[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Ta Là Asisư

Chương 82: Carol nghi hoặc


Đọc truyện [Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Ta Là Asisư – Chương 82: Carol nghi hoặc

Carol nghi hoặc

Từ khi lưu lạc đến Ai Cập cổ, ta luôn luôn cảm thấy bản thân thật may mắn. Menfuisu tuy rằng là kẻ táo bạo quỷ, nhưng vẫn yêu ta. Asisu cực kỳ ôn
nhu. Có đôi khi, ánh mắt nàng tựa hồ có thể nhìn thấu nội tâm ta, nhưng
cho tới bây giờ nàng đều chỉ là ôn nhu cười, nhìn ta cùng Menfuisu phát
sinh hết thảy.

Kỳ thực, ta không hiểu Asisu. Vì ta, Menfuisu hủy
hôn. Đối với một nữ hoàng mà nói, hẳn là vô cùng nhục nhã. Nhưng hình
như Asisu lại không tức giận, vẫn luôn cười.

Kỳ thực, ta cũng rất hi
vọng bản thân có thể có một người chị ôn nhu như vậy. Anh Ryan tuy rằng
quan tâm, nhưng lại rất bá đạo. Giống như Menfuisu vậy, luôn bắt buộc
ta làm chuyện ta không thích. Có thể được một người chị tri kỷ như vậy
trân trọng, ta rất vui vẻ.

Nhớ được lần đó, Asisu bị rắn cắn.
Menfuisu không có ngày nào là không ở bên Asisu. Ánh mắt Asisu sau khi
tỉnh lại, ta vẫn luôn luôn nhớ được. Ánh mắt nhu tình tràn ngập trong
suốt tam quang, làm ta cũng cảm thấy trong lòng ấm áp. Menfuisu đối với chị mình đều có thể tốt như vậy, hắn khẳng định không phải là người
xấu. Cho nên khi đó, ta liền vụng trộm thích thượng hắn. Nhưng mà, ta
vẫn không thể tin được. Pha-ra-ông cổ đại ưu tú như vậy, làm sao có thể
yêu ta – một cô gái bình thường. Trừ bỏ tri thức lịch sử phong phú này,
ta cái gì cũng không biết.

Ít nhất, ta muốn giống như Asisu tỷ tỷ, có được sự uy nghiêm của nữ hoàng, cả dung nhan, cả cử chỉ tao nhã.

Hôm nay, ta khóc không ngừng được. Hôn nhân của Menfuisu và ta xảy ra vấn
đề. Cho tới bây giờ ta cũng không biết, hôn nhân thế nhưng còn có thể

phức tạp như thế. Nguyên tưởng rằng, chỉ cần hai người yêu nhau cùng một chỗ, là có thể hạnh phúc.

Khiến cho ta sợ hãi chính là, Menfuisu thế nhưng cả ngày quấn quít lấy Asisu tỷ tỷ. Hắn… có phải đã chê ta tính
trẻ con hay không? Có phải một lần nữa cảm nhận được Asisu tốt? Không
muốn, ta không muốn hắn yêu người khác.

Nafutera nói, Asisu tỷ tỷ sớm hay muộn vẫn phải gả đi ra ngoài. Ta mới là nữ chủ nhân chân chính của Ai Cập, không cần khách khí với nàng. Tuy rằng ta cảm thấy không quá
đúng, nhưng khi nhìn thấy trong mắt Menfuisu thế nhưng toát ra nhu tình. Lửa giận liền bay lên, lời nói đả thương người kia, ta thế nhưng lại
thốt ra.

Asisu tỷ tỷ rất thương tâm. Tuy rằng nàng thẳng người, miễn
cưỡng hướng ta lộ ra tươi cười. Nhưng ánh mắt nàng lại đựng đau thương.
Ta biết, ta làm lòng của nàng bị thương. Làm sao bây giờ? Ta không cố ý.

Trở lại trong tẩm cung, ta nói với Nafutera chuyện này. Ta không rõ, mình
vì sao lại nhớ kỹ lời nói vốn không nên nói ra như vậy. Nhưng mà, ta
ghen tị nàng. Ta thật sự ghen tị Asisu. Ta không giống nàng, là nữ vương trời sinh, căn bản không giống ta như vậy, không hợp với thời đại này.
Ta càng sợ hãi nàng sẽ đoạt Menfuisu vốn là của ta.

Chân chính làm ta tuyệt vọng chính là, Menfuisu thế nhưng nói muốn cưới nàng. Làm sao có
thể? Vì sao lại như vậy? Hắn không phải là chỉ yêu ta sao? Khi đó, hắn
vì cứu ta, khởi xướng chiến tranh với Hitaito; khi đó, hắn vì cứu ta,
chặn song Atsiria. Ta cho rằng, trong lòng hắn chỉ có ta, vì sao tâm nam nhân lại thay đổi nhanh như vậy?

Ta không cam lòng! Vì Menfuisu, ta
từ bỏ tương lai, từ bỏ gia đình, thậm chí từ bỏ vị hôn phu. Vì sao hắn
lại đối xử với ta như vậy? Chỉ mới vài ngày, ta trong trạn thái ngu dại
ngốc, chỉ biết rơi lệ. Nafuter sẽ lo lắng. Nhưng mà rất kỳ quái, nàng
cũng không dám nói xấu Asisu với ta nữa. Tuy rằng, ta nghe qua, trong
lòng cảm thấy sảng khoái. Tuy rằng, những lời này, ta vĩnh viễn đều nói
không nên lời.


Babylon Ragashu tới. Hắn yêu Asisu. Hắn nói muốn cưới
nàng. Nếu Asisu tỷ tỷ có thể gả đi ra ngoài thì tốt rồi, Menfuisu sẽ chỉ yêu một mình ta. Cho nên, khi Asisu nói muốn ta bồi nàng đi Babylon,
ta đồng ý. Tuy rằng, ta cũng không biết, nàng nói phương pháp bảo trì
khoảng cách là để giữ tình yêu có chính xác hay không.

Ở trên đường,
Menfuisu thật sự theo như lời Asisu, bắt đầu cải biến. Ánh mắt hắn không lại vây quanh Asisu, trong mắt hắn một lần nữa có ta. Ta mừng rỡ như
điên. Liền ngay cả chuyện anh Ryan bị thương, ta đều tạm thời quên.

Menfuisu vẫn yêu ta. Chuyện này khiến ta cả ngày được vây trong khoái hoạt.
Menfuisu, chờ ta từ Babylon trở về, chúng ta hẳn là sẽ hạnh phúc qua
ngày đi.

Đáng giận hoàng đế Babylon, hắn làm sao có thể nhốt ta? Hắn không biết, ta phải đi về để gặp lại Menfuisu sao? Thật vất vả hắn
lại lần nữa yêu ta. Ta làm sao có thể bị ngươi bắt ở Babylon. Sau khi
liên hệ với Hasan, ta vận dầu thô tới. Một phen hỏa, thiêu tháp Babel.

Vọt tới sa mạc, vọt tới trong lòng Menfuisu, ta khóc thiên hôn chuyển.
Ngươi không biết, sa mạc quỷ có bao nhiêu đáng sợ, ngươi không biết khi
ta thiêu hủy tháp Babel kỳ tích, trong lòng có bao nhiêu sợ hãi. Khi bị
sa đạo bắt đi, ta có bao nhiêu tuyệt vọng. Menfuisu hôn ta, nói là hắn
đều biết. Cho nên, hắn tới đón ta. Người yêu của ta, trượng phu của ta, ta chỉ muốn ngươi, ta nhất định sẽ không bỏ tay ngươi ra.

Sau đó, sự tình càng ngày càng không khống chế được. Asisu và ta bị lạc nhau, được liên bang Hitaito cứu. Sau đó, lại tới một cái Kafura càng thêm đáng
giận. Nàng cả ngày quấn quít lấy Menfuisu, hoàn toàn không nhìn ta.

Thẳng đến lúc này, ta mới biết được, Asisu tỷ tỷ có bao nhiêu ôn nhu. Nàng
luôn cho ta cùng Menfuisu thời gian ở riêng, cổ vũ Menfuisu đối ta sủng
ái. Lẽ ra, nàng hẳn là sẽ ghen tị ta, nhưng trên mặt của nàng thường

thường chỉ là ôn nhu tươi cười.

Hận Kafura, đồng thời ta cũng hận
Asisu. Thế giới của ta, thế giới hạnh phúc ta, bởi vì các ngươi chen
vào, trở nên không thể khống chế được nữa. Dần dần, ta cũng hận cả
Menfuisu.

Khi ta nghe được hắn cùng với Kafura ở với nhau một đêm, ta hoàn toàn phẫn nộ rồi. Là người thế kỷ hai mươi của tương lai, ta có sự kiêu ngạo của ta. Trượng phu của ta, chỉ có thể có một thê tử là ta.
Nếu Menfuisu không làm được, ta thà rằng trở lại tương lai, quên hết
thảy.

Nhưng sau khi trở về, trong đầu thường thường nghe thấy các
binh lính đến từ Ai Cập cổ kêu gọi. Mỗi lần, khi nhìn đến nước, ta luôn
tạm thời mất đi trí nhớ. Trong lòng luôn hiện lên ẩn ẩn bi thương. Khi
bị cuốn vào trong nước, ta tinh tường nhớ lại hết thảy về Ai Cập cổ. Tựa như mọi lần, ta luôn bị lốc xoáy nước cuồn cuộn cuốn lấy. Loại vận mệnh này, tránh không thoát, trốn không thoát. Thì ra, ta thật là đã bị
nguyền rủa.

Vốn, ta không muốn trở lại bên người Menfuisu. Nhưng Ruka và Unasu lại nói, Menfuisu không hề cưới hoàng phi. Hắn chỉ yêu một
mình ta. Menfuisu, ta đã hoài hài tử của ngươi, ngươi biết không? Nếu
ngươi không yêu ta, ta thà rằng mang theo đứa nhỏ cùng nhau lưu lạc ở
ngoài, cũng không muốn ở bên cạnh ngươi ủy khuất cầu toàn.

Nhưng là,
tâm tư Menfuisu luôn khó có thể cân nhắc như vậy. Asisu đã gả đi
Hitaito, hắn thế nhưng còn muốn cướp Asisu về. Làm ta sợ hãi nhất chính là, Asisu sau khi trở về thế nhưng đối ta tràn ngập sát ý. Người chị
vốn ôn nhu giờ đã thay đổi, nàng không bao giờ là người mà trước đây ta
quen thuộc kia.

Ta lại nhảy vào sông Nile. Loáng thoáng, ta biết
phương pháp trở về. Chỉ cần có liên quan đến nước, là ta có thể qua lại
cổ đại cùng hiện đại. Khiến cho ta quên hết thảy chuyện đáng sợ này. Nếu có thể, ta không bao giờ muốn trở lại cổ đại nữa. Thế giới này không
hợp với ta.

Nguyền rủa đáng sợ luôn luôn đi theo. Cuối cùng, ta vẫn
bất đắc dĩ mà trở lại. Asisu đã đi. Nàng thế nhưng dẫn phát chiến tranh với Hitaito. Nghĩ đến đây, ta đột nhiên nở nụ cười. Cứ như vậy, Asisu
vĩnh viễn cũng không thể trở lại Ai Cập thôi. Nàng vĩnh viễn cũng không
thể cùng Menfuisu cùng một chỗ.


Trong lòng ác ý tựa như cây dây leo, càng dài càng lớn. Ở trước trận chiến, nhìn thấy Asisu cùng Izumin dắt
tay cộng chiến, ta rốt cuộc nhịn không được kia quái vật đang rục rịch
trong lòng, ta hướng về phía nàng hô to, trách cứ nàng vì sao lại gây
nên chiến tranh. Đúng vậy, ta chính là cố ý. Dựa vào cái gì, tình yêu
của ta cùng với Menfuisu lại nhấp nhô như vậy, nàng lại có thể cùng
Izumin song túc song phi. Dựa vào cái gì, trong ánh mắt Menfuisu cùng
Izumin tràn ngập bóng dáng của nàng.

Ta không phải đứa ngốc. Tuy rằng Menfuisu đối ta vẫn như cũ yêu thương, nhưng hắn đối ta có lệ, luôn
luôn phản ứng bất khoái, ta cũng biết không bình thường. Từ khi Asisu đi rồi, tuy rằng hắn rốt cuộc không nhắc tới chuyện cưới hoàng phi. Tuy
rằng mỗi lần đều sẽ đến cứu ta. Nhưng tâm hắn đã cách ta càng ngày càng
xa.

Ta bắt đầu không rõ, vì sao ta phải ở lại chỗ này. Không phải là
ta chưa thử qua cách trốn khỏi nơi này, vĩnh viễn không trở về cổ đại.
Nhưng vận mệnh nguyền rủa tựa hồ chưa từng buông tha ta. Mặc kệ ta có
nguyện ý hay không, ta vẫn phải đi đến Ai Cập cổ. Đó là trừng phạt đối
ta sao? Cùng người yêu của ta cùng một chỗ, lại vĩnh viễn không chiếm
được tâm hắn.

Cho nên, ta lần lượt nghe theo lời mời của các sứ giả,
thăm quan nước họ, ra khỏi Ai Cập. Kỳ thực, ta chỉ là muốn tạm thời rời
đi Menfuisu. Tuy rằng, ta yêu hắn, yêu sắp điên cuồng, yêu càng không
ngừng lừa bản thân rằng trong lòng hắn chỉ có ta.

Menfuisu có đôi khi sẽ nhìn tóc ta, bộ dáng của ta mà ngẩn người. Ta biết, trong lòng hắn
tưởng niệm chính là Asisu. Ta khóc hỏi hắn, nếu hắn yêu nữ nhân khác,
vậy vì sao lúc trước lại cưới ta. Hắn hôn ta, cùng ta làm yêu, khiến ta
vì hắn sinh đứa nhỏ, chỉ thân mật với ta, lại không bao giờ nói thật với ta.

Cô gái sông Nile. Ta nghĩ, đây là thứ Menfuisu cần nhất đi. Nhìn hắn lần lượt vì ta khởi xướng chiến tranh, nhìn hắn lần lượt vì ta đẫm
máu chiến đấu hăng hái. Trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác thỏa mãn.
Ít nhất, giờ khắc này, Menfuisu là toàn tâm toàn ý yêu ta.

Nếu trốn không thoát, vậy thì ta cứ lừa mình dối người đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.