[đồng Nhân Ma Đạo] Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người

Chương 54: 53


Bạn đang đọc [đồng Nhân Ma Đạo] Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người – Chương 54: 53


Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.

CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.

Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.

Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân…

———

Lúc Khải Nhân tỉnh dậy đã không thấy người đâu rồi, toàn thân thì đau nhức. Y vốn muốn xuống giường nhưng toàn thân đau nhức khiến y chỉ muốn nằm xuống, ngồi một chút mà cũng đau, cổ họng cũng khàn khàn thều thào không thành tiếng. Khải Nhân chỉ có thể thầm mắng Hồ Lục trong lòng. Thực sự là không biết tiết chế mà!

Vừa nhắc đến người liền xuất hiện. Hồ Lục vẻ mặt cực kì thỏa mãn nhìn Khải Nhân cười cười, trên tay còn cầm mấy bình sứ nhỏ. Khải Nhân liếc mắt nhìn mấy bình sứ rồi đỏ mặt quay đi chỗ khác. Khải Nhân nhớ lại lần trước đến chỗ Vô Lạc, cô đang miệt mài điều chế mấy bình thuốc này, khuôn mặt cực kì vui vẻ. Y tò mò hỏi cô đáp lại chỉ là nụ cười thần bí. Giờ nhìn Hồ Lục cầm mấy bình thuốc này, y liền hiểu tại sao rồi.

Hồ Lục đem bình thuốc đưa đến bên miệng cho Khải Nhân, mùi hương thuốc vẻ rất ngọt.

-Cổ họng đau phải không? Mau uống đi. Sẽ đỡ hơn.

Khải Nhân vừa uống xong, cổ họng liền thoải mái, hương vị ngòn ngọt đọng lại trong miệng. Hồ Lục lại đưa đến một bình sứ nữa, khuôn mặt vô cùng tự nhiên nói:

-Bình này để xoa chỗ đó, ngươi tự xoa hay ta xoa.

Khải Nhân nóng mặt giựt bình sứ, nhanh chóng nói:


-Ta tự xoa được rồi.

Hồ Lục cười cười như đã biết trước nói:

-Ngươi vẫn đang không khỏe, vẫn là để ta thoa cho. Tiện hơn mà.

Khải Nhân nhìn khuôn mặt cáo già của ai đó, nghiến răng. Rõ ràng là hắn đã quyết định rồi còn cố tình hỏi y. Hơn nữa bây giờ với cái thân tàn này cũng không đi đến nhà tắm được nên đành để hắn làm vậy.

Khải Nhân mặc y phục cùng Hồ Lục đi ra ngoài thì nhận ra đã gần chiều rồi. Hồ Lục nhìn gương mặt lo lắng của y mới mỉm cười nói:

-Ta thấy ngươi mệt nên để ngươi ngủ một chút. Đừng lo, cha mẹ hiểu mà.

Khải Nhân vừa đi tới, Liễu Thanh Tuyết đã mỉm cười kéo y tới ngồi bên cạnh, ánh mắt cưng chiều hỏi:

-Thế nào? Có cảm thấy chỗ nào không tốt không?

Khải Nhân e thẹn lắc đầu. Liễu Thanh Tuyết phất tay để hạ nhân bê đồ ăn tới, lại quay sang dịu dàng nói:

-Sáng giờ con chưa ăn gì rồi đúng không? Ta có nấu ít canh cho con.

Hồ Lục nhìn quanh không thấy ca ca đâu liền hỏi:

-Mẹ, ca đâu rồi?

-Sáng, nó đã cùng với Cẩm Hàn ra ngoài rồi. 

Khải Nhân nghĩ đến mấy đứa cháu trai định hỏi thì Liễu Thanh Tuyết đã nói:

-À mấy hậu bối của con mới vừa nãy đã đi săn yêu thú cùng Vô Lạc rồi.

Đồ ăn bưng lên. Khải Nhân chậm rãi ăn. Liễu Thanh Tuyết cùng Hồ Lục ở một bên nói chuyện. Đợi đến khi y ăn xong, Hồ Lục liền nhanh chóng phe phởn đến đưa người đi. Liễu Thanh Tuyết ngồi một chỗ cười cười. Hồ Vương Lãnh nãy giờ bị coi như không khí cuối cùng cũng được phu nhân nhà mình chú ý đến.

-Khải Nhân, chúng ta thành thân rồi.

-Ừ, sao ngươi hỏi suốt vậy? -Khải Nhân nghi ngại nhìn Hồ Lục. Hắn làm sao vậy? Cứ hỏi suốt a~ Ăn cơm xong liền ngốc à.

-Ta chỉ cảm giác cứ như là mơ vậy. Cuối cùng ta và ngươi cũng có thể ở bên cạnh nhau rồi.

Ta chỉ là không nghĩ sẽ có một ngày ta và ngươi có thể như thế này…Ta sợ hãi đây chỉ là giấc mộng. Khi ta tỉnh giấc ngươi liền biến mất. Trước đây hắn luôn mơ khung cảnh này nhưng mỗi lần tỉnh giấc tất cả giống như hư vô.

Khải Nhân nghe Hồ Lục nói, khẽ nắm lấy tay hắn, miệng cười đáp lại:

-Nắm tay tới già?

Hồ Lục nhướn mày tỏ vẻ không đồng ý, đôi môi khẽ mỉm cười :


-Nắm tay nhau kiếp này qua kiếp khác, mãi mãi không xa rời!

Ta không chỉ muốn một đời này, ta muốn đời đời kiếp kiếp bên cạnh ngươi. 

Khải Nhân bật cười, hôn Hồ Lục. 

Tại Lam gia….

-Ngụy Vô Tiện, ngươi làm cái gì vậy hả??? – Lam Khải Nhân tức giận chỉ tay vô Ngụy Vô Tiện mà mắng.

Ngụy Vô Tiện vội vã chạy đến núp sau Lam Vong Cơ, ánh mắt hướng về phía Hồ Lục cầu tình. Hồ Lục liếc nhìn chậu mai Khải Nhân yêu thích bị Vô Tiện nghịch ngợm làm đổ thở dài đến xoa dịu Khải Nhân:

-Khải Nhân, đừng tức giận. Để ta trồng lại cho ngươi.

Khải Nhân liếc mắt về phía Hồ Lục:

-Ngươi không phải cầu tình cho hắn. Ngụy Vô Tiện con làm đổ thì tự trồng lại. Trồng xong thì đi chép gia quy mười lần. Lam Trạm không được giúp nó.

Hồ Lục liếc ánh mắt “ta đã làm hết sức” về phía Ngụy Vô Tiện, rồi lại quay sang dịu dàng nói với Khải Nhân:

-Ta mới làm ít điểm tâm. Là bánh mà ngươi thích ăn.

Vừa nói xong liền đưa người đi. Lam Trạm nhìn Ngụy Vô Tiện, muốn giúp ái nhân nhưng mà nếu giúp thúc phụ chắc chắn sẽ giận hơn. Chỉ trách ái nhân nhà mình quá nghịch ngợm mà.

-A Tiện, ta xuống núi mua ít vịt quay cho ngươi. Ngươi làm xong rồi ăn.

Ngụy Vô Tiện hôn má Lam Trạm tinh nghịch nói:

-Hai con nha, an ủi tâm hồn này của ta a.

Giang Trừng sau khi biết chuyện liền cười lớn. Đáng đời ngươi a! Ngụy Vô Tiện!


Hồ Lục không kiêng nể người Lam gia nhất quyết đòi ôm Khải Nhân trong lòng. Môn sinh nào có vô tình đi qua chỉ có thể vờ như không thấy. Còn Khải Nhân nhiều lần thành quen.

-Khải Nhân,ta muốn ăn cái đó a~ – Hồ Lục nói có phần nũng nịu, tay thì ôm chặt Khải Nhân.

Khải Nhân ngoài mặt tỏ vẻ không thích nhưng vẫn gắp cho Hồ Lục ăn. Mấy ngày nay suốt ngày bị Hồ Lục nhét một đống điểm tâm khiến Khải Nhân bỗng nhớ hương vị cháo trắng thanh đạm.

-Hồ Lục,  ta muốn ăn cháo.

Hồ Lục dụi dụi vào người Khải Nhân giống như mèo cầu chủ, ánh mắt nhu tình như nước:

– Được thôi, nấu cho ngươi,  tối ngươi phải thưởng cho ta~

Hoàn chính văn.

—————–

Đến đây có thể nói là ending rồi. Tiếp theo chính là phiên ngoại a *v*

Tui viết chắc có hơi xàm một tý nhưng cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi nha~



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.