[đồng Nhân Ma Đạo] Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người

Chương 31: 30


Bạn đang đọc [đồng Nhân Ma Đạo] Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người – Chương 31: 30

Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.

CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.

Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.

Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân…

———–

Chap 30

-Muốn gì? Đương nhiên là theo ý chủ nhân vĩ đại, ngươi phải sống không bằng chết. Ngươi phải chết!!

Ả nói, hai mắt trở lên điên cuồng nhìn chằm chằm Hồ Lục. Sau đó, ả thu lại ánh mắt điên cuồng, liếc nhìn mấy người nằm trên đất nói:

-Nhị điện hạ, bất quá không cần lo lắng. Chủ nhân không đả động đến mấy người này đâu? Nhưng mà nếu như chúng phá hỏng….thì có lẽ lại khác nha?

Hồ Lục lạnh lùng trừng mắt:

-Chủ nhân của người là ai?

-Cái này là bí mật nhỏ nhưng mà sớm muộn thì ngài cũng sẽ gặp được thôi. Ta xin nhắc nhở ngài nếu như mấy đứa nhóc này biết chuyện mà định dấn thân vào ta không đảm bảo được chúng sẽ ra sao đâu nha~

Đang nói, viên ngọc trên tay ả sáng lên. Ả nháy mắt, vẫy tay với Hồ Lục nói:


-Nhị điện hả, chủ nhân gọi ta rồi. Hẹn ngài tối nay nha~

Nói xong ả còn thả một nụ hôn gió về phía Hồ Lục khiến cho Hồ Lục buồn nôn muốn chết.

Ả rời đi, mấy người nằm dưới đất cũng tỉnh dậy, trò chuyện bình thường như không có gì xảy ra.

Năng lực của yêu nữ thực sự rất mạnh. Kẻ đứng đằng sau nhất định sẽ rất nguy hiểm. Mình không thể để cho mấy đứa trẻ này gặp chuyện gì được. Hồ thầm nghĩ. Có thể dễ dàng thôi miên người khác, lập nên một màn chắn mạnh mẽ như vậy ? Người này chỉ có thể là một trong tứ đại yêu nữ. Nhưng mà không phải là chúng đã bị phong ấn rồi sao? Sao có thể xuất hiện. Hồ Lục bắt đầu cảm thấy đau đầu. Thở dài một hơi.

Chỉ là Hồ Lục không nhớ rằng tứ đại yêu nữ chính là do Hồ Nhất cùng với thủ hạ thân cận của Hồ Nhất phong ấn. Đây cũng chính là một trong những chiến thắng làm lên tên tuổi của đại ca, khiến cho Hồ Nhất chiếm được tình cảm của người dân.

Giang Trừng cất tiếng gọi mấy lần, Hồ Lục mới đáp lại:

-Chuyện về Khải Nhân, mấy đứa đừng lo. Ta xử lí được. Tin tưởng ta. Chuyện này đừng để truyền ra ngoài sẽ rất nguy hiểm.

Hồ Lục lấy lí do lấp liếm cho qua, thuyết phục đám người Giang Trừng rời đi, lo công chuyện. Lúc Lam Cảnh Nghi ngu ngơ từ Nhiếp gia trở về gặp phải khuôn mặt u buồn của mọi người. Kim Lăng cùng Tư Truy mới giải thích cho nghe.

Giang Trừng nội tâm cảm thấy không ổn nhưng vẫn nghe theo Hồ Lục. Không hiểu sao, Giang Trừng có linh cảm nếu như không làm như Hồ Lục nói thì mọi chuyện càng khó khăn hơn.

Hi Thần hiện tại cũng rất lo cho thúc phụ nhưng cũng không thể làm gì hơn ngoài việc lo cho Lam gia. Thúc phụ không ở đây, mọi việc tông môn đều phụ thuộc vào Lam Hi Thần. Còn Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ lên đường đi tìm mấy loại thảo dược mà Hồ Lục chỉ điểm. Còn mấy đứa nhóc hậu bối thì đứa nào làm việc của đứa đấy thôi.

Hồ Lục ngồi bên cạnh Khải Nhân, khẽ vuốt từng đường nét khuôn mặt của y, hai mắt đậm nỗi buồn.

Lại là vì ta mà ngươi phải chịu khổ thế này? Lại là vì ta mà ngươi lâm vào nguy hiểm. Đáng lẽ ta không nên quay lại đây, mãi mãi không nên quay lại đây…

-Chủ nhân. – Yêu nữ cúi đầu cung kính nói.


-Mọi chuyện thế nào rồi? – Nam nhân đeo mặt nạ bạc, đôi mắt hai màu đẹp tựa như ngọc, nói.

-Đều diễn ra rất ổn thỏa.

Nam nhân cười, ánh mắt nhìn vào bức họa thiếu niên. Bức họa đấy bên dưới đề hai chữ Hồ Lục. Chỉ cần ngươi biến mất, người đó nhất định sẽ thuộc về ta.

Đêm tối, Hồ Lục nhận được bức thư ghi thời gian, địa điểm cần đến. Đọc xong, Hồ Lục nhanh chóng dịch chuyển đến. Khi Hồ Lục đến, nơi này rõ ràng là một khu rừng rậm rạp âm u. Một giọng nói cất lên nói Hồ Lục tiến thêm 5 bước về phía trước, mỗi bước đi khung cảnh biến đổi. Cuối cùng Hồ Lục đứng trong một khu vườn đẹp, hoa cỏ tươi tốt. Ánh trăng mờ ảo cùng làn sương tạo thêm phần ma mị.

Yêu nữ đang ngồi nhàn nhã trên chiếc ghế thấy Hồ Lục chớp mắt đã xuất hiện, cười đùa nói:

-Nhị điện hạ xem ra rất nóng vội.

Hồ Lục không thèm quan tâm đến ả, khuôn mặt lộ rõ vẻ chán ghét, thiếu điều muốn lột xương ả, lạnh lùng đáp:

-Có gì mau nói đừng lề mề!

Yêu nữ nhìn Hồ Lục cười ha hả, tay mân mê sợi tóc giả bộ suy nghĩ rồi nói:


-Xem nào, đầu tiên ta muốn ngươi hãy đâm ca ca của ngươi, đại hoàng tử Hồ Nhất a!

Ả vừa nói xong, mỉm cười nhìn Hồ Lục. Hồ Lục nắm chặt thanh kiếm, đôi môi run run. Yêu nữ cười mỉm nhìn Hồ Lục đang hoang mang, đắn đo.

Hắn sao có thể tổn thương người ca ca yêu quý của hắn? Nhưng cũng không thể để Khải Nhân như vậy? Hồ Lục ngước mặt lên, kiên định nhìn yêu nữ nói:


-Còn lựa chọn khác?

Yêu nữ kia cười, khẽ vuốt ve mái tóc, nói:

-Ta biết ngài không thể làm thế mà. Vậy chọn một cách đơn giản hơn vậy? Xem nào, ngài chặt một cánh tay của ngài đi…ta sẽ giúp y tỉnh lại một ngày, móc thêm một mắt của ngài thì ta sẽ giúp y tỉnh lại thêm 5 ngày nữa?

Hồ Lục nhìn ả, lạnh lùng mở miệng:

-Sao ta chắc chắn được ngươi sẽ làm đúng như yêu cầu? Hơn nữa ai biết được ngươi sẽ làm gì?

Yêu nữ mỉm cười, hai mắt cong cong nói:

-Ngài phải tin ta thôi. Ngoài ta ra không ai có thể giúp được y. Kể cả sư phụ ngài, phụ thân của ngài ở đây cũng không ai có thể.

Hồ Lục im lặng, lời ả nói khiến hắn dao động… Sư phụ, cha đã hao tổn sức mạnh để cứu mạng hắn trở lại…Lần này xin lỗi mọi người, thực sự xin lỗi…

Tại sao một kẻ như hắn lại tồn tại trên đời…Nếu không có mình những bất hạnh này sẽ không có xảy ra phải không?

-Thứ ta muốn không phải chỉ ba hay năm ngày, thứ ta muốn là bọn họ bình yên, an toàn…mãi mãi.

Yêu nữ cười:

-Kì thực ta cũng không muốn làm khó ngài làm chi?

Thứ chủ nhân muốn không chỉ là cái mạng của ngươi, mà là khiến ngươi vĩnh viễn đau khổ, đặc biệt là khiến cho người đó mất hết niềm tin vào ngươi! Cho nên sao có thể dễ dàng là một cánh tay, một con mắt…

—-


 Hồ Nhất dạo gần đây luôn ngủ không ngon, đầu cũng hơi đau. Không lẽ lại có chuyện gì xấu xảy ra? Không biết Hồ Lục giờ sao rồi? Hồ Nhất ngồi trên ghế, sầu não. 

-Cẩm Hàn.

Hồ Nhất cất tiếng gọi. Bình thường, không cần nói không cần nhắc, mỗi khi Hồ Nhất cảm thấy sầu não, trên bàn luôn có một ly trà. Bản thân Hồ Nhất cũng không nhớ đó là loại trà gì nữa? Chỉ cảm thấy nó rất hợp khẩu vị của mình, hương trà quẩn quanh mũi tựa như đóa hoa nhẹ nhàng vờn qua, uống một ngụm tinh thần liền cảm giác thoải mái rất nhiều.

Hồ Lục cất tiếng gọi mấy lần nhưng không có ai đáp lại. Hồ Lục nhìn quanh phòng, không một bóng người, bỗng mới nhớ ra Cẩm Hàn đã xin phép về quê. Thói quen a…

Hồ Nhất không còn tâm trạng đọc sách nữa, mở cửa đi ra ngoài luyện kiếm.

Thân phận hoàng tử đương nhiên sẽ có người bảo vệ đi theo. Nhưng mà từ năm 16 tuổi, Hồ Lục đã không muốn mấy nô tì, thủ vệ lẽo đẽo theo mình đằng sau nữa. Cố chấp theo chắc chỉ có mỗi Cẩm Hàn. Bởi vì năm ấy Cẩm Hàn còn khá nhỏ, dáng người gầy gò, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút sợ hãi. Sợ hãi mọi người nhưng lại không sợ hãi khuôn mặt trời sinh lạnh lùng, đáng sợ của hắn. Cũng bởi vì Cẩm Hàn còn nhỏ tuổi khiến cho Hồ Nhất nhớ tới em trai thành ra cũng không nỡ trách phạt gì nhiều, để mặc đứa nhỏ một chút.

Cẩm Hàn đi theo cũng đỡ hơn  năm…Cẩm Hàn yên tĩnh, lễ phép vừa phải, hiểu  ý hắn. Cuối cùng lại thành người duy nhất luôn đi theo Hồ Nhất nhiều năm như thế, có thể ở cùng Hồ Nhất trong một căn phòng…

Nhiều năm như vậy nhưng trong Hồ Nhất đó lại là một khuôn mặt mờ nhạt, một nụ cười nhẹ và giọng nói trầm nhẹ.

Đôi mắt say mê một đóa hoa rực rỡ như ánh dương kia, mắt sẽ chẳng nhìn thấy loài cỏ dại. Dẫu cho nó có luôn hiện hữu, đôi mắt người cũng sẽ không để ý đến…

———

Thi xong rồi, cảm thấy thật free a. Đáng lẽ chương này được đăng từ trước nhưng lúc tôi đang viết truyện thì máy lại mất mạng. Haiz

Kì thực tôi đã suy nghĩ và quyết định không để cho Giang Trừng, Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện đám nhóc vướng vào chuyện này. Bọn họ thực sự đã chịu nhiều biến cố rồi. Tui không muốn lại để A Trừng phải khổ đâu a~ Các cp phụ sẽ xuất hiện trong các chương ngoại. Mọi chuyện sẽ để tự Khải Nhân cùng Hồ Lục giải quyết a~

Hi vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ. 



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.