[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Ta Là Asisư

Chương 12: Ta bị rắn cắn


Đọc truyện [Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Ta Là Asisư – Chương 12: Ta bị rắn cắn

Làm thế nào bây giờ? Lòng ta như lửa đốt, đại thần quan Kaputa ngày mai sẽ tuyên bố chuyện hôn sự, ta lại ở đây thúc thủ vô sách

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không tài nào nghĩ ra được biện pháp tốt. Đành phải
thuận theo tự nhiên. Dù sao Menfuisu sớm hay muộn cũng tự hủy hôn. Nhiều lắm thì ta ở lỳ trong này làm trạch nữ. Cầm trên tay ý chỉ của tiên đế
Nephenmaat, tận lực không để bản thân bị gả đi. Ta không nghe theo dề
nghị của Ari, không đi thần điện nào hết, vẫn như cũ ở lại trong cung.

Bên kia, Carol quật cường rõ ràng khiến cho Menfuisu thấy hứng thú. Từ nhỏ
Menfuisu đã được thừ nhận là hoàng tử kế thừa vương vị nên cho tới giờ
chưa có ai đắc tội hắn. Đáng tiếc Carol lại không phải nữ nhân thích ứng được kiểu thời đại nam tính vi tôn này. Nàng vụng trộm chạy đến xem
Sechi, lại bị Menfuisu bắt được trảo trở về. Nhìn vẻ mặt tức giận nói
không ra lời của Carol, Menfuisu càng cảm thấy hứng thú. Hắn cầm ly rượu ép Carol uống, lại bị nàng mạnh mẽ cự tuyệt. Tính tình bốc đồng nóng
nảy lại phát tác, dùng bạo lực đổ rượu vào miệng Carol

Carol chưa bao giờ uống rượu nên rượu vừ vào miệng liền khiến nàng bị sặc, ho mãi
không thôi. Nhìn vẻ mặt Carol tràn ngập thống khổ, Menfuisu đột nhiên
tâm nhẹ động, nhẹ nhàng hôn xuống.

Carol dù ở hiện đại cũng
chưabao giờ hôn ai. Không hề nghĩ ngợi, một cái tát liền đánh xuống.
Nàng rống giận “Ngươi làm gì vậy, không được chạm vào ta. Ta không phải
nô lệ của ngươi, ta không phải người cổ đại. Ta là người nước Mĩ tự do
thế kỷ 20″ Rống xong, đột nhiên phát hiện không đúng. Bản thân thế nhưng tát hoàng đế Faraong. Xung quanh, nữ quan cùng các binh lính đều sợ
hãi, cho tới bây giờ cũng chưa có ai dám làm vậy với hoàng đế. Carol giờ mới ý thức được bản thân đang ở thời phong kiến, dũng khí ngất trời

cũng tiêu tán toàn bộ, vội lùi xuống một bước

Menfuisu thường
ngày luôn táo bạo nóng nảy giờ lại không nổi điên thét gào. Hắn ôm bên
mặt bị đánh, trong lòng quay cuồng không nói nên lời. Cho dù tỷ tỷ trở
nên lạnh nhạt nhưng cũng là là ngàn y trăm thuận. Nữ nhân kia rất không
giống người thường

Hắn lạnh lùng cự tuyệt đề nghị của thuộc hạ
xung quanh, không giết Carol. Nhưng tự tôn đế vương trong hắn không muốn tiếp tục ở lại, liền hạ lệnh thị sát công trường. Hắn rống giận Carol
đi theo, Carol không dám cãi lại. Sau khi bị Menfuisu bắt đến đây, cung
điện đều có binh lính trông coi, cơ hội trốn thóat hầu như không có.
Thật vất vả mới được ra ngoài, nhưng ánh mắt của Menfuisu lại hầu như
không hề rời lúc nào, luôn tự do Carol giờ cảm thấy thật khó chịu

Người Hitaito mang tin tức tới, hướng Ai Cập cảm tạ đối công chúa Mitamun hảo đãi. Kỳ thực, mục đích của họ không phải vậy. Bởi sau khi công chúa
Mitamun về, nàng khóc lóc thảm thiết nói Menfuisu cự tuyệt tình yêu của
nàng, khiến Hitaito vương nổi giận lôi đình. Nương người truyền tin lấy
cơ hội, lệnh cho họ thả hai con rắn hổ mang trong cung

Ở trên đại điện, ta nghe được đoạn đối thọai của những người truyền tin kia xong,
minh bạch được hành động kế tiếp của họ. Menfuisu sẽ bị thương, thậm chí có khả năng sẽ chết, Ta sao lại không muốn giúp hắn chứ? Phái người đi
theo hai gã truyền tin, nhìn thấy họ thả độc xà. Nhìn thấy hai con rắn
hổ mang cực độc ở trên mặt đất phun phì phì,trong lòng ta một cỗ ác hàn
tăng lên “Ari, phái người giết chết hai con rắn. Còn nữa, bắt lại hai
tên truyền tin kia lại. Dám ở trong hoàng cung làm điều xằng bậy”

Sau sự kiện Mitamun lần trước, Ari hành vi cũng cẩn trọng hơn. Nàng phái
binh lính giết chết hai con rắn. Nào biết một trong hai con rắn kia đột
nhiên bạo khởi, nó xông lên cắn một binh lính rồi trườn về phía ta. Ta
ngây ngẩn cả người, Ari hoảng loạn vội chạy đến. Qủa nhiên rắn hổ mang
khi nổi giận không dễ chọc. Chỉ thấy con rắn vươn thân len, nhảy lên
một cái, cắn một cái vào chân ta

Không thể nào, ta thế nào lại
đên đủi như vậy? Nhìn lại con rắn đã cắn ta bị bắt lại, ta dục khóc vô
lệ. Ta không dám giết nó. Ari vội rút ra một thanh chủy thủ đâm trúng
đầu nó găm vào đất. Nước mắt nàng tuôn ra, ôm miệng vết thương của ta
kêu khóc “Ôi không! Bệ hạ Asisu, làm sao bây giờ? Độc rắn hổ mang rất
khó giải”

“Người đâu? Nữ vương bị rắn cắn!” Tiếng kêu khóc lớn

truyền đi. Xa xa Menfuisu đang chuẩn bị xuất môn, đột nhiên nghe thấy
tiếng kêu. Hắn lập tức quay đầu ngựa vọt lại đây

“Tỷ tỷ!” Sắc mặt Menfuisu biến đổi, hắn xông lên đỡ lấy ta. Nhìn Menfuisu vẻ mặt khẩn
trương, ta đột nhiên cảm thấy kỳ thực thế này cũng không sao. Tuy biết
Carol có thuốc giải độc, nhưng không cứu được ta cũng không sao. Từ khi
đến thời đại này, ta luôn luôn ở trong trạng thái bất an. Luôn sợ bị
Menfuisu vứt bỏ, sợ bị ném tới một quốc gia xa lạ. Dù sao cũng không về
hiện đại được, không bằng cứ như vậy biến mất. Asisu chân chính đã chết. Sau khi ta chết sẽ không có ai gây trở ngại cho Menfuisu đi tìm hạnh
phúc.

Chỉ là, ta sẽ không bao giờ nữa được nhìn thấy đệ đệ đáng
yêu này. Khẽ vuốt đôi mày rậm của hắn, ta bi thương cố đứng dậy. Không
thể về hiện đại, càng không thể đi thế kỷ hai mươi của Carol. Ta ở đây
số phận lại bồng bềnh trôi nổi. Nơi đây vốn không thuộc về ta. Tuy rằng
ta có trí nhớ của Asisu nhưng thủy chung không thể đem nơi này như nhà
của mình được.

“Menfuisu, ta muốn chết. Ngươi đừng bi thương.
Nhân các hữu mệnh. Ta sẽ ở thế giới bên kia chờ ngươi” Cố gắng nói xong, mệt mỏi cùng thống khổ tràn ngập trong tâm. Mi mắt ta như quá nặng, rốt cuộc chống đỡ không được. Tiếng hét của Menfuisu đang chìm dần trong ý
thức của ta

Đột nhiên có vật gì đó nhét vào miệng ta “Mau nuốt
vào, đây là thuốc giải độc” Carol đúng là chuyên gia luôn xen vào việc
của người khác, ta mới không muốn ăn. Ta ngậm chặt miệng không chịu mở
ra. Một đôi môi hôn đột nhiên đặt lên môi ta, dược cũng theo đó đi vào.
Ta miễn cưỡng mở mắt, quả nhiên là Menfuisu. Hắn cực kỳ lo lắng nhìn ta, khẽ hất sợi tóc đang khoát trên mặt ta. Không thể nào, ta thế nhưng bị
đệ đệ cường hôn

Sau vài ngày, ta từ choáng váng bất tỉnh mà khỏe

lên. Trong ấn tượng, trừ bỏ Ari luôn ở bên hầu hạ ra thì luôn có một
cánh tay gắt gao ôm ta. Đầu đau quá. Ta suy yếu mở to mắt. Phát hiện
thấy một bóng đen đang ghé vào giường ta ngủ. Nhìn kỹ, là Menfuisu. Hắn
thế nào lại không về cung ngủ? Chẳng lẽ mấy ngày hôm nay người chiếu cố
ta là hắn?

Ta có chút không dám tin. Menfuisu tuy rằng tôn trọng
ta nhưng chưa bao giờ tốt với ta đến mức này. Cảm giác được ta có động
tĩnh, hắn cũng tỉnh dậy. Nhìn thấy ta mở mắt, gương mặt mỏi mệt của
Menfuisu liền tràn ngập kinh hỷ. “Tỷ tỷ, ngươi không sao rồi…”

Kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng đột nhiên có cảm giác an toàn. Thực không thể làm đau tiểu bạch tử này. Ở thời điểm ta không biết sống chết ra sao,
là hắn chăm sóc ta cẩn thận. Menfuisu nhẹ nhàng nâng ta dậy tựa vào
trước ngực hắn, ôn nhu giúp ta uống nước. Bỗng nhiên ta có cảm giác
muons khóc. Vẫn là có người để ý ta, phải không? Tuy rằng ta thay thế
Menfuisu bị rắn cắn, nhưng là hắn không biết. Nhìn hắn hành động dè dặt
cẩn thận, ta ỷ ôi nắm chặt quần áo của hắn, khóc nức nở.

Menfuisu, Menfuisu, ngươi không biết, ngươi lúc này ôn nhu với ta mà nói, ngươi
cùng tiên đế Nephenmaat cho ta tình thân, ta vĩnh viễn ghi nhớ trong
lòng

Menfuisu, ta cam đoan vói ngươi. Ta vĩnh viễn sẽ là tỷ tỷ của ngươi, ta vĩnh viễn cùng ngươi bảo hộ Ai Cập


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.