[đồng Nhân Ma Đạo] Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người

Chương 5: 5


Bạn đang đọc [đồng Nhân Ma Đạo] Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người – Chương 5: 5

Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.

CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.

Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.

Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân…

—————–

   Hồ Lục và Khải Nhân dần dần trở nên thân thiết với nhau cũng không biết từ bao giờ. Trong cuộc sống của Khải Nhân bỗng xuất hiện một người mang tên là Hồ Lục. Y không quậy phá ngược lại rất tuân thủ luật lệ nhưng y cũng rất vui vẻ hay cười, hay nói những câu chuyện thú vị.

  Khải Nhân đọc sách ở Tàng Thư Các, Hồ Lục cũng đến đọc sách lại chỉ thêm cho Khải Nhân những cuốn sách rất hay. Khải Nhân bỗng chốc bị thu hút với những câu chuyện của Hồ Lục, những món đồ đặc biệt của y và có lẽ cả nụ cười của y.

  Hồ Lục luôn tìm cách để trở nên thân thiết hơn với Khải Nhân, để khiến cho y cười. Hắn không biết bản thân hắn lại chú ý đến người kia nhiều như thế. Hắn len lén nhìn y luyện kiếm. Mỗi khi y đọc sách, hắn cũng đến đọc cùng và len lén nhìn trộm y.

  Bản thân Hồ Lục nhận ra hắn bị thu hút, yêu thích tà áo trắng phất phơ trong gió, yêu thích bóng lưng yêu kiều lạnh lùng kia, yêu thích ánh mắt của y, yêu thích sự nghiêm túc của y.

  -Khải Nhân, Vân Thâm không nuôi thú vật gì sao?

  Hồ Lục ngồi một bên, tay vuốt ve tua rua, dáng ngồi tùy ý. Khải Nhân liếc nhìn Hồ Lục cũng không nói gì. Phải nói Khải Nhân là người quy tắc khá cứng nhắc a chỉ là khi Hồ Lục xuất hiện lại nơi lỏng quy tắc một chút.

  -Không có. – Khải Nhân đáp lại.


  Hồ Lục ngồi nhìn Khải Nhân chăm chú đọc sách lại mỉm cười nhẹ gấp giấy. Một chú bướm giấy được gấp tinh xảo, Hồ Lục nhẹ thổi vào, con bướm giấy nhẹ bay y như bướm thật đậu trên tay đang cầm sách của Khải Nhân.

   Khải Nhân quả nhiên rời mắt chú ý đến con bướm giấy đậu trên tay, nhẹ phất tay để bướm giấy bay đi, khóe miệng hơi giương lên:

   -Ngươi gấp giấy đẹp thật? Trông như bướm thật vậy? Xem ra huynh cũng có nhiều mưu mẹo phết nhỉ. 

  Hồ Lục mỉm cười. Khải Nhân ở bên cạnh Hồ Lục nhìn thấy được nhiều thứ thú vị, học hỏi thêm được rất nhiều thứ. Chỉ là Hồ Lục rất hay nhắc đến sư tỷ y khiến cho Khải Nhân bỗng cảm thấy có chút không vui?

  Tại sao lại cảm thấy không thoải mái? 

 Lam Khải Nhân lắc đầu xua  tan suy nghĩ đó đi. 

Cả ngày hôm nay không thấy Hồ Lục đâu? Không biết y đi đâu mà không đến Tàng Thư Các nhỉ? 

 -Khải Nhân. – Thanh âm dịu dàng vang lên, Thanh Hành Quân mỉm cười nhìn Khải Nhân.

 -Caca. 

 -Hôm nay đệ không đọc sách trong Tàng Thư Các à? Đi tìm Hồ Lục hả?

Khải Nhân không đáp lời rồi lắc đầu. Thanh Hành Quân cười mỉm nhẹ nhàng. Em trai y giờ có vẻ vui vẻ hơn trước a. Xem ra Hồ Lục quả nhiên là một hảo bằng hữu…

 Khải Nhân đi tiếp nói là không tìm Hồ Lục nhưng ánh mắt lại không ngừng tìm kiếm xung quanh  cuối cùng  thấy Hồ Lục ngồi dưới gốc cây ngủ, vài sợi tóc khẽ lay trong gió, trên môi y bỗng chốc nở nụ cười:

   -Sao Hồ Lục lại có thể ngủ ở đây a?

 Khải Nhân nhẹ nhàng tiến lại gần không để Hồ Lục thức giấc. Y nhìn Hồ Lục đang say ngủ, bàn tay không tự chủ vươn lên vuốt mái tóc y.

  -Khải…Khải Nhân. – Hồ Lục hơi  mơ màng nói.

Khải Nhân khẽ rụt tay lại, vành tai đỏ dần lên. Hồ Lục không để ý đến vành tai đỏ ửng của Khải Nhân mà mỉm cười kéo tay y:

  -Huynh tìm ta à. Ngồi đây cùng ta không?

  -Ai…ai tìm ngươi. Ta chỉ là vô tình đi qua thấy ngươi nên gọi thôi. – Khải Nhân nói có chút bối rối.

Hồ Lục mỉm cười bắt lấy mấy cái lá mỉm cười nói:

 -Ta cho huynh xem cái này.


Hồ Lục khẽ huýt sáo, những chiếc lá và cánh hoa nhẹ bay rơi xuống như những bông tuyết, những con bướm lá nhẹ bay dập dờn, cùng với cảnh sắc tại Cô Tô lại đẹp như bồng lai tiên cảnh. Lam Khải Nhân nhìn xung quanh, miệng không tự chủ mỉm cười nhẹ.

  -Huynh cười. Huynh cười đẹp thật đấy. – Hồ Lục nhìn Khải Nhân nói.

Khải Nhân không nói gì nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui. Tim cũng không tự chủ đập nhanh hơn.  

  Nụ cười của Hồ Lục thực sự rất đẹp so với y còn đẹp hơn, Khải Nhân nhìn Hồ Lục đứng bên cạnh đang mỉm cười mà âm thầm nghĩ.

Hồ Lục đối mặt với Khải Nhân, ánh mắt nhu hòa nhẹ nhàng nói:

  -Có thích không? Ta cố tình làm vì huynh đó.

  -Làm cho ta ư? 

  -Ừ. Huynh cười rất đẹp. Nếu như sư tỷ ta ở đây chắc chắn tỷ ấy sẽ hứng thú lắm còn ca ca của ta chắc sẽ lắc đầu không quan tâm a.

 Sư tỷ? Cô ấy có vẻ quan trọng với Hồ Lục thật đấy? Tự nhiên lại có chút không vui rồi…

 -Sắp tới, Lam gia sẽ tổ chức học, nhiều gia thế tu tiên sẽ tới dự thính.

 -Huynh cũng học đúng không? Vậy ta có thể đến học cùng không?

 -Tất nhiên là được. 

 -Khi nào ta cũng muốn đi săn đêm cùng với huynh a.

 -Ừ.


——-

  Hồ Lục cầm đĩa bánh vui vẻ đi đến chỗ Khải Nhân đúng lúc gặp được Thanh Hành Quân.

  -Thanh Hành Quân. – Hồ Lục cúi chào.

  -Mấy ngày không gặp rồi. Hồ Lục làm bánh à?

  -Hai người muốn ăn thử không? 

Thanh Hành Quân cùng với Khải Nhân cầm bánh lên ăn thử. Cư nhiên lại ăn rất ngon. 

  -Rất ngon. – Thanh Hành Quân nói.

 -Vậy thì tốt.

————————–

  -Cuối cùng cũng sửa được rồi. Cái này chắc có thể liên hệ tới chỗ của đệ ấy. – Hoa Vô Lạc cầm miếng ngọc bội xinh đẹp nói.

  Không biết giờ này Hồ Lục ra sao rồi nhỉ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.