Đọc truyện [Đồng Nhân Tam Sinh Tam Thế] Tình Yêu Đến Lúc Nào Không Hay – Chương 21
Cả đám người đưa tiên thể Mặc Uyên trở về Côn Luân Khư. Ly Nguyệt lau đi nước mắt, che đi đau thương trên mặt, không đi cùng với mọi người mà ở lại nhìn đám người Dực tộc.
“Các ngươi thực sự muốn hàng sao?”_ Ly Nguyệt lạnh lùng hỏi.
Yên Chi chân thành đáp: “Thượng tiên, hai quân giao chiến tử thương là điều khó tránh, nay phụ quân cũng đã bị phong ấn, đánh nhau tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì mà chỉ gây ra thương vong thêm thôi. Chúng ta cũng không muốn có người chết thêm nữa.”
“Nếu các ngươi đã muốn hàng, vậy cho ta mượn Ngọc hồn để bảo quản tiên thể của Mặc Uyên”_ Ly Nguyệt
“Hảo.”_ Ly Oán đồng ý, lấy ra từ túi trữ vật một miếng ngọc nhỏ đưa cho Ly Nguyệt.
Binh sĩ Dực tộc nay đã bị thương vong thảm trọng. Nếu cứ tiếp tục chiến đấu thì chỉ có nước diệt tộc. So với việc trực diện chiến đấu với Thiên tộc, thì tạm thời đầu hàng, đổi lấy hòa bình, lấy thời gian lâu dài, đội quân Dực tộc lại sẽ khôi phục như xưa. Đợi ngày nào đó, tái chiến cũng chưa muộn.
– ——
Ly Nguyệt lấy được Ngọc hồn liền trở về Côn Luân Khư. Khắp Côn Luân Khư đều tràn ngập không khí tang thương. Điệp Phong và các đệ tử khác dù đau lòng nhưng cũng phải bắt tay chuẩn bị tang lễ cho sư phụ.
“Chiết Nhan, sư phụ bao giờ sẽ tỉnh lại?”_ Tư Âm không tin sư phụ đã chết.
Chiết Nhan thở dài: “Tiểu ngũ, Mặc Uyên đã hồn bay phách tán rồi.”
Nghe vậy, Tư Âm thất vọng, đau buồn:
“Như vậy, Ly Nguyệt phải làm sao đây?”
Đúng lúc này, Ly Nguyệt đi vào, mỉm cười nói: “Mặc Uyên chắc chắn sẽ tỉnh lại.”
Chiết Nhan nghe vậy kinh ngạc nhìn Ly Nguyệt: “Tại sao Ly Nguyệt cô nương lại cho rằng như vậy?”
“Ly Nguyệt, ngươi không sao chứ?”_ Thấy Ly Nguyệt giờ phút này còn mỉm cười, Tư Âm càng lo lắng.
Ly Nguyệt vỗ vai Tư Âm trấn an, lại quay sang nói với Chiết Nhan: “Trước khi Mặc Uyên vào chuông Đông Hoàng, hắn đã nói: Chờ ta. Vì vậy, ta tin, một ngày nào đó, hắn sẽ tỉnh lại.”
“Ồ, nếu hắn đã nói vậy thì có khả năng a!”_ Chiết Nhan ngẫm nghĩ rồi cũng thả lỏng tâm thần. Đã nói mà, vị huynh đệ này của hắn sao có thể dễ chết như vậy được.
“Thật sao?”_ Tư Âm hi vọng
“Chắc chắn hắn sẽ tỉnh lại, đừng buồn nữa. À đúng rồi, Chiết nhan thượng thần, Ngọc hồn này phải dủng thế nào?”_ Ly Nguyệt dù hụt hẫng vì cuộc sống sắp tới sẽ không có Mặc Uyên nhưng sự thật là Mặc Uyên không có chết.
Chiết Nhan nhìn thấy Ngọc hồn trên tay Ly Nguyệt thì cũng không có gì kinh ngạc. Bây giờ Dực tộc đang thất thế, muốn có được Ngọc Hồn cũng không khó.
“Ly Nguyệt cô nương quả nhiên suy nghĩ chu toàn. Chỉ cần đặt nó vào miệng Mặc Uyên là được”
Bạch Chân, Chiết Nhan thấy không còn chuyện gì liền trở về mười dặm rừng đào.
Ly Nguyệt kéo Tư Âm đến phòng mình, triển khai kết giới che chắn rồi mới nói: “Tư Âm, chuyện Mặc Uyên có thể tỉnh lại nhất định không được nói với ai, kể cả các sư huynh.”
“Nhưng mà nếu không nói, các sư huynh ngày kia liền đem sư phụ đến Vô Vọng hải. Ta biết ngươi muốn che dấu chuyện này cũng là vì sự an toàn của sư phụ. Nếu để Thiên tộc biết được thì Dực tộc cũng có thể biết được, đến lúc đó, đám người Dực tộc nham hiểm đó sẽ âm mưu hủy diệt tiên thể của sư phụ để người mãi mãi cũng không thể tỉnh được.”_ Tư Âm
Ly Nguyệt thở dài nói: “Chính vì chuyện này nên ta mới kéo ngươi tới đây, bí mật bàn bạc đây này. Ta thấy, chỉ có đem Mặc Uyên tới Thanh Khâu của ngươi mới an toàn vì không ai biết ngươi là đế cơ Thanh Khâu. Vấn đề là làm sao bí mật đưa Mặc Uyên ra khỏi Côn Luân Khư?”
Tư Âm nghĩ ngợi rồi hai mắt lóe sáng: “Ta có cách rồi. Nhân dịp tối nay cùng ăn cơm, chúng ta lén bỏ thuốc mê vào trong thức ăn và rượu, sau khi mọi người đã ngủ hết thì đem sư phụ đi.”
“Ý kiến hay.”
– ——
Kế hoạch của cả hai thành công rực rỡ, chúng đệ tử đều ngủ mê mệt đến tận chiều hôm sau. Ly Nguyệt và Tư Âm âm thầm đem tiên thể Mặc Uyên đến Thanh Khâu hồ li động. Ngoại trừ gia đình Bạch Thiển và Chiết Nhan thì cũng không ai khác biết tiên thể Mặc Uyên được giấu ở Thanh Khâu.
Sau khi các đệ tử tỉnh lại thì Ly Nguyệt, Tư Âm và tiên thể của sư phụ biến mất. Các đệ tử sốt ruột chia nhau đi tìm mãi vẫn không thấy, đành bỏ cuộc. Đại hoàng tử và Lạc Tư nương nương của Thiên tộc phụ trách việc khuyên bảo Tư Âm, để tránh Tư Âm phá hỏng minh ước giữa Thiên tộc và Dực Tộc, đến Côn Luân Khư thì mới biết Tư Âm và tiên thể Mặc Uyên thượng thần đều đã mất tích, đánh phải trở về tay không. Điệp Phong dẫn họ ra về, lúc đi qua ao sen thì kim liên đột nhiên khô héo. Lạc Tư nương nương có cảm giác rất kì lạ khi nhìn thấy Kim Liên thì liền chạm tay vào. Kim Liên sau khi bị chạm vào liền tỏa ra kim quang, Điệp Phong thấy vậy liền nói: “ Nương nương, sư phụ từng nói hoa sen này luôn đợi chủ nhân của nó. Xem ra, nương nương chính là người có duyên với nó. Vậy kim liên này liền giao cho nương nương.”
Không lâu sau đó, Lạc Tư nương nương liền có thai. Gia tộc Tố Cẩm vì chiến đấu đã hi sinh, nên Tố Cẩm được phong làm Chiêu nhân công chúa, trở thành nghĩa nữ của Lạc Tư nương nương. Trong trận chiến đó, Dao Quang cũng đã hi sinh. Có thể nói, Thiên tộc cũng bị thiệt hại nặng nề vì càng ngày càng ít thượng thần. Chỉ vì một trận chiến, hai vị thượng thần đều đã ra đi. Chỉ có thể nói, vận mệnh a, thật khó tránh khỏi.
Lúc này ở Thanh Khâu, Bạch Thiển khôi phục lại thân nữ tử, đã thu nhận tiểu xà Thiếu Tân. Ly Nguyệt liếc nhìn Thiếu Tân một cái thở dài. Đối với nàng mà nói, Thiếu Tân cũng không phải người xấu, thậm chí sau này nàng với nhị hoàng tử thiên tộc đương đương nhưỡng ngưỡng với nhau cũng thấy chẳng sao cả. Tình yêu mà, nó vốn không có lỗi, huống chi hai bên đều tâm duyệt nhau. Chẳng qua là, Thanh Khâu với Bạch Thiển sẽ một phen mất mặt a! Nhưng nếu không có chuyện đó thì sao lại có hôn ước giữa Dạ Hoa và Bạch Thiển chứ! Vậy nên, vì tương lai tốt đẹp của Bạch Thiển, nàng tốt nhất là không ngăn cản Thiếu Tân.
“Thượng tiên không hài lòng Thiếu Tân sao?”_ Thiếu Tân buồn rầu hỏi.
Ly Nguyệt tỏ vẻ thương cảm nói: “Không phải, chẳng qua là có chút thương cảm cho số mệnh sắp tới của ngươi thôi.”
“Ly Nguyệt, ngươi cũng biết đoán mệnh sao?”_ Tư Âm tò mò.
“Ừm, biết một chút da lông.”
Thiếu Tân cũng hiếu kì: “Thượng tiên có thể cho ta biết số mệnh của ta không?”
“Ngươi nha, có số phú quý. Sau này hẳn sẽ lấy được một người giàu sang. Chỉ là lấy được hắn cũng không dễ, phải chịu khổ nhiều. Nói chung là muốn có được cái gì thì phải trả một cái giá tương xứng.”_ Ly Nguyệt nhàn nhạt nói.
Nghe vậy, Thiếu Tân buồn rầu, Bạch Thiển đồng cảm. Nhìn ánh mắt đồng cảm của Bạch Thiển, Ly Nguyệt thật không biết nên buồn hay nên vui cho Bạch Thiển. Thật không biết, đến lúc đó Bạch Thiển có còn dùng ánh mắt này nhìn Thiếu Tân nữa không?
“Hôm nay trăng thật tròn, chúng ta ra ngắm trăng đi”_Ly Nguyệt đổi đề tài.
Nhìn mặt trăng xa xa, Ly Nguyệt lại nhớ tới Mặc Uyên. Không biết nguyên thần của hắn giờ này ở nơi nào nhỉ? Là đang hạ phàm lịch kiếp chăng? Mặc Uyên, cuộc sống không có ngươi làm ta thấy tẻ nhạt quá! Ngươi hại ta bị bệnh tương tư rồi đây này. Mặc Uyên, Mặc Uyên…
1 vạn năm sau, tại hồ li động:
“Ly Nguyệt, ngươi định đi ư?”_ Bạch Thiển nghi vấn.
Ly Nguyệt gật đầu: “Ta ở Thanh Khâu cũng một vạn năm rồi, đến lúc phải về nhà rồi. Ngươi ở đây giúp ta canh giữ tiên thể của Mặc Uyên nha!”
Bạch Phượng Cửu từ ngoài chạy vào, nghe thấy Ly Nguyệt muốn rời khỏi liền hỏi: “Nguyệt cô cô muốn về nhà sao? Có thể cho tiểu Cửu đi cùng không?”
Vuốt ve bộ lông mượt mà của Phượng Cửu, Ly Nguyệt mỉm cười nói: “, Một lần bế quan liền mấy vạn năm, đi theo ta sẽ buồn chán lắm! Tiểu Cửu vẫn là ở lại đây cùng với Thiển Thiển và Mê Cốc thì hơn.”
“Nhưng mà tiểu Cửu sẽ nhớ Nguyệt cô cô lắm! Cô cô ở lại đây bế quan cũng được mà.”_ Phượng Cửu níu giữ.
“Ta cũng muốn ở lại lắm chứ. Chỉ tiếc, tu luyện đến bình cảnh, ta cần phải ra ngoài tìm cơ hội phá bình cảnh.”_ Ly Nguyệt bất đắc dĩ.
“Vậy khi nào ngươi trở lại?”_ Bạch Thiển hỏi.
“Ta cũng không biết nữa. Lần trước muốn phi thăng thượng tiên cũng đã mất mấy vạn năm mới thành công, không biết lần này sẽ mất bao lâu?”_ Ly Nguyệt mờ mịt nhìn ra xa. Mấy hôm trước, nàng đã tính nhưng vẫn không tính ra khi nào thì độ kiếp, có lẽ cũng phải mấy vạn năm nữa.
Bạch Thiển: “Vậy chúc ngươi thượng lộ bình an”
Phượng Cửu: “Nguyệt cô cô đi sớm về sớm nha!”
“Ân, ta đi đây.”_ Nói xong, Ly Nguyệt liền thuấn di đi mất.