[đồng Nhân Ma Đạo] Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người

Chương 14: 13


Bạn đang đọc [đồng Nhân Ma Đạo] Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người – Chương 14: 13


Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.

CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.

Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.

Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân…

——

Chap 13

Trời trong xanh, cây lá rung rinh, chim hót líu lo…

Hai   suất ca bước đi cùng nhau, cảnh đẹp ý vui.

-Khải Nhân.  

Hồ Lục gọi lần một. Khải Nhân thanh thản bước đi.

-Khải Nhân à… – Hồ Lục nũng nịu gọi lần hai.

Khải Nhân vẫn tiếp tục thanh thản bước đi, mắt nhìn về phía trước, không để ý tới Hồ Lục bên cạnh.

Hồ Lục nũng nịu, giọng ngọt ngấy muốn xỉu.

-Khải Nhân à ~ Khải Nhân…sao không để ý gì tới ta hết vậy? Khải Nhân a~


Khải Nhân dừng cước bộ. Không thể chịu nổi cái giọng ngọt phát ngấy, nũng nịu này, cứ như y làm chuyện gì thất đức với hắn vậy.

Hồ Lục đứng bên cạnh ngoan ngoãn, tiếp tục nũng nịu.  Hồ Lục không để ý tới ánh mắt mấy môn sinh nhìn mình, vẫn tiếp tục cái giọng như tiểu cô nương nũng nịu.

-Ngươi dừng lại đi. – Khải Nhân đen mặt nói.

Thực sự mất mặt. Mấy môn sinh đi ngang qua nhìn thấy, bụm miệng cười nhẹ rời đi. Còn Khải Nhân thì thực sự không nhịn được nữa, đỡ trán nói:

-Hồ Lục, đừng dùng cái giọng như mấy cô gái nũng nịu gọi ta!

Hồ Lục ngoan ngoãn dừng lại, ngữ điệu như thường ngày nhưng có chút ủy khuất nói:

-Được rồi. Tại vì…cả ngày nay ngươi không để ý tới ta a. 

Khải Nhân nhìn bộ dáng ngoan ngoãn như mấy đứa trẻ  nghe giảng nhìn y, lại kèm theo ánh mắt tỏ vẻ ủy khuất. Khải Nhân không nỡ nói nặng lời thêm, mềm giọng một chút.

-Nhưng ngươi đừng dùng giọng vậy nữa.

Hồ Lục ngoan ngoãn gật đầu.

Khải Nhân thở dài bất lực, nhẹ nhàng nói:

-Mau đi thôi.

Hồ Lục gật đầu vui vẻ đi theo. Quả nhiên anh minh, Hồ Lục đắc ý. Cái giọng này chính là vũ khí bí mật đối phó với sư phụ của y cùng với mẫu thân a. Với Khải Nhân quả nhiên cũng có tác dụng.

Mấy ngày trôi qua…

Hồ Lục để ý thấy dường như Khải Nhân nuôi râu thì phải?

-Khải Nhân, ngươi nuôi râu à?

Khải Nhân đang uống ly trà suýt sặc, dừng lại khẽ gật đầu, đặt nhẹ ly trà xuống.

Hồ Lục có chút khó hiểu nói:

-Tự nhiên sao lại nuôi râu vậy? 

Khải Nhân đỏ mặt quay đi, không trả lời. Tàng Sắc tán nhân từ đâu chui ra, cười ý vị thâm trường, ánh mắt sắc bén nhìn Khải Nhân nói:

-Chắc chắn là do lần trước ta bảo ngươi trẻ con liền nuôi râu chứ gì?

Khải Nhân bị chạm đến tim đen, đỏ mặt lên, tay nắm chặt ly trà.

Lại là Tàng Sắc tán nhân, đúng là khắc tinh của y mà.

Hồ Lục gật đầu hiểu ra nói:

-Nhưng mà ta thấy trước đây ngươi rất đẹp rồi mà? Nhưng mà nuôi thêm râu chắc ngươi vẫn rất đẹp. Thật mong chờ được nhìn thấy a.

Khải Nhân nhìn Hồ Lục cười, trái tim nảy lên một nhịp. Y khẽ nâng tay áo che mặt ừ một tiếng.

-Ha ha, ta cũng muốn thấy bộ dạng đó của huynh nha. – Tàng Sắc tán nhân cười nói.


Khải Nhân đen mặt. Không hiểu sao nghe Tàng Sắc tán nhân nói, y lại khó chịu thế nhỉ???

Khải Nhân nuôi một thời gian, lúc nào cũng bị Tàng Sắc tán nhân trêu chọc đến tức đỏ người, phất áo rời đi. Giang Phong Miên cùng Ngụy Trường Trạch đỡ trán bất lực. Hồ Lục không biết vô tình hay cố ý đôi khi đổ dầu thêm lửa khiến Khải Nhân giận dỗi kết quả lại phải chạy theo y dỗ dành.

Khải Nhân chăm chuốt cho bộ râu của mình. Thanh Hành Quân nhìn mà cũng cười thầm.

Hôm nay, bọn họ xuống núi đi xử lí chút tà vật. Tà vật lần này theo như tin thì cũng chỉ ở dạng trung bình, không quá mạnh, Khải Nhân và Hồ Lục có thể giải quyết được nên Thanh Hành Quân để cho đệ đệ cùng Hồ Lục đi. Vốn dĩ chỉ có Khải Nhân cùng Hồ Lục nhưng mà Tàng Sắc tán nhân nhất quyết muốn đi theo, năn nỉ đòi. Giang Phong Miên cùng Ngụy Trường Trạch thấy cô đi đương nhiên cũng theo đi.

Thành ra 5 người liền đi đến Bắc Thải trấn xử lí tà vật.

Năm người đến Bắc Thải trấn. Tàng Sắc tán nhân nhìn xung quanh, nhíu mày cảnh giác:

-Nơi này cảm giác thật kì lạ, xem ra không đơn giản như chúng ta nghĩ.

Khải Nhân nhìn xung quanh cũng cảm thấy không ổn. Nơi này hoang vu, cảnh sắc ảm đạm, thực sự khác biệt với tin họ nhận được.

Hồ Lục nhìn xung quanh, tay khẽ nắm chặt, tư thế phòng thủ, sẵn sàng phát động sức mạnh. Y cảm nhận được ở đây có thứ rất mạnh mẽ, sức mạnh này…dường như không thuộc về nơi này.

-Kì lạ thật, tuy thị trấn không phồn vinh lắm, chỉ là một trấn nhỏ nhưng sao lại im lặng như vậy? Như là một thị trấn bỏ hoang? – Ngụy Trường Trạch nhìn một lượt nói.

Khải Nhân lạnh lùng nhìn xung quanh đáp:

-Vẫn là đi vào xem sao.

Năm người vừa bước vào bỗng sương mù từ đâu tỏa ra, dày đặc ngăn cách hai người họ. Hồ Lục vừa cảm nhận được dị biến đã nắm chặt lấy tay Khải Nhân.

-Khải Nhân.

-Ta đây.

Hồ Lục nghe tiếng, nắm chặt lấy tay y, ngữ khí lạnh lùng, ánh mắt để ý xung quanh.

-Giữ chặt tay ta. Đừng buông ra. Sẽ lạc.

-Ừ.

Trong màn sương trắng dày đặc, Khải Nhân và Hồ Lục nắm chặt lấy tay nhau bước đi, cảnh giác nhìn xung quanh.


-Đám người Phong Miên không biết lạc đâu rồi? – Hồ Lục thở dài nói.

Màn sương trắng này thực sự quá kì dị đi. Hồ Lục nhẹ nhàng thi triển pháp thuật, định làm tản màn sương trắng nhưng chưa kịp làm thì nghe thấy âm thanh chuông gió, tiếp theo bắt đầu nghe thấy tiếng người xôn xao, màn sương trắng dần đi.

Hai người họ từ lúc nào đã ở trong một khu chợ huyên náo, người người qua lại.

Hồ Lục và Khải Nhân tay đang nắm chặt, kề sát nhau như một cặp đạo lữ.

Khải Nhân ngạc nhiên nhìn xung quanh…Nơi này thực sự quá quỷ dị.

Hồ Lục nhìn dòng người đông đúc bỗng thấy ẩn hiện người nào trông giống như ca ca của mình, ngạc nhiên sững người.

-Hồ Lục, ngươi không sao chứ? – Khải Nhân nới tay ra, đi đến trước mặt Hồ Lục lo lắng hỏi. Tự nhiên Hồ Lục mặt trắng bệch khiến y thực lo lắng.

-Không sao…Chúng ta vẫn nhanh chóng đi tìm đám người Phong Miên đi.

Cùng lúc đó đám người Phong Miên cũng đang hoang mang khi bỗng nhiên tiếng chuông vang lên, bụi bay mù mịt, họ mở mắt ra thì thấy mình đang ở trong một tòa nhà lớn. Xung quanh đám người ồn ào nói chuyện.

-Ba vị khách nhân cần gì ạ?

Đám người Phong Miên tạm thời ngồi trong tửu quán, xem xét thế nào rồi lên đường sau.

Đám người Phong Miên không để ý có một ánh mắt theo dõi họ từ đầu tới cuối. Trong góc tối, người kia nở một nụ cười quỷ dị.

———-

Valentine vui vẻ . Cảm ơn và hi vọng mọi người ủng hộ truyện của mình nha.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.