[đồng Nhân Ma Đạo] Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người

Chương 52: 51


Bạn đang đọc [đồng Nhân Ma Đạo] Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người – Chương 52: 51

Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.

CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.

Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.

Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân…

———

Khải Nhân nghĩ đến liền cảm thấy xấu hổ. Dù gì y cũng là một lão nhân rồi.

Hồ Lục nhìn vẻ mặt do dự của Khải Nhân nhẹ vuốt tóc y dịu dàng nói:


-Nếu ngươi không thích thì thôi vậy.

-Chỉ là ta có chút ngại ngùng…Ta cũng đã tầm tuổi này rồi.  

Hồ Lục bật cười nhẹ nhàng nói:


-Ta chỉ sợ ngươi cô đơn thôi, giây phút trọng đại không phải nên có những người mình yêu quý kề cận, chúc phúc sao?

Khải Nhân nghĩ đến cũng gật đầu. Tại sao lại không chứ ? Cho dù là người tu tiên cũng có ngày phải chết chi bằng đừng lo nghĩ lung tung tận hưởng cuộc sống, ở bên cạnh người mình thích. 

-Ngươi nói đúng.

Lam Hi Thần cùng với Giang Trừng đang thưởng thức điểm tâm thì môn sinh thông báo có một thiếu nữ muốn tìm gặp gia chủ. Thiếu nữ này nói mang tin tức của thúc phụ đến. Giang Trừng cùng Lam Hi Thần hai mắt nhìn nhau rồi đi ra xem.


Trong phòng, một thiếu nữ mặc y phục màu lam nhạt, tóc buộc một dải lụa màu xanh, đôi mắt màu xanh lam nổi bật khiến người ta phải sững sờ. 

Lam Hi Thần và Giang Trừng tiến vào, sau khi chào nhau thì Lam Hi Thần liền hỏi:

-Cô nương là? 

-Ta tên là Hoa Vô Lạc, là sư tỷ của Hồ Lục. 

Lam Hi Thần cả kinh nói:


-Thì ra là sư cô. Tiểu bối thất lễ.

Hoa Vô Lạc bật cười, chuông đeo trên hông khẽ rung, nói:

-Không cần nghiêm chỉnh như thế, ta không có đè nặng việc xưng hô đâu. Ta đến đây là muốn thông báo một tin mừng. Khải Nhân và Hồ Lục sắp thành thân rồi.

Vừa nói xong, Giang Trừng liền há hốc mồm, Lam Hi Thần ngạc nhiên đến mức thất thần. Hoa Vô Lạc nhìn biểu cảm của bọn họ, cô bật cười. Cô chính là thích nhìn thấy mấy vẻ mặt này lắm a. Nhiệm vụ không chỉ là thông báo tin mừng mà còn là dẫn mấy hậu bối này đi đến hoàng thất nữa. 

Khi Lam Trạm và Ngụy Vô Tiện nghe tin cũng suýt phụt cơm ra khỏi miệng.

Tin tức này chỉ quanh quẩn trong mấy vị lão nhân của Lam gia cùng Lam Hi Thần, Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ, không để lộ ra bên ngoài.

Ban đầu định sẽ giao hảo hai thế giới lại với nhau nhưng cha mẹ Hồ Lục lo sợ đến việc họ sẽ bị cuốn vào phân tranh của Thiên Hoành Quốc, đặc biệt là vấn đề Hắc Ma tộc nên cuối cùng chỉ tạo một liên kết giữa Lam gia và Hoàng thất Thiên Hoành Quốc.

-Quả nhiên là rất hợp với con. – Liễu Thanh Tuyết cài cây trâm ngọc cho Khải Nhân, mỉm cười dịu dàng.

Khải Nhân nhìn bản thân mình trong gương, hôm nay là ngày tổ chức đại điển thành thân của y. Nghĩ đến, trong nòng cảm giác hồi hộp, nôn nao khó thở. 

-Cảm thấy chút sợ hãi ? – Liễu Thanh Tuyết nhẹ nhàng nói.

-Vâng…

Liễu Thanh Tuyết mỉm cười nói:

-Mọi thứ sẽ ổn thôi. Từ giờ Hồ Lục giao cho con rồi.

Khải Nhân cũng khẽ gật đầu. Y khoác trên mình y phục màu trắng tựa như tuyết điểm xuyết những sợi bạc. Vạt áo dài quét đất. Theo như tục lệ của Thiên Hành Quốc thì tân nương sẽ mặc y phục trắng để sắc phong chức vị. 


Liễu Thanh Tuyết sau khi chỉnh vấn y phục cho Khải Nhân xong liền đi ra ngoài. 

-Thúc phụ. 

Khải Nhân kinh ngạc quay đầu lại. 

-A Trạm, A Hoán. 

-Chúc mừng người. – Lam Trạm cùng Lam Hoán đồng thanh nói.


Thúc phụ đã vất vả nhiều rồi cuối cùng người cũng tìm được nửa kia của mình. 

Lam Khải Nhân giống như trước kia xoa đầu hai đứa cháu trai của mình. Thời gian đã cướp đi của họ nhiều thứ nhưng cũng trao cho họ nhiều thứ.

-Vô Tiện và Giang Trừng đâu?

-Đang đi cùng với Vô Lạc sư thúc.

Âm thanh vang lên báo hiệu đến giờ Khải Nhân phải đi ra rồi. Khải Nhân nhẹ nhàng bước ra, đằng sau là Lam Trạm và Lam Hoán hộ tống . Đầu tiên, Khải Nhân đi đến điện thờ tổ tiên Hoàng thất, Hồ Lục đã ở sẵn đó, mặc y phục màu lục nhạt thêu chỉ vàng. Hai người bái tổ tiên, bái phu thê, bái cha mẹ  sau đó Hồ Vương Lãnh cùng Liễu Thanh Tuyết trao cho họ con dấu hoàng thất. Sau đó, Hồ Lục và Khải Nhân buộc một sợi dây lên tay đối phương  rồi đi ra. Trước mặt hàng ngàn người, KhảI Nhân cùng Hồ Lục đội lên mũ miện hoàng thất. 

Bầu trời, những đóa nhẹ nhàng bay lên. Tiếng âm nhạc vang vọng khắp nơi. 

Khải Nhân cũng chính thức trở thành vương phi.

Qua đủ các nghi thức vòng vo, Khải Nhân cuối cùng cũng về được phòng. Phải một lúc sau, Hồ Lục mới về phòng còn mang theo một bình sứ nhỏ.

-Mệt lắm phải không? 

Khải Nhân lắc đầu. Hồ Lục đưa cho y bình sứ nhỏ. Khải Nhân mở ra ngửi thử, là mùi rượu.

-Rượu?

-Do chính tay sư tỷ ủ đó. Lam gia các ngươi không được phép uống rượu nhưng dịp này có lẽ được cho phép nhỉ.

Hồ Lục cầm lại bình sứ đổ vào hai chén. Một chén đưa cho Khải Nhân, sau đó Khải Nhân sẽ nâng chén cho Hồ Lục uống ngược lại Hồ Lục nâng chén cho Khải Nhân uống. Uống rượu giao bôi xong là động phòng. Khải Nhân uống xong, má liền đỏ lên, cảm thấy có chút say nhưng mà vẫn còn tỉnh táo một chút. Hồ Lục biết Lam gia uống rượu sẽ gục lên đã cố tình nhờ sư tỷ ủ rượu để Khải Nhân có thể uống được.

Ở bên ngoài, nội tâm Ngụy Vô Tiện cực kì ngứa ngáy. Thật sự muốn đi hóng hớt quá mà nhưng nhìn ánh mắt ” ngươi yên phận cho ta” của Giang Trừng đành ngồi im thôi. Ngày hôm nay bọn họ nhìn thúc phụ thành thân, phải gọi là đẹp long lanh. 

-Hai người có vẻ chán nhỉ, có muốn đi ra ngoài chơi không? – Hoa Vô Lạc nhìn Vô Tiện và Giang Trừng nói.

Vừa vặn Lam Trạm và Lam Hoán cũng đã về. Vậy là Vô Lạc liền đưa họ ra bên ngoài chơi. Vì hôm nay là ngày đại hỉ nên bên ngoài Thiên Hoành QUỐC cực kì náo nhiệt.

Ở trong phòng của Hồ Lục và Khải Nhân cũng cực kì náo nhiệt…


-Khải Nhân…ta…

——————–

Tôi rất muốn vẽ một buổi lễ hoành tráng a nhưng lại ko biết viết gì nhiều. Huhu.

Chương sau là chương động phòng ròi :>.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.