Đọc truyện [Đồng Nhân Tam Sinh Tam Thế] Tình Yêu Đến Lúc Nào Không Hay – Chương 4
Sau khi thăm thú hết nhân gian, Ly Nguyệt trở về nhà tiếp tục tu luyện, hoàn toàn không hề biết một vị thượng thần nào đó đã có những rung động ban đầu với nàng. Sau chuyến đi xuống phàm giới lần này, Ly Nguyệt đột nhiên nhận thức ra một số vấn đề, vì thế nàng quyết định bế quan.
1 vạn năm, sau khi cuộc chiến giữa Thiên tộc và Ma tộc kết thúc được 3 ngày, trong phòng, Ly Nguyệt mỉm cười mở mắt ra. Duỗi người, vươn vai hoạt động các khớp, khởi động cơ thể xong, Ly Nguyệt đi ra ngoài nhìn mọi thứ xung quanh, nàng cảm thán: “Thật không ngờ, sau khi bế quan 1 vạn năm xong, cảnh sắc xung quanh nơi này lại thay đổi nhiều như vậy. Những cây ta trồng giờ đã trở thành đại thụ rồi. Thật đáng tiếc, cả vườn hoa hướng dương của ta đều bị cỏ dại chiếm cứ mất rồi. Xem ra, sắp tới phải bận rộn rồi đây!”
Trong suốt 1 vạn năm bế quan, Ly Nguyệt đã đạt đến cảnh giới mới. Tuy chưa chịu lôi kiếp phi thăng, nhưng cũng rất nhanh thôi là nàng sẽ thành thượng tiên.
Cũng trong một vạn năm này, chiến tranh giữa Thiên tộc và Ma tộc đã nổ ra khi mâu thuẫn đạt đến đỉnh điểm. Trong trận chiến này, tuy rằng Ma tộc bị diệt nhưng Thiên tộc cũng tổn thất nặng nề. 13 vị viễn cổ thần tộc đều lần lượt trở về hỗn độn, Mẫu thần và Phụ thần vì muốn vá lại cột trụ trời mà tổn hại nguyên thần. Mẫu thần vốn đang mang thai lại bị tổn hại nguyên thân nên đã trở về hỗn độn trước. Phụ thần bây giờ cũng chỉ còn là ngọn đèn lay lắt sống qua ngày. Mặc Uyên có công lớn trong việc diệt Ma tộc nên được người đời xưng là chiến thần. Tuy nhiên dù tu vi có cao siêu đến đâu thì việc đấu với đội quân Ma tộc hùng mạnh cũng khiến Mặc Uyên bị thương. Tất cả chuyện này, Ly Nguyệt đều mặc nhiên không biết gì.
Ngày hôm sau, trong lúc đang nhổ cỏ trong vườn, Ly Nguyệt phát hiện một thiếu niên bị thương nằm ngất ở đó. Nàng cảm thán: “Lúc rảnh rỗi thì rảnh đến mức phát chán, bây giờ bận rộn thì lại bận đến mức tối mắt tối mũi. Ông trời là thấy nàng chưa đủ bận bịu hay sao mà lại phái xuống một nam thần mê hoặc lòng người thế này! Nhìn người này trông thật quen, nàng đã từng gặp rồi sao?”
Nhìn đôi tay đầy đất cát của mình, rồi lại nhìn sang thiếu niên nằm ngất trước mặt, Ly Nguyệt phân vân không biết nên rửa tay trước rồi mới cứu người hay là kéo người vào nhà trước rồi mới rửa tay. Thật ra thì y phục của thiếu niên kia cũng dính đầy máu rồi, cho dù có dính thêm đất cát nữa thì chắc cũng chẳng khác gì. Vẫn là cứu người là quan trọng, vật chất chỉ là mây bay, cùng lắm thì nàng tặng cho người ta một bộ y phục mới là được.
Vì vậy, Ly Nguyệt kéo mĩ nam này vào nhà trị thương trước. Bắt mạch một hồi, nàng không phát hiện nam nhân này bị nội thương mà chỉ mất máu quá nhiều cộng với tinh thần sa sút mà ngất đi. Thôi thì cho hắn uống hai viên bổ huyết đan là được. Nhưng mà chuyện băng bó vết thương thì… phải làm sao đây?! Hắn là nam a! Không băng bó có được không? Nhưng mà… Không băng bó cầm máu nhỡ hắn chảy hết máu rồi chết thì sao? Một mĩ nam như vậy, nếu chết thì tiếc lắm! Mồ!! Đành phải phi lễ với ngươi thôi! Đừng có trách ta đấy!
Ly Nguyệt bất chấp đỏ bừng mặt để băng bó vết thương cho thiếu niên kia. Nàng cảm thấy thời gian trôi qua sao chậm quá vậy! Chậm đến mức nàng muốn chui xuống hố cũng không được. Nàng cảm thấy cuộc đời nàng không còn gì xấu hổ hơn chuyện này. Tội lỗi, tội lỗi quá!
15 phút sau:
“Xong rồi! Thời khắc dày vò cuối cùng đã qua. Haa..”_ Ly Nguyệt lau đi mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo, mua y phục mới cho tên này thì đơn gian rồi. Vì để tạ lỗi chuyện nhìn thấy thứ không nên nhìn, nàng cảm thấy nên mua cho hắn một bộ à không hai bộ y phục thật đẹp. Không biết hắn thích màu gì nhỉ? Tử y, hắc y, bạch y, lục y, hay lam y? Hừm, nam thì chắc thường thích tử y, hay mình mua một bộ tử y, một bộ bạch y nhỉ? Tử y quý phái, bạch y thì phiêu dật như tiên. Ách quên, hắn vốn là thần tiên. Cứ vậy đi…
Đặt hai bộ y phục lên bàn xong, Ly Nguyệt lại tiếp tục đi nhổ cỏ, sửa sang lại vườn hoa của mình. Lần này nàng quyết định sử dụng phép thuật để sửa cho nhanh, chứ nếu cứ lao động chân tay không, chẳng biết đến bao giờ mới xong!
3 ngày sau, trong phòng, Mặc Uyên nhíu mày tỉnh lại. Nhìn căn phòng xa lạ, hắn đoán mình đã được người khác cứu. Chậm rãi đứng lên, Mặc Uyên liền nhìn thấy một tờ giấy có ghi 7 chữ to đùng trên bàn: “Tỉnh lại nhớ thay y phục mới”
Với 7 chữ này, hắn thật sự không dám khen tặng. Tuy không phải quá xấu nhưng cũng cách từ “đẹp” một khoảng khá xa. Hắn đoán người cứu hắn là một nam nhân. Chỉ là Mặc Uyên đã đoán nhầm, người cứu hắn vốn không phải nam mà là nữ. Không sai, người Ly Nguyệt cứu không phải ai khác, mà chính là Mặc Uyên, vị chiến thần lừng lẫy tứ hải bát hoang.
Khoác lên người bộ y phục màu tím xong, Mặc Uyên đi ra ngoài nhằm cảm tạ người đã cứu mình thì hắn phát hiện mình đã đoán nhầm. Người cứu hăn là một cô nương.
Ly Nguyệt lúc này đang quay lưng lại với Mặc Uyên nên nàng vẫn chưa biết Mặc Uyên đã tỉnh, vẫn cặm cụi thi triển thuật gọi mưa.
“Cảm tạ cô nương đã cứu ta.”_ Mặc Uyên trịnh trọng thi lễ.
Ly Nguyệt bây giờ mới phát hiện có người đứng sau lưng mình, liền đứng dậy quay người lại nhìn: “A! Thượng thần tỉnh lại rồi sao? Cứu người là chuyện nên làm mà, thượng thần không cần đa lễ như vậy.”
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Ly Nguyệt, Mặc Uyên liền kinh ngạc, tim đột nhiên đập chệch nhịp, ngẩn người.
Là nàng ấy! Là người đã xuất hiện trong tình kiếp của hắn. Cũng là người mà phụ quân đã dạy cách tu tiên lúc trước. Nhưng hình như nàng không còn nhận ra hắn. Dù sao thì lần gặp mặt đầu tiên cũng cách bây giờ mấy vạn năm, huống chi khuôn mặt của hắn đã thay đổi nhiều, nàng không nhận ra cũng phải.Nhiều năm không gặp, nàng đã trở thành một cô nương xinh đẹp, động lòng người rồi…
Thấy Mặc Uyên không nói gì mà chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt kì quái, khiến nàng thấy nghi hoặc, quơ quơ tay trước mặt Mặc Uyên: “Thượng thần, không sao chứ?”
“Ta không sao, xin lỗi đã thất lễ.”_ Mặc Uyên giật mình trở lại bình thường, hơi mất tự nhiên nói.
Ly Nguyệt mỉm cười xua xua tay: “Không có chi, nhiều khi ta cũng hay ngẩn người lắm! Đúng rồi, thượng thần cứ gọi Ly Nguyệt là được. Ngài mới tỉnh lại, không nên ở ngoài này hứng gió, chúng ta vào nhà thôi!”
“Hảo.”_Mặc Uyên gật đầu rồi đi vào nhà.
– ——-
“Thượng thần uống ly trà cho ấm bụng.”_ Ly Nguyệt vận khí làm nóng ấm trà rồi rót cho Mặc Uyên một cốc.
“Đa tạ.”_ Mặc Uyên tiếp nhận chén trà. Ngửi một chút, hắn nhận ra đây là trà hoa nhài. Có vẻ như nàng rất thích loại trà này.
Ly Nguyệt cũng thưởng thức một chén: “Thượng thần, ngài có thể cho ta biết tên được không?”
“Ta là Mặc Uyên, cô nương gọi ta là Mặc Uyên là được, cứ gọi là thượng thần hoài thật khiến ta không quen.”_ Nghe nàng cứ gọi là thượng thần khiến hắn cứ thấy xa cách sao ấy! Đó là gì nhỉ? Là cảm giác buồn bực sao?
Ly Nguyệt nghe xong liền xuýt chút nữa thì sặc nước miếng. Nàng nghe không nhầm chứ!? Người nàng cứu cư nhiên là Mặc Uyên chiến thần,con trai của Phụ thần! Hơn nữa, hắn sao lại muốn nàng gọi hắn là Mặc Uyên, không muốn bị gọi là thượng thần? Hắn sẽ không phải bị ấm đầu đi? Nàng và hắn cũng vừa mới gặp mặt a! Bảo người xa lạ gọi tên mình, lại không gọi là thượng thần, hắn đầu óc bị nước vào sao? Hắn tiếp xúc với bao người, thậm chí là tiểu bối, chẳng lẽ cũng muốn người ta gọi thẳng tên hắn? Điểu này thật kì quái, không giống trong nguyên tác nha!
Ly Nguyệt nhìn chằm chằm Mặc Uyên, ngập ngừng hỏi: “Thượng thần thật sự muốn ta gọi ngài là… Như vậy không hợp cho lắm! Ta địa vị không bằng ngài, nếu gọi như vậy thì có điểm thất kính. Huống chi ta và ngài cũng không thân.”
Mặc Uyên cũng chăm chú nhìn nàng, mỉm cười hỏi: “Ly Nguyệt cho rằng thân phận địa vị không bằng ta sao?”