Đọc truyện [Đồng Nhân NHAC] Asisu Dưỡng Bảo Bảo – Chương 25
Mùi hương thân thuộc
thoang thoảng khắp căn phòng. Tiếng dân chúng ồn ào trên dòng sông nile hiền hoà, Nhược Thiên dùng tay nhỏ dụi mắt, lười biếng ngáp một tiếng.
Sau vài ngày lênh đênh trên biển nàng mới có một giấc ngủ ngon như vậy.
Ari lúc này bước vào, sau lưng là một hàng thị nữ. Ari cung kính nói:
– Nữ hoàng, người tỉnh rồi.
Nhược Thiên đứng dậy, để cho thị nữ thay đồ cho nàng. Khoắc lên chiếc váy
lụa xanh, cảm giác thoải mái dễ chịu. Chiếc váy không buộc đai mà thay bằng một sợi dây nhỏ, thắt nơ có điểm đáng yêu. Nàng không đeo lên
trang sức nặng nề mà xỏ chiếc lắc chân hình bọ cạp xinh xắn.
Thân hình của nàng sau vài tháng mang thai càng thêm đầy đặn, nhất là hai
đỉnh núi tròn này. thêm vẻ mặn mà, đôi mắt câu hồn.
Nhược
Thiên nhìn bản thân trong gương mà mỉm cười, thân thể này co giãn cũng
thật tốt. Tuy nàng mang thai nhưng vài điểm không bị rạn nứt da. Làn
da vẫn rất mềm mịm.
Nàng dùng cháo loãng buổi sáng cho dễ hấp thu, hôm nay là cháo cà rốt.
( tác giả: trùng hợp! Trùng hợp thôi)
Nàng từ nhỏ vốn không thích ăn loại rau này nhưng từ khi nàng mang thai lại thay đổi khẩu vị, ăn nhiều loại rau này.
Nhược Thiên bỗng lên tiếng:
– Ari, mời y quan tới. Ta muốn kiểm tra cục cưng.
Ari đứng bên cạnh nàng “vâng” một tiếng rời đi. Nhược Thiên vui vẻ ăn hết bát cháo cà rốt.
Nàng sau khi ăn sẽ đi dạo chút ít cho tiêu thực, khi y quan tới thì nàng đang dùng chút hoa quả.
Hắn hành lễ với nàng rồi lại gần, vẻ mặt cung kính. Nàng cũng không khó dễ hắn, đưa tay cho hắn bắt mạch.
Hắn lót tấm lụa lên rồi mới bắt mạch cho nàng, suy nghĩ chút gì đó rồi chạm vài chỗ bụng nàng.
Hắn xong rồi lui xuống, cung kính nói:
– đã hơn 4 tháng, vô cùng khoẻ mạnh. Xin nữ hoàng yên tâm.
Nhược Thiên ngắm nghía bụng mình rồi hỏi:
– Ngươi không thấy bụng ta mới 4 tháng lại to hơn bình thường à?!
Nơi đây không có máy siêu âm làm nàng hơi lo lắng, nhỡ cục cưng bị bệnh thì sao?! Nàng chỉ càng mong cục cưng sớm ra đời.
Y quan cũng suy nghĩ rồi cười nói:
– có lẽ thai nhi khoẻ mạnh mới dẫn tới lớn hơn bình thường thôi ạ!
Nhược Thiên gật gật, nàng lại chẳng có tý kiến thức nào với khoa sản. Nếu biết một ngày xuyên về đây nàng sẽ học y.
Lúc này một thị vệ bước vào, quỳ xuống nói:
– Thưa nữ hoàng, tể tướng diện kiến!
Tể tướng?! A! Lão Aloc, nàng mới giao cho hắn kiểm kê số châu báu chuyển từ Hitaito.
– cho tể tướng vào đi!
Lão Aloc tầm ngoài 50 tuổi, khuôn mặt đầy vẻ kinh nghiệm sống. Hắn cũng
đã từng phục vụ cho tiền Pharaon Nephenmat – cha Asisu. Sau khi
Nephenmat mất thì xuống Hạ Ai Cập làm tể tướng, phụ tá cho nàng.
Aloc bước vào, cúi chào nàng. Khuôn mặt hiền từ, đôi mắt lộ ra cơ trí, minh mẫn. Lên tiếng:
– Nữ hoàng, đây là danh sách chuyển từ Hitaito.
Nhược Thiên cầm lấy tấm đất sét từ tay hắn, vừa xem vừa hỏi:
– Tể tướng, ở Ai Cập giai cấp nào được đi học?!
Aloc vuốt chòm râu của mình, trả lời:
– Là quý tộc mới có thể đi học.
Nhược Thiên đặt tấm phù điêu lên bàn, nói:
– Ta muốn dùng số tiền này xây thêm trường học và y quán. Ta muốn cho cả dân chúng bình dân cũng có thể đi học. Ngươi nghĩ sao?!
Aloc
nhìn nàng, mỉm cười. Hắn trước nay cũng đã từng nghĩ cho cả dân chúng
đi học, nhưng tiên đế lại cho rằng quý tộc mới xứng đáng được đi học,
quý tộc mới có ích.
Không nghĩ tới nữ hoàng còn trẻ lại suy nghĩ sâu xa như vậy.
Aloc quỳ xuống nói:
– Nữ hoàng, nếu điều đó được thi hành thì đó là một bước tiến vô cùng
lớn. Ta thay mặt thần dân Hạ Ai Cập gửi tới người lòng thành kính.
Nhược Thiên nhìn vẻ mặt chân thành của hắn, ra lệnh:
– Vậy việc này giao cho ngươi, đừng làm ta thất vọng. Lui ra đi!
Aloc “dạ” một tiếng rồi hành lễ rời đi. Khoé miệng còn treo nụ cười vui mừng.
Ari xoa bóp vai cho nàng, nàng thoải mái nhắm mắt hưởng thụ.
+++++++++++++++++++++++++++
Menfuisu trở về Thượng Ai Cập được vài ngày rồi.
Cũng chẳng có gì quan trọng, Babylon vương gửi thư tới nói rằng muốn tới Ai Cập làm khách. Nhưng khiến lũ quan thần e sợ hắn có âm mưu, đúng là
lũ vô dụng.
Babylon vương Ragasgu. Hắn đã từng thấy kẻ này, hắn có vẻ ranh ma như một con hồ ly.
Lúc nào cũng cười cười, lần này chắc không đơn giản chỉ là tới đây chứ?!
Menfuisu bưng ly riệu nho lên uống, mùi nho thoang thoảng quanh mũi. Khi vào cổ có cảm giác chỉ hơi cay, mát lạnh.
Hắn bỗng nhớ lại chị ngày hôm đó say riệu ở Hitato. Nép trong lồng ngực
hắn ngủ, miệng còn ngân nga bài hát kỳ lạ… Nhưng lại có vẻ dễ nghe
đi.
Khi bị sát thủ vây quanh hắn cũng không cảm giác tý gì lo lắng sợ hãi, đây là cảm giác của hắn khi bên chị sao?!
Menfuisu bất giác mỉm cười, lắc lắc ly riệu trên tay vui vẻ.