Đọc truyện [Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Đế Cơ – Asisư – Chương 12: Bonus [1]
. Tác giả: Tiểu Thiên.
. Edit: Tiểu Thiên.
******
Carol đứng trên đỉnh thần điện, trong tay cầm một mẩu giấy được gấp nếp kĩ càng, đôi môi anh đào mím lại:
“Sau đây tôi xin thay mặt đạo diễn kiêm tác giả kiêm nhà đầu tư cộng PR của bộ phim ĐẾ CƠ – ASISƯ, công bố người vinh dự đoạt giải quán quân trong cuộc thi cảm cmn nhận HỘI BÀN TRÒN vừa qua…”
Thánh mẫu bạch liên hoa nghiêng mặt nhìn về phía chân trời, khóe mắt nhích lên bốn mươi lăm độ: “Nháy mắt đoàn làm phim ĐẾ CƠ chúng ta đã đi được gần bảy tháng…”
Một chiếc dép in hình chuột Mickey không khách khí phi thẳng vào mặt thánh mẫu.
“Công bố đại đi, ở đó diễn sâu hả mậy!”
Khụ khụ, Carol ho nhẹ hai tiếng, lấy khăn tay lau đi vết dép trên mặt.
Ruka giật mẩu giấy từ tay Carol: “Thôi tôi đọc luôn cho nhanh, cô màu quá.”
“Người chiến thắng trong cuộc thi cảm cmn nhận trong HỘI BÀN TRÒN vừa qua! Là!” Ruka cao giọng: “Là! Là!”
Chiếc dép Mickey còn lại lần nữa không khách khí phi thẳng vào mặt Ruka, vừa đủ cùng chiếc của Carol thành một đôi.
Đạo diễn kiêm tác giả kiêm nhà đầu tư cộng PR của bộ phim ĐẾ CƠ – ASISƯ tiếp nhận mẩu giấy từ Ruka, cảm khái vỗ vai thằng nhỏ an ủi mấy câu cho có lệ. Rồi quay người nhìn tập thể nhân dân ngồi dưới khán đài, mỉm cười tự hào:
“Bạn nhỏ nào phóng dép làm tốt lắm, xa vậy mà vẫn trúng hồng tâm, tôi rất lấy làm tự hào. Giờ, không dài dòng nữa, người đoạt giải quán quân chính là…”
KristenCTC và PhamQuocDat2!
Giải II: FiaNguyen.
Có rất nhiều nàng cảm nhận hay, nhưng yếu tố để giựt được giải rất đơn giản: Chỉ cần xúc tích, cảm nhận đúng về tính cách của nhân vậy đó. Vì vậy, ai không giựt được cũng khỏi cần buồn, nói cho cùng người thắng và thua cũng đọc cùng thời điểm như nhau.
E hèm, và sau đây xin bắt đầu.
******
Nói hoa mỹ thì là phiên ngoại, nhưng thực chất, chỉ là nơi để các thành phần tinh anh trong Đế Cơ phô bày bản chất thật.
Khi các quốc gia tạm thời gác bỏ tranh đấu, cùng tham gia một bữa tất niên.
Mồng tám tháng bảy, trời trong.
Địa điểm: Cao nguyên Anatolia – thủ phủ Hatasa của đế quốc Hitaito.
Chủ đề: Ăn cơm tất niên! Cấm từ chối!
“Ajinamoto… Thử mic, thử mic…”
Đại đế Ragashu mấp máy môi, trưng ra khuôn mặt mười phần tươi roi rói mà bản thân cho rằng người gặp người yêu hoa gặp hoa nở, cầm micro cười tự kỉ.
“Này ông anh, bắt đầu được chưa?” Đứng ngay bên cạnh, vương tử Izumin đen mặt cắt ngang quá trình tự kỉ của ai đó. Đứng trên địa bàn nhà hắn mà dám ngang nhiên cướp mic chủ nhà, gan đủ to.
Ragashu đại đế vẫn còn đang thả hồn bay tận phương trời, trong quá trình thoát tuyến chính là khắc trên mặt dòng chữ Ông đang bận, miễn làm phiền to tướng.
Izumin hoàn toàn bị Ragashu thành công cho đặc cách từ chủ nhà biến thành không khí, độ tồn tại trong nháy mắt giảm xuống âm. Khóe miệng co giật liên hồi, chỉ có thể đưa mắt về phía Asisư tìm cứu binh. Ai ngờ bắt gặp lại là hình ảnh nữ vương nước bạn cũng đang trong quá trình làm một đóa tuyết liên cao quý trên núi cao, gương mặt xinh đẹp không cảm xúc, liệt từ trên xuống dưới. Không phải nói quá, hắn thề rõ ràng thấy dòng chữ không ăn khói lửa nhân gian khắc trên đó!
Asisư tuy đang bận duy trì khí chất vương giả cao cao tại thượng, nhưng không thể không thừa nhận, đường nhìn sắc lẽm lúc này của vương tử Hitaito tuyệt đối có khả năng giết chết người:
“Có chuyện gì à?”
Izumin: “..” Đừng có dùng bộ dạng không ăn khói lửa nhân gian đó đối diện với tôi! Đôi phu phụ nhà mấy người giết người không thấy máu, từ khi bước vào đến giờ làm tôi áp lực lắm biết không!
Thấy Izumin ngày thường luôn mang theo bên mình nụ cười cách thức hóa nhã nhặn, nay cả người đều tản ra âm khí ngùn ngụt, Asisư hiển nhiên cũng tự hiểu được là do gia hỏa nhà mình đầu sỏ:
“Ragashu, thôi làm loạn đi. Ngoan, xuống đây ngồi với em.”
May thay nữ chính của chúng ta vẫn rất chi là có tình người, còn có gia giáo, dĩ nhiên không thể để mặc chồng mình tác quai tác quái trên địa bàn nhà người ta. Một là rất bôi nhọ gia môn, hai là cư nhiên dám không rủ nàng cùng cướp mic, lão công như vậy dám một mình đoạt hết trò vui!
Ragashu nghe thê tử lên tiếng, mặc kệ bằng mặt không bằng lòng cũng phải ngừng quấy rối. Tuy nhiên trước khi rời đi không quên tặng cho Izumin một nụ cười đầy thiện ý, dù cho phần thiện trong đó không tới một phần mười: “Làm phiền rồi.” Mòe, cư nhiên dám giở trò mách lẻo vợ ông!
Izumin tiếp nhận micro, không có thì giờ để tâm đến việc vừa bị đại đế Babylon – người nổi tiếng có thù tất báo cộng kĩ năng lầy lội được xếp đứng đầu bảng tinh anh của hoàng phi Ai Cập Carol tổng kết mùa giải trước ghi hận, khôi phục nụ cười lễ nghi cách thức hóa quen thuộc, tiếp tục tận tâm với công tác chủ nhà, bắt đầu lật giở bản danh sách khách mời để điểm danh:
“Xin chào các vị quân chủ đến từ các nước, rất nhiệt liệt hoan nghênh các vị đã dành thời gian quý báu của bản thân để đến tham dự buổi tất niên ngày hôm nay. Giờ tôi, vương tử Izumin của Hitaito, thay mặt quốc vương bệ hạ, từ giờ sẽ chủ trì buổi hội tất niên này. Giờ bắt đầu điểm danh!”
Mọi người vỗ tay.
“Đầu tiên, hoàng đế Ai Cập Menfuisư và hoàng phi.”
Im ắng —
Izumin nhìn bản danh sách, rồi lướt mắt một lượt khắp phòng:
“Hoàng đế Ai Cập và hoàng phi?”
… Vẫn không có người lên tiếng.
“Này vợ, đệ đệ em đâu? Không phải lại giở thói công tử, nửa đường mệt nhọc quá quay đầu bỏ về chứ?” Ragashu nhấp ngụm nước ép, cau mày khó chịu, hắn vẫn thích rượu nặng của Babylon hơn.
Asisư siết ly đồng trong tay, tầm nhìn rơi vào ly nước ép nho của Ragashu: “Làm sao em biết, em cũng không phải con sâu trong bụng y.” Quả nhiên táo đỏ không hợp khẩu vị, nho đen mới là vương đạo. Nàng muốn uống nước ép nho, vì cớ gì lại sắp xếp một ly nước táo trước mặt nàng a?
Ragashu liếc mắt qua mép ly, thấy hai mắt Asisư gần như rơi vào trạng thái vô định, cộng thêm câu trả lời không trúng vào chủ đề mấy của nàng, phút chốc đại đế bệ hạ liền sinh ra ảo tưởng, cho rằng có lẽ vợ mình vẫn còn tí lưu luyến với Menfuisư, tâm lộp bộp hai tiếng, cẩn trọng hỏi:
“Không vui à?”
“Ừ.” Bạn nhỏ Asisư vô cùng thành thật trả lời. Còn phải hỏi, hắn không phải rõ nhất nàng ngoại trừ nước uống liên quan đến nho, còn lại mấy cái ép táo ép cam gì đó đều bài xích không đụng mà.
Răng rắc…
Thân thể đại đế bệ hạ nháy mắt hóa đá, còn có hiện tượng muốn phong hóa.
Không xong rồi, vợ mình thì ra vẫn còn luyến tiếc tình cũ. Mối tình đầu hoàn mỹ mới tán được về tay không lâu, không phải nhanh như vậy đã tan vỡ chứ? Hơn nữa còn chưa thành thân, vẫn trong giai đoạn yêu thử. Có phải tiếp theo sẽ như tình tiết cẩu huyết mà công chúa Mitamun thường hay kể, nữ chính phát hiện bản thân hóa ra vẫn còn yêu tình cũ, nam chính bị ngược tâm ngược phế đến đau gan đau mề cả buổi trời, đến cuối truyện mới phát hiện ra bản thân kì thực là nam phụ?
Quả thực không thể cẩu huyết hơn được nữa!
Asisư ngồi đợi nửa ngày vẫn không thấy Ragashu có hành động chuyển giao ly nước ép nho cho mình, đưa mắt nhìn xem, phát hiện chồng mình lại đang bắt đầu phát bệnh cũ. Tư duy lúc này có lẽ đã chạy như điên đến tận kỉ nguyên nào đấy rồi. Nội tâm phong phú đằng sau dung mạo khuynh thành khẽ lắc đầu cười trừ. Vốn đường về đại não đã không giống nhau, tiếp tục như vậy nữa sợ rằng tư duy của cả hai tới già cũng không thể đồng bộ kết nối mất:
“Muốn gì thì nói ra đi, anh không nói thì em không thể hiểu đâu.”
Ragashu hai mắt lóe cái bừng sáng:
“Thật?”
“Thật.” Asisu nâng tay lên cao một chút, quạt bông trắng vừa vặn che đi nửa mặt dưới, nhân lúc không ai nhìn thấy mặt mình, cong cong khóe miệng cười với Ragashu: “Chúng ta là phu thê mà.”
Nhưng là phu thê hữu thực vô danh! Em còn chưa chịu nhận lời cầu thân của tôi! Ragashu tuy trong lòng rít gào thành bão, nhưng vừa thấy nụ cười kia, tất cả phẫn uất đều vất ra sau đầu:
“Em chỉ được cười thế này với một mình tôi thôi đấy.”
Asisư nháy mắt:
“Em đã cười với ai ngoài anh chưa?”
Có! Rất nhiều người rồi! Đại đế bệ hạ lén chảy lệ trong tim, dù vậy nhưng vẫn mừng rơn, bởi mấy nụ cười đó chỉ toàn giả dối, chỉ khi đối diện với mình vợ mới cười thật đến không thể thật hơn thôi.
Nghĩ vậy nên tâm tình Ragashu thoáng cái tươi sáng lên hẳn. Nếu như đây là phim hoạt hình, chắc chắn sẽ thấy trên đầu đại đế bệ hạ xuất hiện một dải cầu vồng đầy màu sắc. Hắn cười: “Em đói chưa?”
Nhưng lời ra khỏi miệng rồi mới hối hận đến mức không thể vả vào mặt mình một cái thật mạnh. Đậu xanh sáng nay ra đường chắc chắn quên coi hoàng lịch, cái nghiệp chướng gì mà lại phun ra một câu phá hoại không khí thế này! Khó lắm mới có cơ hội nói mấy câu mùi mẫn với vợ!
“Chưa, còn chưa tới đủ mà, Izumin sẽ không khai mạc đâu.”
Asisư khôi phục dáng vẻ băng sơn mỹ nhân, dời tầm nhìn về cửa chính.
Ragashu ngoài mặt vẫn thực điềm tĩnh, kì thực trong lòng đã bị một ngàn con kiến bò qua cán nát trái tim luôn rồi.
Hay rồi! Độ hảo cảm vất vả xây dựng bấy lâu nay đều xôi hóa bỏng không hết rồi! Một con số âm tròn trĩnh! Thử hỏi có ai có thể chấp nhận một người đàn ông mở miệng ra là sát phong cảnh như này!
Nữ vương đại nhân cảm nhận được oán khí ngùn ngụt, nghiêng mặt qua liền thấy cảnh lão công đang ngồi làm mặt ngu rất hài. Khóe miệng bất giác không kiềm được cong lên hạnh phúc, có một lão công sở hữu kĩ năng ảo tưởng cao siêu thực lòng không tệ, còn có công dụng gây cười.
Đang nghĩ nghĩ tối nay nên thưởng cho Ragashu cái gì, chợt nghe thấy tiếng “Ai Cập chi vương giá lâm” vọng từ sảnh vào.
Izumin đứng bố trí lại dàn âm thanh với thuộc hạ để câu thời gian nãy giờ, vừa nghe tiếng Ai Cập vương liền like ngay cho chú ngựa của Menfuisư, con ông cháu cha rốt cuộc cũng chịu ló mặt điểm danh.
Thị vệ hầu cổng nhận thiếp mời từ tay Unasu, đằng hắng lấy hơi rồi gào lên:
“Ai Cập chi vương giá lâm!!!”
Kế đó là gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn chậm rãi bước vào, áo choàng dệt kim thêu hoa văn mặt trời xen kẽ họa tiết ngũ sắc, đôi xăng đan ánh vàng phát ra tiếng lép kép rất nhỏ theo từng bước chân tiến vào. Dưới ánh ban mai, ngũ quan tinh tế như điêu khắc từ từ lộ ra.
Tập thể ngây ngẩn.
Ngoại trừ ba người.
Izumin, Ragashu và Asisư.
Izumin nghiến răng nghiến lợi trong lòng, hừ, đã đến trễ còn ở đó làm màu làm vẻ.
Ragashu nghía sang Asisư một cái, thấy nàng không có biểu hiện gì mới thầm thở phào yên tâm. Hắn dĩ nhiên tin vợ, nhưng thằng nhóc âm binh kia thì khó nói lắm.
“Bộp… bộp…” Asisư ngồi bàn gần sân khấu nhất, mặt không cảm xúc, lạnh lùng vỗ tay va vào nhau phát ra tiếng bộp bộp khe khẽ.
Trong phòng vốn tĩnh lặng không tiếng động, thanh âm Asisư tạo ra dĩ nhiên không phải hoa rơi hữu ý, nhưng Menfuisư lại cố tình sắm vai nước chảy.
Mà nước chảy này không có vô tình.
Nói với người bên cạnh:
“Bàn tỷ tỷ.”
Người bên cạnh thấp giọng cười một tiếng, cúi đầu với hắn rồi đi về phía bàn Asisư, mỉm cười chào hỏi: “Bệ hạ sớm an.”
Asisư không có thói quen ngẩng lên chào hỏi lại, chỉ nhàn nhạt đáp gọn lỏn:
“Sớm an.”
Người vừa tới cũng không nổi giận vì thái độ không lạnh không nóng của nàng, chỉ gật đầu ra chiều như tôi hiểu mà rồi đặt mông ngồi xuống chỗ trống cạnh Asisư.
“Này, chỗ của hoàng thân Ai Cập không phải ở đây.” Ragashu tạm gác qua đàn kiến đang cán nát trái tim, lạnh mặt liếc kẻ không biết chữ chết viết sao vừa ngồi xuống kế vợ mình còn nhích ghế lại gần.
Dám mon men vợ ông! Chê đời dài quá hả!
“Tôi là em dâu của bệ hạ, chỗ của tôi sao lại không phải ở đây?” Người vừa bị Ragashu cho vào sổ đen điềm đạm thốt ra một câu khiến người người khiếp đảm.
Mọi người chết điếng.
Em dâu? Em dâu của Nữ vương Asisư?
Asisư và Ragashu lặng lẽ trao đổi ánh mắt, cùng quan sát người trước mặt.
Lúc đầu lực chú ý đều đổ dồn vào hoàng đế Ai Cập tuấn lãng như hoa như ngọc mà bỏ qua người sánh vai đi cùng. Đến lúc này các đại nhân vật có mặt trong phòng mới ngỡ ngàng thức tỉnh. Nam nhân tuổi trạc đôi mươi. Dáng mạo mi thanh mục tú, tóc nâu xoăn nhẹ nhìn như những gợn sóng. Một làn da trắng mịn hồng hào. Thêm một đôi mắt to tròn tựa ngọc lục bảo.
Ragashu trầm mặc một lúc rồi nói:
“Ngươi… là nam.”
Nam nhân cười rộ lên, để lộ hai lúm đồng tiền sâu hoắm: “Ha ha, bộ có quy định em dâu không thể là nam nhân sao?”
Mọi người chết điếng lần hai.
Em dâu? Em dâu của Nữ vương Ai Cập Asisư không phải là Con gái nữ thần sông Nile à? Từ khi nào biến thành nam tử???
Asisư suýt chút phun một búng máu. Con trộm mộ Carol chuyển đổi giới tính khi nào? Còn nữa, tóc vàng mắt xanh đâu?
Nháy mắt toàn bộ ánh nhìn trong phòng đều đồng loạt hướng về Menfuisư vẫn còn đang đứng ngay cửa chưa vào ngồi.
Hiếu kì có, tò mò, kích động cũng có nốt.
Menfuisư dĩ nhiên cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng thiêu đốt lưng mình, nhưng gương mặt thiếu niên na ná Asisư đến tám chín phần vẫn thủy chung nhìn ra sảnh ngoài, dường như đang chờ ai đó.
Thế là danh tính vị em dâu của Nữ vương Asisư đành chuyển cho Izumin vương tử.
Bản thân Izumin không phải tuýt người thích hóng chuyện thiên hạ, nhưng cái tin tức này quá mức kinh thiên động địa. Không phụ sự mong mỏi của quần chúng, đôi mày hoa đào dính chặt vào nhau, những ngón tay thon dài tức tốc lật lật bản danh sách tra lại toàn bộ khách mời một lượt.
Ragashu khoác tay lên vai Asisư, sợ nàng bị sốc, nhỏ nhẹ hỏi: “Đang nghĩ gì đấy?”
Asisư úp lòng bàn tay lên mu bàn tay thừa nước đục thả câu chiếm tiện nghi của Ragashu, hiểu lão công đang lo lắng cho mình: “Đang nghĩ, tối nay ăn món gì.”
Ragashu thơm nhẹ lên má nàng: “Rượu nho phối với thịt bò nướng, thế nào?”
Tuyệt phối!
Chuẩn không cần chỉnh chứ thế nào!
Asisư nghe hai từ rượu nho, cõi lòng liền ấm áp như có dòng nước ấm rót vào, quả nhiên vẫn là lão công hiểu ý nàng nhất, thôi thì phá lệ một bữa không thục cùi chỏ vào bụng Ragashu vì nụ hôn lộ liễu kia.
Bỏ qua cặp đôi ngọt đến nỗi khiến cả răng cũng ê ẩm, vương tử Izumin sau một hồi lật rồi lại giở đến cả người đều muốn kích cmn động đến nơi, cuối cùng cũng tìm ra danh tính vị khách nhân kia.
“Nhị vương phi…” Con ngươi màu trà thoáng xôn xao, chậm chạp ngóc đầu lên từ sớ danh sách chi chít chữ: “… Ruka?”
******
– End chap bonus [1].
– Đây là bonus [1], ai muốn xem tiếp bonus [2] cứ cồm dài vào. Cơ mà chương này thì có gì mà cồm đâu nhỉ
– P/s: ta gọi đây là hành động câu like có tổ chức và kế hoạch trắng trợn =))))))