ bỏ, vẫn kiền trì khắc đi khắc lại tên Đông Hoa. Cuối cùng, kết quả vẫn chẳng thay đổi mà Phượng Cửu vì đau đớn quá độ mà ngất xỉu.
Đông Hoa thấy Phượng Cửu như vậy thì trong lòng cũng đau khổ vô cùng, lo lắng ôm lấy Phượng Cửu tới mười dặm rừng đào, tìm Chiết Nhan nhưng không thấy thì lại tới hồ li động.