[đồng Nhân Ma Đạo] Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người

Chương 36: 35


Bạn đang đọc [đồng Nhân Ma Đạo] Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người – Chương 36: 35

Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.

CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.

Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.

Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân…

——-

  Hôm qua suýt bị Khải Nhân phát hiện ra bí mật nên Hồ Lục thi thoảng sẽ tạo ảo ảnh như anh đang sử dụng cánh tay trái. 

-Nghe tin, Hàm Quang Quân và Ngụy công tử trở về rồi.

Khải Nhân biết cháu trai cùng cháu dâu ra ngoài tìm thuốc về cho y, nội tâm cũng có phần lo lắng giờ chúng về không khỏi có chút kích động. 

Lần này về không chỉ có Lam Trạm cùng Ngụy Vô Tiện mà còn có một nam nhân lạ mặt theo cùng. Nam nhân này khí chất âm trầm, lạnh lùng khiến cho người ta sợ. Ngụy Vô Tiện cảm thấy nam nhân này có phần giống Nhiếp Minh Quyết.

Lam Trạm và Ngụy Vô Tiên gặp phải yêu thú tình cờ được người này giúp đỡ. Người này hỏi đường đến Lam gia, có việc cần tìm nên Lam Trạm và Ngụy Vô Tiện tiện đường đưa về luôn.

Hồ Nhất thì chủ sự Lam gia dẫn đến phòng cho khách ngồi chờ. Còn Ngụy Vô Tiện và Lam Trạm thì đi đến chỗ thúc phụ. Thấy thúc phụ đã tỉnh lại, đang ngồi uống trà, Lam Trạm có phần vui vẻ nói, ngoài mặt vẫn lạnh lùng.

-Thúc phụ, người tỉnh rồi? 


-Ừ, vất vả cho hai con.

Thấy Lam Trạm cùng Ngụy Vô Tiện, Lam Khải Nhân gật đầu chào, ánh mắt dừng trên hai người họ một lúc xem có thương thế gì không. Thấy hai người không bị thương, Lam Khải Nhân yên tâm phần nào. 

Hỏi thăm một hồi, Lam Khải Nhân để cho hai đứa cháu đi nghỉ ngơi còn mình đến khách phòng gặp vị nam nhân kia. Hồ Nhất ngồi ở khách phòng, nội tâm vô cùng nôn nóng chỉ muốn mau chóng đi tìm đứa em trai của mình. Lam Khải Nhân từ ngoài cửa tiến vào.

Hồ Nhất nhìn Khải Nhân, ánh mắt xẹt qua chút tư vị. Người khiến đệ đệ hắn nhung nhớ mãi không quên…khiến cho đệ đệ ấy bất chấp tất cả mọi thứ để bảo vệ…là người đệ ấy yêu nhất.

Lam Khải Nhân không hiểu sao có cảm giác người này không thích y lắm…Cảm giác như là đang bị bậc trưởng bối dò xét vậy? Khiến y nhớ đến ánh mắt của các bậc trưởng lão Lam gia khi đại ca dắt tẩu tử về…

Loại ý niệm này xẹt qua khiến Khải Nhân không khỏi rùng mình. Mình liên tưởng hơi quá rồi đi?

-Không biết vị đây là…? Muốn tìm Lam gia chúng ta là…

Hồ Nhất chưa kịp trả lời, ngoài cửa đã xuất hiện bóng hình quen không thể quen hơn…

Hồ Lục cảm nhận được một cỗ khí tức mạnh mẽ, e không khỏi người ở đây nên liền lo lắng đi tìm Khải Nhân. Đến liền nhìn thấy người quen khiến cho Hồ Lục bất ngờ.

-Ca… 

Khải Nhân nghe chữ ca liền nhìn Hồ Nhất…thì ra đây là ca ca của Hồ Lục ư. Quả thực khiến y bất ngờ. 

Hồ Nhất nhìn đệ đệ, ánh mắt hiển nhiên lộ chút vẻ cưng chiều rồi nhìn xuống cánh tay Hồ Lục, nhíu mày, ánh mắt rõ ràng tức giận.

-Đệ…

-Ca, sao huynh lại ở đây. – Hồ Lục nhận ra ánh mắt của Hồ Nhất đặt ở cánh tay trái của mình, liền lớn giọng ngắt lại. Ý tứ rõ ràng không muốn Hồ Nhất nói ra.

Hồ Nhất nhìn Hồ Lục, khẩn trương, lo lắng, tức giận, cảm xúc đầy đủ cả nhưng mà  là nhìn ánh mắt quật cường kia cũng đành bất lực thở dài.

-Ta đến tìm đệ.

Không khí có chút lạ lùng. Khải Nhân thức thời liền nói:

-Nếu như đây là ca ca của huynh, vậy liền ở lại đi. Ta ra ngoài một chút, hai người cứ nói chuyện với nhau.

Hồ Lục liếc  ánh mắt cảm kích về phía Khải Nhân, khóe miệng hơi mỉm cười. Khải Nhân khẽ gật đầu rồi đi ra. Hồ Nhất im lặng không nói gì, khuôn mặt âm trầm đợi đến lúc Khải Nhân đi rồi liền nghiêm mặt.

-Hồ Lục !

-Ca…huynh khỏe… – Hồ Lục yếu ớt nói vài tiếng.


Hồ Nhất lạnh lùng nhét đan dược vào miệng Hồ Lục, khuôn mặt âm trầm cực điểm nhìn cánh tay trái của Hồ Lục.

-Nói, làm sao để bị thương?

Hồ Nhất bị dọa sợ, mỗi lần hắn bị thương ca ca đều đáng sợ như vậy hết. Nếu để ca biết vì Khải Nhân mà hắn tự chém đi tay mình sợ rằng cả đời này ca ca ngay lập tức bắt hắn về nhốt trong nhà không cho đi đâu. Hiện tại, yêu nữ kia vẫn chưa giải quyết được…Khải Nhân…

Hồ Lục tránh né ánh mắt, viện cớ cho qua chuyện:

-Đệ chỉ là đánh nhau với yêu thú vô tình bị thương…

Hồ Nhất  nhìn Hồ Lục, rõ ràng là không tin lời Hồ Lục nói. 

-Hồ Lục, đệ coi ta là trẻ con à? Yêu thú nào mà mạnh như thế khiến đệ mất hẳn một cánh tay! Đệ biết thân thể đệ lúc này rất đặc biệt…Bị thương như thế này, đệ…

Hồ Lục cúi mặt không nói. Hồ Nhất nắm chặt tay, ngữ khí sắc lạnh châm chọc:

-Là vì cậu ta…Khải Nhân.

Hồ Lục nghe nhắc đến Khải Nhân người có chút lay động, dù  không nói gì Hồ Nhất cũng hiểu rõ. Hồ Nhất thở dài một tiếng, bình tĩnh lại, khẽ đặt tay lên vai Hồ Lục khẩn cầu:

-Đệ là người quan trọng đối với ta…nếu đệ có chuyện gì thì ba mẹ, sư phụ và ta phải làm sao? Có chuyện gì đệ có thể tâm sự với ta được không…chúng ta cùng nhau giải quyết.

Hồ Lục có chút lay động, ngữ khí khẩn cầu này thật lâu rồi hắn chưa từng nghe thấy. Hồ Lục ngẩng mặt lên, miệng khẽ cười nói:

-Ca, đừng lo. Không có chuyện gì lớn đâu! Đệ có thể tự giải quyết được mà.

Hồ Lục không muốn lôi kéo gia đình vào chuyện của mình nữa. 


-Ca, đệ đưa huynh đi nghỉ nhé.

Hồ Lục đã có ý tránh né chuyện này, Hồ Nhất tuy rằng cực kì tức giận nhưng nhịn xuống không nói gì nữa, dự định tự bản thân điều tra. Hồ Nhất được an bài một phòng cách phòng Hồ Lục không xa lắm. Hồ Lục chuẩn bị rời đi thì bị giữ lại, quay lại nhìn ca ca mình. Hồ Nhất ôm chầm lấy Hồ Lục nói:

-Đệ đừng để bản thân bị thương nữa.

-Vâng. – Nội tâm Hồ Lục ấm áp hẳn lên, khẽ đáp lại.

Hồ Lục vừa ly khai lại nhận được truyền thư của yêu nữ kia. Yêu nữ kia đã rục rịch muốn hoạt động rồi sao.

“Trăng tròn đêm nay, nhà cũ Mạc gia.”

Yêu nữ hiện tại đang ngồi uống trà, thở dài. Chủ nhân không hiểu sao lại tiến hành kế hoạch nhanh hơn dự định một chút. Ả còn muốn trêu đùa nhị hoàng tử thêm nữa cơ mà~

Quả nhiên vị kia đến, chủ nhân liền không nhịn được.

Cấm Hàn mân mê bức tranh cũ, khóe miệng mỉm cười. Thật mong chờ a~ 



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.