Đọc truyện [Đồng Nhân Tấm Cám] Đoạn Niệm – Chương 39
Huỳnh Khang Kiện giả ốm thêm 5 ngày nữa rồi mới chậm rãi “hồi phục“. Bách Diệp cũng dành ra 5 ngày tự thân xuống bếp nấu cháo sắc thuốc cho hắn nhưng việc này chỉ có Hàm Tiếu và cung nữ thân cận biết, đối với người ngoài vẫn nói là do đầu bếp lo liệu. Ngày thứ 5 cô đến, thấy hắn vẫn mệt mỏi nằm ngủ thật sâu cô lại có chút thắc mắc. Hắn vốn là cao thủ, người tập võ vốn thân thể khỏe mạnh dù có lao lực tâm trí dẫn đến sinh bệnh thì cũng không thể ốm yếu đến mức này chứ? Liệu có phải hắn đã bị người hạ độc mãn tính? Nghĩ đến khả năng này cô càng run sợ, lại nhớ đến khi trước không đề phòng bị Bách Hợp hãm hại suýt mất mạng. Khả năng hắn bị người của Thái hậu trà trộn vào rồi mưu hại là có thể xảy ra, ai cũng có thể có lúc sơ suất mà. Dù hắn đã không chịu gặp cô đã nhiều ngày nhưng cô dù sao cũng là quý phi được hắn sắc phong, về nghĩa vụ cũng nên đường đường chính chính đến thăm hắn. Nghĩ vậy cô tiến lại gần giường, cũng không lo lắng hắn phát giác vì nghĩ rằng hắn đã ngủ rất trầm vì mệt mỏi mà đưa tay ra áp vào trán hắn, trán hơi hâm hấp nóng. Dịch chuyển tay xuống dọc theo thái dương rồi đến má thấy da dẻ hắn cũng trở nên khô ráp, Bách Diệp len lén thở dài. Đang đinh rút tay đi thì bị bàn tay to lớn của hắn giữ lại, đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn cô không rời. Bách Diệp hốt hoảng cố sức thu tay về nhưng tay hắn như gọng kìm không buông khiến cô tiến thoái lưỡng nan. Cô cố gắng trấn định bản thân, lấy lại phong thái thường ngày rồi quay sang hỏi thăm:
– Hoàng thượng đã thấy khá hơn chứ?
Hắn không đáp lời, cứ đăm đăm nhìn cô khiến da mặt cô như muốn thiêu đốt. Cũng may công phu da mặt dày của cô khá thâm hậu nên trên mặt không hề biểu lộ bất cứ biểu tình nào cả. Huỳnh Khang Kiện nhìn gương mặt lạnh nhạt của cô lại chuyển mắt sang nhìn 2 bên tai đang ửng hồng, rõ ràng là ngại ngùng và xấu hổ muốn chết lại còn giả trang cao lãnh.
– Nàng cuối cùng cũng nhớ là còn phải đến xem ta sao?
– Hoàng thượng nói gì lạ vậy? Thần thiếp mấy hôm nay ngày nào cũng lo lắng cho Hoàng thượng. Các vị muội muội cũng vậy, các nàng luân phiên nhau đến chăm sóc cho ngài. Thần thiếp thấy vậy cũng tạm thời không dám đến sợ đông người ảnh hưởng đến Hoàng thượng tĩnh dưỡng. Thay vì thế mà mấy ngày nay thần thiếp đều đến Thần điện cầu xin các vị thần phù hộ cho Hoàng thượng an khang, sớm ngày hồi phục.
Bách Diệp đến Thần điện cầu bình an cho hắn? Nói lợn biết bay còn đáng tin hơn. Hắn cũng không phải là mới biết cô vài ngày, hắn biết là cô không tin vào thần linh hay bất cứ thứ gì đại loại thế. Dường như cô phủ nhận mọi tôn giáo với thái độ có chút cực đoan, hắn cũng không rõ lý do vì sao. Cuộc đời cô vốn dĩ đầy trắc trở, hắn biết điều đó, và thường thì trong khó khăn tuyệt vọng người ta sẽ tìm đến sự an ủi từ những thế lực siêu nhiên để níu lấy hy vọng sống sót. Còn cô thì ngược lại, cô không tin thần phật, không tin quỷ dữ, đối với cô kẻ đáng sợ nhất chính là con người.
– Ta nhớ nàng!
– …
Không ngờ được là hắn sẽ nói như thế nên Bách Diệp phải mất vài giây mới kịp phản ứng. Cô nhìn hắn thật sâu, ánh mắt muộn phiền như muốn nói thật nhiều nhưng rốt cuộc lại chỉ nói:- Thần thiếp không xứng đáng với tình cảm của Hoàng thượng.
– Ta biết những ngày qua là ta không phải. Ta chỉ mong 2 chúng ta có cơ hội để bắt đầu, có lẽ lời ta nói đã khiến nàng khó chịu. Ta xin lỗi.
– Nếu cứ cưỡng cầu thì cả 2 ta đều phải chịu đau khổ.
– Nếu chưa thử thì làm sao biết liệu có kết quả hay không. Cho ta 1 cơ hội, ta sẽ không để nàng thất vọng.
– Rồi sẽ có lúc ngài thấy mệt mỏi…
– Ta cam tâm tình nguyện!
Bách Diệp nhận ra khi nói chuyện với mình hắn đã ngồi dậy từ lúc nào. Còn đâu vẻ uể oải yếu ớt lúc đầu, thì ra mấy hôm nay hắn lừa cô. Nếu cô thật tâm với hắn có lẽ cô đã rất giận vì hắn khiến cô lén lút chạy qua chạy lại như 1 con ngốc. Nhưng cô nghĩ hẳn là chuyện này cũng không xấu, hắn giả vờ bệnh để quan sát cô mà trong thời gian này cô lại tận tâm vì hắn như vậy, rất cảm động đi? Chắc là giờ này mọi hiềm nghi đều đã tan biến, trong lòng chỉ hy vọng về 1 tương lai tươi sáng? Vậy cô sẽ cho hắn cơ hội!
Tất cả nữ nhân trong cung đều biết Thụy quý phi là người mà Hoàng thượng sủng ái nhất. Ai cũng ao ước được như nàng ta, sống trong nhung lụa và được Hoàng thượng trao trọn trái tim. Vậy Thụy phi thật ra là người như thế nào mới có thể chinh phục được vị quân vương nổi danh lịch sử này? Có người nói nàng ta có nhan sắc bế nguyệt tu hoa, Hoàng thượng vừa nhìn đã thương, lại thêm tính tình uyển chuyển khéo léo rất được lòng Hoàng thượng. Có người lại khẳng định thật ra Thụy phi chỉ là 1 người có nhan sắc thường thường bậc trung nhưng tuệ nhãn hơn người, trước từng hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng 1 thời gian, lâu ngày sinh tình nên mới được ban cho thân phận cao quý như hiện tại.
Tất cả các cung nữ trong cung đều ngượng mộ và cũng đố kị với Bách Diệp, chỉ có nhân vật chính được nhắc tới lúc này là không lấy gì làm cao hứng với điều đó. Hoàng cung chính là 1 cái lồng son nhốt tất cả những con chim xinh đẹp nhất. Những con chim trong lồng thì u uất phiền muộn, còn những con chim bên ngoài thì lại ham hố muốn sà vào vì bị sự hào nhoáng của chiếc lồng son che mắt. Mười vị phi tần mới nhập cung chưa được bao lâu là 1 ví dụ điển hình. Các nàng giở đủ loại minh tranh ám đấu hãm hãi nhau, mong muốn giành được sự chú ý của Hoàng thượng nhưng các nàng lại không rõ là người chưởng quản hậu cung hiện giờ là Thụy phi. Những tranh chấp giữa các nàng đều do cô giải quyết. Đã đấu không lại nhau thì các nàng lại hợp nhau đấu với cô.
Cũng không biết do các nàng còn trẻ người non dạ hay do các nàng khinh thường người phụ nữ già nua như cô không đấu lại nổi nhan sắc của các nàng? Mấy trò vặt vãnh của các nàng giống như lấy vải thưa che mắt thánh vậy. Lúc đầu Bách Diệp còn mềm mỏng, lười quản các nàng “lỡ lời” mạo phạm. Hổ không gầm các nàng lại tưởng là con mèo hen? Vì thế mà những lần tiếp theo cô cứ theo luật mà làm, kẻ nào nói lời xằng bậy thì kéo đi vả vào miệng và bắt chép kinh thư 100 bản. Với kẻ bày kế ly gián hãm hại nhau, cô đều điều tra rạch ròi rồi tùy theo mức độ mà xử. Đã có 2 vị mỹ nữ vì không biết trời cao đất dày bị cô tra ra tội, cô đã bẩm báo với Huỳnh Khang Kiện. Hắn không ngần ngại gì ban chiếu trả các nàng về lại nhà ngoại, đối với gia thế của các nàng thì đây chính là 1 sự sỉ nhục lớn. Những hành động trên như 1 lời tuyên cáo với tất cả những kẻ tham lam kia rằng Thụy phi nương nương không dễ chọc và Hoàng thượng cũng chẳng phải kẻ khờ để cho đám nữ nhân kia dắt mũi.Mới được yên ổn vài ngày Bách Diệp lại phải ra mặt giải quyết 1 việc nữa. Nhưng lần này cô lại không thể làm công khai mà chỉ có thể lén lút không để ai biết. Nhìn trong tay mẩu giấy nhàu nát, Bách Diệp cảm thấy càng ngày càng có nhiều chuyện phiền phức. Đây là thư Bách Hợp hẹn gặp riêng. Cô có thể hoàn toàn mặc kệ nàng ta vì giờ nàng ta bị đẩy đến nơi xa xôi và hẻo lánh nhất trong cung. Với thân phận hiện tại chắc chắn cơ hội để nàng ta gặp Huỳnh Khang Kiện là rất thấp. Nhưng cô quên mất là Bách Hợp từng là con cờ của Thái hậu Chiêu Dương. Tuy giờ nàng ta trở nên vô dụng với Thái hậu nhưng nếu những vị phi tần kia bị nàng ta lợi dụng, chắc chắn phiền phức còn kéo đến không dứt. Có lẽ cô nên chấm dứt mọi chuyện với Bách Hợp ngay lập tức tránh đêm dài lắm mộng. Lần này nàng ta hẹn cô ra gặp không biết là muốn giở trò gì. Nếu không phải hiện giờ cô thế đơn lực bạc thì cô đã sớm ra tay giết nàng ta rồi.
Bách Hợp đi qua đi lại trong Phượng Tê cung, nơi vốn đã bị niêm phong từ lâu. Cũng chính vì thế mà nàng mới an tâm hẹn gặp Bách Diệp ở đây không lo sợ sẽ có người đi qua trông thấy. Suốt 3 tháng nay nàng sống không được tốt. Từ khi bị Huỳnh Khang Kiện đuổi 1 cách thô bạo, khi bước qua cánh cửa căn phòng ấy thì số phận của nàng lại 1 lần nữa bị rẽ sang hướng khác. Nàng phải trở lại Tạp viện cung và sống trong sự đàn áp của lũ ma ma quản lý. Thái hậu Chiêu Dương cũng vì thế mà bỏ mặc nàng không thèm ngó tới, ngày ngày bị hành hạ và chà đạp cả thể xác lẫn tinh thần khiến Bách Hợp không thể nào nuốt trôi nỗi hận này. Khi nàng nhận ra kế hoạch của mình bị phá vỡ thậm chí còn bị cô tính kế lại, nàng đã suy sụp rất lâu, vì sao ông trời còn muốn giúp ả ta? Nàng muốn trả thù đến phát điên, vì kế hoạch mới nhẫn nhịn làm nhiều như thế nhưng giờ lại bất lực bị kẻ thù đưa đẩy như trò đùa khiến nàng chỉ muốn phát rồ. Bách Diệp, ả ta lại còn lấy trộm chiếc vòng ngọc Hồng lục bảo của nàng. Nàng không phải là muốn lưu giữ kỷ vật tình yêu với Huỳnh Khang Kiện, thấy hắn giờ đã khác xưa, thay lòng đổi dạ như vậy chỉ khiến nỗi hận thù trong lòng càng tăng thêm. Nàng chỉ muốn nhắc nhở bản thân ngày đêm không được quên nỗi tủi nhục mà mình phải chịu, phải trả hết cho chúng.
Cả cung điện tối tăm lạnh lẽo, nàng ngồi trong đó yên tĩnh suy nghĩ đến mức gần như quên mình đang ở nơi này. Cánh cửa “cót két” hé mở, 1 bóng người nhanh chóng lẻn vào trong đi đến trước mặt nàng.
– Ngươi đến muộn so với hẹn đó.
– Có việc gì?
– Sao? Thấy lo sợ khi ta nói ta sẽ công khai thân phận của ngươi?
– Ta không việc gì phải sợ!
Quả thật Bách Diệp không sợ Bách Hợp sẽ túng quẫn làm liều như vậy. Vì nếu nàng ta có nói thì cũng không ai có chứng cứ để chứng minh cô là Nhị tiểu thư Tướng quốc phủ năm ấy, tất cả mọi người đều tận mắt thấy Nhị tiểu thư đã nằm trong quan tài chôn xuống 3 tấc đất rồi. Hơn nữa đến lúc đó chính nàng ta mới là người bị điều tra. Một kẻ thân phận không rõ lai lịch lại có chứng cớ mưu hại Thụy quý phi, lúc mọi chuyện làm lớn lên thì Thái hậu và Thất hoàng tử sẽ tìm cách thủ tiêu nàng ta, chắc chắn kẻ bị thiệt ở đây không phải cô. – Ha ha! Ngươi nói đúng, làm sao mà Thụy phi cao quý có thể sợ 1 cung nữ hèn mọn như ta?
– Đủ rồi đấy, đừng giả trang tội nghiệp nữa, Bách Hợp!
– Bách Hợp… Bách Hợp. Đã lâu lắm rồi ta không được nghe thấy cái tên này. Ngươi đẩy ta đến bước đường hôm nay, ta còn chưa đủ tội nghiệp ư mà còn phải giả vờ?
– Ta biết giờ ta có nói gì ngươi cũng không nghe nhưng ta muốn khẳng định 1 lần: Kẻ hãm hại ngươi chân chính là Thất hoàng tử.
– Thất hoàng tử chính là người đã cứu ta. Ngài đã kéo ta từ địa ngục trở về, giúp ta có cơ hội báo thù. Vì sao ta lại tin lời kẻ gian trá như ngươi ly gián chứ?
– Tự bản thân ngươi cũng nhận thức được nếu như thật lòng muốn giúp ngươi thì vì sao mấy tháng nay chúng bỏ mặc ngươi không liên lạc?
Bách Hợp đột nhiên im lặng.
– Ta mặc kệ họ có ý đồ gì. Ta chỉ cần biết mạng này của ta là do họ cứu, ta chỉ cần sống sót là được không còn tâm trí để lo nghĩ thiệt hơn. Nếu không có ngươi thì cuộc đời ta đã khác.
– Ngươi hẹn ta đến đây chỉ để nói những lời này thì ta không có hứng thú ở lại nghe nữa. Giờ ta và ngươi khác nhau 1 trời 1 vực, nếu ngươi còn muốn được nhìn thấy ánh mặt trời thì đừng làm điều vô bổ nữa. Còn nếu như vẫn muốn khẳng định năng lực tự đẩy mình vào chỗ chết thì ta sẽ sẵn lòng giúp ngươi chọn 1 cách chết sao cho thống khổ nhất.
– Khẩu khí lớn lắm! Tiện nhân như ngươi nghĩ rằng hiện giờ đang được Huỳnh Khang Kiện chống lưng thì có thể đắc ý vênh váo ư? Ngươi nhìn đi…
Nói rồi Bách Hợp đưa tay lột chiếc mặt nạ da người mỏng như giấy. Dưới lớp mặt nạ tinh xảo là 1 dung nhan khiến người ta chết lặng. Vết sẹo lớn kéo dài cả 1 nửa khuôn mặt, dù thời gian đã làm lành vết thương nhưng màu sắc đối lập và thịt lồi hẳn lên khiến cho gương mặt của nàng trở nên dữ tợn vô cùng. Không còn chút đường nét nào có thể nhận ra đây là Bách Hợp dung mạo khuynh thành năm xưa. Trước phản ứng của cô, Bách Hợp ngửa mặt cười dài.
– Sao? Là nhờ ngươi ban cho đấy!
– Năm đó khi Thất hoàng tử mang ta về đã chữa trị ngược xuôi mới kéo lại cái mạng này. Nhưng còn gương mặt của ta thì không có ai có thể chữa trị được. Từ đó ngày ngày đêm đêm ta đều bức bản thân mình phải nỗ lực để đủ bản lĩnh trả thù ngươi. Ta đã sắp thành công rồi thế mà ngươi lại phát hiện ra, ti tiện như ngươi quả thật sống dai! Hôm nay ta gọi ngươi ra đây là để đưa Nhị tiểu thư Tướng quốc phủ chân chính xuống mồ.
– Đồ điên, ngươi điên thật rồi!!!
Bách Diệp bị thái độ của Bách Hợp dọa cho phát sợ. Cô la lớn lên rồi xoay người vội chạy. Nhưng nào ngờ ả điên kia lại chạy theo nắm lấy tay cô kéo lại, cố sức dãy giụa nhưng không kháng cự nổi người con gái bề ngoài yếu ớt kia. Bách Hợp chùng chân xuống lấy thế sau đó dồn lực vào cánh tay quăng Bách Diệp va vào bức tường. Một Bách Hợp nhỏ bé lại có thể dễ dàng ném người cao lớn hơn mình ra xa như vậy? Bách Diệp bị đau không thể đứng dậy nổi, chỉ bằng vào cơn tức giận còn sót lại chút ít để giữ cho mình không quỳ rạp xuống vì cơn đau truyền đến.- Ngươi… ngươi biết võ công?
– Hahahahaha…. Mấy năm này ta đã phải khổ công luyện tập, chỉ là vì chờ ngày hôm nay được tự tay giết chết ngươi. Thống khổ sao? Sợ hãi sao? Cứ từ từ mà thưởng thức!
– Bách Hợp ngươi biết ngươi đang làm gì không? Rất nhanh sẽ có người đến đây, ngươi… hự.
Còn chưa nói hết câu cô đã bị nàng nhảy tới đá túi bụi vào bụng và ngực. Thân thể vốn ốm yếu lại bị đánh dã man như thế, rất nhanh cô chỉ còn nằm thoi thóp trên sàn nhà lạnh băng. Nhìn thấy cô rũ rượi dưới sàn, khóe miệng vẫn còn rỉ máu, Bách Hợp mới hả hê dừng lại. Nàng nắm lấy mái tóc bung xõa tả tơi của cô giật mạnh ra đằng sau để cô ngước lên nhìn mình.
– Sao ngươi không mạnh miệng nữa đi? Không muốn chửi mắng sao?
Không phải là cô không muốn chửi mắng đánh trả lại mà là cô không còn sức lực nào để động đậy cơ thể nhức nhối. Mắt đã mờ đi chỉ nhìn thấy 1 cái bóng lắc lư trước mặt, đôi môi mấp máy muốn nói nhưng không thốt nên lời.
– Ngươi nghĩ có người đến cứu ngươi? Ngươi tưởng là Thất hoàng tử bỏ mặc ta? Haha ta nói cho ngươi biết, tất cả đều là giả. Chúng ta chỉ đóng kịch để che mắt hắn và ngươi. Hôm nay Huỳnh Khang Kiện sẽ không thể đến cứu ngươi đâu. Có chăng sẽ là nhặt xác ngươi từ đống hoang tàn!
– Ánh mắt ấy là gì? Tuyệt vọng hay cầu xin? Ta nói cho ngươi hay, ngày hôm nay ngươi phải vùi xác tại nơi này. Xem ta đã chuẩn bị cái gì cho ngươi này?
Bách Hợp cười man rợ lôi từ đâu ra 1 thùng dầu rồi tưới lên người cô 1 phần, còn 1 phần thì rải ra khắp cung điện. Khi đứng trước khung cửi được làm bằng gỗ 2 cây xoan đào khi trước, nàng lưu luyến vuốt ve nó thật lâu nhưng cuối cùng vẫn rưới dầu lên nó. Xong xuôi việc, nàng đứng trước cô mà cười vặn vẹo:
– Ngươi muốn 1 bước thành phượng hoàng? Vậy ta liền cho ngươi thành phượng hoàng lửa!!!
Lúc này thật sự Bách Diệp đã mất hết hy vọng rồi. Hóa ra Thái hậu đã nhúng ta vào vụ này vì thế mà tiếng động lớn như vậy trong cung điện lại chẳng kéo lính gác đến gần. Vậy là hôm nay trời đã định là ngày cô kết thúc mọi thứ khi còn dang dở sao? Cô không cam tâm, không cam tâm!
– Đợi…ta có chuyện… ngươi không biết là…
Bách Diệp muốn tranh thủ kéo dài thời gian để dời đi sự chú ý của Bách Hợp nên mới tìm 1 câu chuyện khiến cho nàng ta rối trí. Nhưng Bách Hợp bây giờ lại không hề mắc mưu, có lẽ do đầu óc không còn thanh tỉnh mà chỉ chăm chăm muốn vứt xuống ngọn nến trên tay mặc cho cô có nói rằng có chuyện quan trọng với nàng ta ra sao. Nhìn ngọn nến nghiêng xuống từ tay nàng, cô nhắm mắt lại, nghiến chặt hàm răng và trong lòng nguyền rủa Bách Hợp.
Một vệt sáng sắc lạnh phóng tới cắt ngọn nến làm đôi. Bách Hợp không kịp phòng bị nên lộ ra sơ hở để người vừa đến đạp trúng ngực phải lùi về sau, nàng nôn ra 1 búng máu. Nghe thấy động tĩnh, cô gấp gáp mở mắt liền nhìn thấy che ở phía trước mình là 1trong số những ẩn vệ cạnh Huỳnh Khang Kiện. Thật may quá, vậy là cô được cứu rồi.
Bách Hợp có thể cảm nhận được võ công của kẻ kia tuyệt đối cao hơn mình nhiều lần, nếu đấu tay đôi thì phần thiệt sẽ nghiêng về mình. Nhưng nàng nào có cam tâm sẽ để cho Bách Diệp sống còn mình phải giơ tay chịu trói. Không để cho nàng kịp suy tính, ẩn vệ kia đã xông tới nhanh như chớp. Một kiếm mang theo sát khí bổ về phía nàng nhưng may mắn nàng thoát chết trong gang tấc. Không ổn, thế này thì nàng sẽ thất thủ mất. Nghĩ vậy nàng bèn nghĩ ra 1 kế. Khi thấy gã kia phóng tới 1 lần nữa, nàng nhanh chóng trốn tránh rồi quẹt 1 que lửa ném về phía hắn. Gã ẩn vệ tưởng nàng phóng ám khí bèn lùi 1 bước chém dị vật kia. Nhân lúc gã chưa kịp trở tay nàng lại châm thêm 1 que lửa nữa ném về phía Bách Diệp mong muốn cô nhanh chóng bị thiêu rụi vì nàng ta đã không còn thời gian nữa rồi. Bách Diệp cố gắng lăn mình đi để tránh bị bén lửa nhưng tuy que lửa không rơi trúng người nhưng lại khiến cho vũng dầu khi nãy cô nằm nhanh chóng bắt lửa. Lửa bùng lên rồi nhanh chóng lan đi hướng tới nơi cô nằm. Cô cố gắng giãy dụa muốn chạy trốn nhưng thân thể đã đến giới hạn cuối cùng đành nằm bất động ở đó. Mặt gã cận vệ lập tức biến sắc, nếu không thể bảo toàn mạng cô thì lần này chủ nhân sẽ giết gã. Gã không quan tâm đến Bách Hợp đang đứng cười như điên dại hả hê mắng chửi, lập tức dùng hết tốc độ cố gắng bế lấy thân thể mềm oặt kia tranh sang chỗ an toàn. Nào ngờ lửa đã kịp bén lên vạt áo của cô tự lúc nào, gã cuống cuồng cởi ngoại bào của cô ra vứt xuống, chiếc áo rất nhanh đã bị ngọn lửa làm biến dạng. Tốc độ bùng phát của ngọn lửa quá nhanh, cả cung điện hiện giờ bị lửa lớn nuốt trọn lấy. Thụy phi đã ngất lịm từ lúc nào, gã đành liều mình tông cửa xông ra hy vọng trốn thoát được. Thật chẳng ngờ trong lúc này xà nhà lại từ trên rơi xuống chắn phía trước, không còn đường lui. Gã cố gắng điều tức dồn nội lực đánh về phía cánh cửa sổ gần đó, vì kình phong mà ngọn lửa bị nghiêng về 1 bên nhưng ko tắt được. Gã chỉ cần có thế, nhanh chóng ôm trọn lấy cô rồi nhảy ra khỏi ô cửa. Cuối cùng cũng thoát hiểm, lúc này mọi người trong cung mới dồn dập xông đến muốn dập lửa. Nhưng việc đó đã trở nên vô nghĩa. Phượng Tê cung lúc này chìm trong biển lửa dữ dội, cả tòa cung bề thế là vậy thế mà chỉ nghe “rắc rắc” đã đổ sụp trong phút chốc. Ánh lửa đỏ rực chiếu sáng cả 1 góc trời đêm, tiếng người hô hoán cũng làm dậy lên 1 góc hoàng cung, tất cả báo hiệu 1 cơn sóng dữ sắp nổi lên nhấn chìm những yên bình giả dối suốt mấy chục năm qua.
———————–
Mọi người có thấy mấy chương gần đây dài hơn hẳn không? Đó có nghĩa là truyện đang ở những chương cuối cùng rồi đó! Có lẽ chương kế tiếp sẽ là chương kết và ta chắc chắn rằng nó sẽ không được post đúng lịch vào t4 tuần sau nữa nên các nàng đừng sốt ruột nhé. Sẽ phải mất 1 khoảng thời gian nhưng ta sẽ cố gắng viết nhanh nhất có thể. À mà ta đã xác định cái kết S.E cho truyện nhá, nhưng sẽ có 2 phiên ngoại dành cho nữ chính 1 cái kết H.E để an ủi những độc giả “mong manh”mong muốn nữ chính hạnh phúc nhưng cứ bị tác giả ta ngược hoài. He he!!! Nói đến đây thôi, cảm ơn quý vị đã quan tâm theo dõi, xin kính chào và hẹn gặp lại!