Đọc truyện [Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Ta Là Asisư – Chương 7: Chúng ta sẽ hảo hảo mà sống
Từ lần hiến tế trước
đã qua một tuần, bệnh của ta cũng dần tốt lên. Mỗi lần ăn cơm, chưa kịp
cho vào miệng đã nghĩ muốn phun. Ta xác thực hiểu được thời đại này
không thích hợp với ta tẹo nào. Huyết tinh, cuộc hiến tế tàn nhẫn thường xuyên hiện lên trong đầu ta. Ta thực muốn khóc. Kỳ thực ta chỉ là một
nữ nhân bình thường, nếu ta mà là con ma biến thái thích giết người thì
thời đại này hợp với ta vô cùng. Trước kia cuộc sống trong thế giới hòa
bình khiến ta hay phát ngán vì nó quá mức bình thản, đến giờ mới hiểu,
nguyên lai cuộc sống bình thản mới là tốt nhất. Nơi này quá mức kinh tâm động phách. Ta sợ, ta sợ bản thân đến một ngày sẽ bị người khác đem làm tế phẩm. Tuy ta biết rõ Asisu không ngộ quá hại, cũng không có tình
tiết nào nói nàng chết.
Làm thế nào bây giờ? Ta muốn vắt kiệt óc
ra. Ta tìm không ra định vị bản thân. Giờ ta đã hiểu rõ vì sao Carol cứ
mãi muốn tìm đường về nhà. Ta cũng muốn tìm a! Carol nếu muốn về nhà thì chỉ cần hướng sông Nile nhảy xuống. Còn ta nếu mà nhảy xuống thì trừ bỏ chết đuối ra sẽ chẳng xảy ra thêm chuyện gì hết
Hoàng đế
Nephenmaat có tới thăm ta vài lần. Mỗi lần nói chuyện phiếm, ta đều bắt
lấy cơ hội thỉnh hắn cho ta một cái thỏa mãn ý muốn. Cuối cùng cũng được cầm trên tay tờ thánh chỉ, trong lòng ta mới giảm bớt vài phần bất an.
Kệ, mặc kệ người khác hoài nghi, dù sao cơ thể ta hiện giờ là Asisu chân chính. Ta muốn nỗ lực vì tương lai của ta
Menfuisu bề bộn nhiều
việc, hắn đảm nhận nhiều chính vụ do Hoàng đế Nephenmaat giao. Hơn nữa,
hắn còn muốn bắt gian tế của Nưbia, cả ngày vội bất diệc nhạc hồ. Nhưng
hắn vẫn cố gắng mỗi ngày đến thăm ta. Ta đang thử cố đem mối quan hệ
giữa ta với hắn thành mối quan hệ tỷ đệ bình thường. Khiến Menfuisu
không rõ người vương tỷ từ nhỏ luôn la hét muốn gả cho hắn giờ lại không hô, bất quá, cảm giác ấm áp giữa hai người hiện giờ cũng khiến hắn cực
kỳ thoải mái. Hắn thường chạy đến chỗ ta, lẳng lặng đứng bên cạnh ta, xử lý mọi việc, ăn cơm, ngủ, tắm rửa
Hiện tại, hắn còn đang dựa vào đùi ta nghỉ ngơi. Vuốt trong tay mái tóc đen bóng mượt, lại cầm tóc
mình so sánh, ân, không khác biệt lắm. Lại kéo tay Menfuisu, cẩn thận
ngắm ngón tay thon dài sạch sẽ kia. Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, cái gì cũng đẹp. Menfuisu đột nhiên bắt lấy tay ta, nhẹ nhàng mà đặt trên miệng khẽ hôn. Ta cả kinh, kém chút nữa rụt tay về.
Menfuisu cảm giác được ta hơi run rẩy, liền ngồi dậy ôm ta. Ta cố không giãy ra, tận lực thả
lỏng tựa vào ngực hắn. “Vương tỷ, sao lại xin phụ vương đạo thánh chỉ
kia?” Ta biết Menfuisu đã sớm biết chuyện này, hắn cũng thật kiên nhẫn,
tới lúc này mới nói với ta
Ta nhẹ nhàng lắc đầu “Ta chỉ hi vọng
khi gả cho ngươi là khi ngươi thật tình muốn lấy ta” Tránh mặt vào trong lòng hắn, ta vụng trộm xem thường, ai muốn gả cho ngươi chứ. Cơ thể của ta với ngươi là thân tỷ đệ, vạn nhất kết hôn sinh ra vài đứa con ngốc
nghếch thì làm sao giờ
Hắn nhẹ vỗ lưng ta, an ủi “Tỷ tỷ, chúng ta sẽ mãi cùng một chỗ chứ?” Ta không hy vọng nam tử xinh đẹp như vậy
tráng niên sớm thệ (chết sớm). Chỉ khi ngươi cưới Carol mới có thể thay
đổi vận mệnh, ngươi mới có thể đang tuổi sung sức mà không phải dừng
bước chân đến tương lai. Kỳ thực trước kia việc ta luôn lo lắng chuyện
loạn luân với nhau để rồi sinh ra những đứa trẻ tàn tật, hoàn toàn là vô căn cứ. Sở dĩ, ở thế giới tương lai, Carol khi nhìn thấy xác ướp của
ngươi mới có thể cảm thán “tội nghiệp Hoàng đế chết trẻ”. Ta tuy không
thương Menfuisu nhưng chúng ta cũng đã ở chung một khoảng thời gian đủ
để có hảo cảm, hắn đối ta lại rất tốt, ta đương nhiên hy vọng hắn có thể hảo hảo mà sống đến già. Mặc dù có cái sao chổi Carol từ ngàn năm sau
đến, hắn vẫn ứng chiến rất tốt với các quốc gia đối địch, dù nhiều lần
đứng sát cửa tử nhưng vẫn hảo sống sót.
“Đúng vậy, chúng ta sẽ
luôn hảo hảo mà sống” Ta tránh đi vấn đề trọng tâm. Những ngày an nhàn
sắp trôi qua, tuy ta không biết chính xác thời điểm Hoàng đế Nephenmaat
bị đầu độc nhưng ta biết câu chuyện đang bắt đầu
“Không tốt!
Không tốt! Hoàng đế trúng độc!” Không đến một tháng, tin tức ta vừa sợ
hãi vừa chờ mong rốt cục truyền đến. Ta hiểu, những ngày tháng an nhàn
chính thức kết thúc