Đọc truyện [Đồng nhân Naruto] Lạc vào thế giới Naruto – Chương 22: Tàn phá Làng Lá
Tofu thắc mắc:
“Tại sao lại là em?”
Yamato nói thẳng:
“Làng Lá gặp chuyện rồi, và chúng ta cần em!”
“Có chuyện gì vậy thầy?” Yumina ngồi bật dậy. Chàng trai kia cũng trầm tư theo.
“Không có gì! Em cứ nghỉ ngơi ở đây với cậu ta. Còn Tofu, em là mật thám giỏi và còn là người khỏe mạnh nhất trong số hai người còn lại, hãy đi theo tôi về Làng Lá.
“Khoan…” Khi chữ “đã” của Yumina chưa kịp cất lên thì thầy Yamato và Tofu đã phi thân lao đi.
“Làng Lá…có phải Làng Lá đang bị Pain tấn công?” Yumina như chợt nhớ ra điều gì đó.
“Vậy sao? Vậy là cô đã đọc đến đây rồi?” Chàng trai kia nói, trước khi biến hình trở lại. Đó là Itachi. Anh cũng hơi bất ngờ, nhưng anh biết, cô ở thế giới khác cũng biết về chuyện này.
Về việc tại sao lại biết bí mật xuyên không của Yumina- Thư Anh và Tofu- Nguyên, Itachi đã nói, chiếc vòng của Itachi đã nhìn được một phần kí ức của Thư Anh khi cô đeo nó lên cổ. Dù nó rất khó tin, nhưng đây là sự thật…
“Đúng! Nhưng…còn cha mẹ và em tôi…họ đang ở trong Làng…” Yumina thấy vô cùng lo lắng.
“Muốn quay lại đó không?” Itachi bình thản nói.
“Muốn! Tôi sẽ đi!”
“Chờ đã!” Itachi kéo tay cô” Chúng ta, một bị thương, một cạn kiệt Chakra, chúng ta nên bí mật vào Làng Lá”
“Được! Tới gần đó, tôi sẽ triệt tiêu mùi và giấu Chakra của anh và tôi” Yumina quay lại nói.
“Còn một chuyện nữa…”
“Chuyện nữa?”
“Sau khi Pain tấn công Làng Lá, kết quả như thế nào?” Itachi bình tĩnh hỏi cô, như thể muốn chắc chắn rằng, mọi chuyện sẽ ổn.
“…” Yumina ngoẹo đầu suy nghĩ, rồi mãi mới nghĩ ra “A! Là Naruto! Naruto sẽ cứu được Làng Lá!”
Yumina reo lên như một đứa trẻ được tặng kẹo, nét trẻ thơ vẫn luôn tồn tại trong cô.
Bỗng nhiên…
Môi chạm môi…
Itachi lại gần Yumina và cúi xuống.
Yumina thấy mặt nóng ran. Cô đẩy nhẹ anh ra, nhưng vẫn không thể thắng nổi vòng tay rắn chắc của anh ôm chặt cô.
“Ưm…” Cô đỏ mặt nhắm mắt, tận hưởng nụ hôn nhẹ sâu lắng anh dành cho cô. Vậy là, Itachi đã lấy đi nụ hôn đầu của cô, chiếm đoạt luôn nụ hôn thứ hai của cô và lần này cũng thế. Itachi tiếp tục hôn nhẹ lên trán, rồi tuột xuống cằm, rồi cổ.
A! Cổ cô nhột nhột bởi nụ hôn của anh. Gì vậy?
Cổ…?
Cổ?!
Ấy! Không được! Yumina choàng tỉnh, rồi nhanh chóng thoát khỏi vòng tay và những nụ hôn nồng ấm của anh.
“Đã làm em sợ rồi, xin lỗi!” Itachi nhẹ nói.
“Không sao ạ!” Yumina mặt vẫn đỏ gay, quay qua đằng khác trả lời “Vậy, chúng ta đi được rồi chứ?”
“Ừm”.
*****************************************
Đúng như trí nhớ của Yumina, Làng Lá đang bị Pain tấn công. Trong lúc những cơ thể của Pain hoành hành, có hai thân ảnh bí mật đột nhập vào Làng mà không bị phát hiện. Đó chính là Itachi và Yumina.
“Itachi! Nhà của em nằm ở hướng Bắc, cách đây 500 mét”.
“Được, chúng ta đi thôi!”
Thế nhưng, khi tới nơi, nhà cô đã bị tan tành…
“Mẹ Sumi! Yumi! Cả cha Kiyoshi nữa! Ba người ở đâu rồi?” Yumina hoảng hốt vì nhà đã tan hoang, người không thấy đâu.
“Yumina! Em bình tĩnh lại. Có thể họ đã đi lánh nạn ở đâu đó rồi, tôi và em sẽ đi tìm bọn họ” Itachi nhẹ giọng an ủi, ôm Yumina vào lòng, vỗ vỗ đầu trấn an cô.
“Vâng!” Cô bặm môi, lo lắng nhìn Itachi rồi cùng anh trở lại làng Lá.
*******************************
Pain tiến sâu vào Làng Lá, phá hủy mọi thứ cản đường phía trước. Pain thực ra chỉ là bí danh của một kẻ cầm đầu, điều khiển 6 cơ thể khác nhau cùng các khả năng không giống nhau. Chúng giết người không ghê tay. Kẻ cầm đầu thông qua một Pain đã có những suy nghĩ và lý tưởng lệch lạc về hòa bình thế giới, bằng cách gieo rắc nỗi đau cho thế giới, sau đó, thế giới sẽ nếm trải cảm giác của ngôi làng Mưa- quê hương, nơi sản sinh ra Pain và là chiến trường của các nước lớn. Từ đó nền hòa bình sẽ được thiết lập.
Và sau đó, vị anh hùng của Làng Lá- Naruto đã xuất hiện!
************************************************
“Lối này!” Iruka cùng các thầy giáo học viện Ninja khác đang dẫn đường cho các học sinh trường Ninja, Genin và những người dân khác chạy trốn vào một đường hầm dưới lòng đất. Thế nhưng, Pain đã phát hiện ra và phá các đường hầm ấy. Iruka và các thầy giáo nhận nhiệm vụ đối đầu với chúng, cầm chân chúng để mọi người có thể chạy trốn.
“Thằng nhóc Cửu vỹ ở đâu? Nói!” Một trong sáu tên Pain nắm cổ Iruka và đe dọa.
“Ta không biết! Dù có biết, ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết Naruto đang ở đâu!”
Vì Naruto là học sinh đặc biệt của ta, ta coi nó như em trai mình! Iruka thầm nghĩ.
…
Ở một nơi khác trong Làng Lá…
“Chạy đi Konohamaru! Ực!” Ebisu đang dần bị hút sức sống bởi một tên Pain khác.
“Không! Mình sẽ không chạy trốn! Rasengan!”
Nhớ lại lần tập luyện lần trước với Naruto, cậu bé Konohamaru, cháu của Đệ Tam, cũng là đệ tử thân thiết của Naruto, vận Rasengan nhảy vào đánh Pain!
…
“Sao? Pain tấn công sao? Mau gọi Naruto về!”
“Tsunade! Không được gọi Naruto! Bọn ta ở đây không cho phép cô làm điều đó!” Hai cố vấn già của Làng Lá nói tiếp “Cái bọn chúng cần là con Cửu vĩ trong Naruto, nếu Naruto ở đây, chúng sẽ bắt nó!”
Nghe họ nói, Tsunade bất ngờ bước tới nắm cổ áo hai người họ:
“Đến khi nào hai ngươi mới thôi cho rằng Naruto là Cửu vĩ? Làng Lá đang bị xâm hại mà hai ngươi có thể nhẫn tâm đứng nhìn sao? Nếu Naruto ở đây, ta tin thằng bé sẽ cứu được Làng Lá! Shizune! Mau báo cho Naruto, gọi cậu ta quay về đây!”
“Cô điên rồi, Tsunade!” Hai người cố vấn đồng thanh nói.
“Để chịu trách nhiệm cho hành động của mình, ta, Hokage đệ Ngũ, sẽ đích thân ra chinh chiến!”