Đọc truyện [Đồng Nhân Inuyasha] Vĩnh Hằng Không Tồn Tại – Chương 29: Thực hiện
Aoko được Sesshomaru mang ra khỏi thân thể sắp hỏng của Naraku, hai người
vừa đáp xuống mặt đất, thôn của Kaede bà bà đã lập tức bị chướng khí
trong thân thể Naraku tràn tới phá hủy. Vừa sơ tán đám người tị nạn,
Aoko vừa đoạt lấy một bộ cung tiễn, trợ giúp trừ yêu sư và pháp sư cùng
nhau thanh tẩy chướng khí.
Sesshomaru vốn khinh thường nhúng tay, nhưng nhìn thấy Aoko vất vả cùng đành nhảy vào hỗ trợ một chút.
Kagome dùng mũi tên Aoko đưa cho bắn trúng ngọc tứ hồn, một mảng chướng khí
lớn phía trước được thanh tẩy, thôn xóm xem như được bảo vệ. Naraku
không cam lòng mang theo ngọc tứ hồn biến mất dưới giếng ăn xương, trước khi biến mất còn âm hiểm nói : “Khi Mugen no Byakuya chém trúng ngươi,
ngọc tứ hồn đã chấp nhận nguyện vọng của ta. Khi ta chết đi, nguyện vọng kia sẽ được thực hiện…”
“Naraku…”
Aoko yên lặng siết chặt tay, âm thầm nhìn về phía Kagome, nhanh nhanh…
Một đám người đứng xung quanh giếng ăn xương, ánh mắt phức tạp nhìn đáy
giếng trống rỗng, không khí nhất thời tỉnh lặng không tiếng động.
Một tiếng kêu của Miroku đánh vỡ sự trầm mặc, hắn nhanh chóng giơ tay phải
lên, lộ ra lòng bàn tay trơn nhẵn : “Phong huyệt biến mất rồi, nguyền
rủa được giải trừ. Naraku thật sự đã chết !”
Mọi người thở dài
nhẹ nhõm một hơi, Kagome vừa định mỉm cười đột nhiên trừng lớn mắt, sau
đó cả người bị kéo vào minh lộ, Inuyasha dùng toàn lực cũng không giữ
được nàng !
Cùng lúc đó, giếng ăn xương cũng biến mất !
Ánh mắt Aoko lập tức trầm xuống, mặt đất phía trước bị san bằng, chỉ còn
lại một vùng đất màu vàng không rõ tung tích, nàng lui về phía sau vài
bước, lại ngã vào một lồng ngực ấm áp, Sesshomaru nói bên tai nàng :
“Không thể trở về cũng không sao, nàng ở cạnh ta.”
Aoko không trả lời mà nói với Inuyasha còn đang sốt ruột : “Mở minh đạo ra !”
Inuyasha kinh ngạc.
Tiểu hồ ly Shippou nói : “Có lẽ Kagome đã trở về thời đại của nàng rồi.”
“Kagome không trở về ! Ta còn ở đây đã chứng minh chuyện này không bình thường, Kagome nhất định chưa trở về.”
Inuyasha gật đầu : “Đúng, Naraku một lòng muốn diệt trừ Kagome, việc này nhất định có âm mưu gì đó.”
“Dựa theo lời ta nói, mở minh đạo ra mới có thể tìm được Kagome.” Aoko bình
tĩnh lại, thoát khỏi ôm ấp của Sesshomaru, yên lặng nhìn Inuyasha
“Nguyện vọng mà ngọc tứ hồn đồng ý với Naraku, chính là mang Kagome vào
Minh đạo. Minh đạo là nơi tất cả sinh mệnh kết thúc, ngay cả Naraku cũng không thể là ngoại lệ. Ngọc tứ hồn rất cố chấp với thế giới này, nó sẽ
mê hoặc lòng người, nếu Kagome bị nó hấp dẫn đưa ra nguyện vọng sai lầm, em ấy sẽ vĩnh viễn không thể quay trở lại, linh hồn còn có thể bị ngọc
tứ hồn khống chế.”
Inuyasha lắc đầu : “Không đâu, Kagome sẽ không bị mê hoặc…”
“Kagome đúng là không dễ bị mê hoặc, nhưng mà…em ấy vẫn là một cô bé, chỉ cần
bị một chút cảm xúc ảnh hưởng cũng có thể phạm sai lầm. Inuyasha, đi tìm Kagome đi, ở bên cạnh em ấy, dẫn đường cho em ấy đưa ra nguyện vọng
chính xác, đây là trách nhiệm của ngươi.”
“Nếu ngọc tứ hồn muốn sống sót, nhất định sẽ không để Kagome bình an vô sự !”
Inuyasha chấn động cả người, lập tức rút Thiết toái nha ra bổ ra minh đạo, sau đó nhảy vào !
Minh đạo một lần nữa khép lại, xung quanh lại khôi phục yên tĩnh.
Aoko ngồi sụp xuống đất, vì sao phải đánh cược đây, có thể thắng hay không. Thật tàn nhẫn..
Kagome nàng… có lẽ đang mơ một giấc mộng ngọt ngào đi..
Sesshomaru bước tới trước mặt nàng, mạnh mẽ kéo nàng dậy : “Có phải nàng đang làm chuyện gì bí mật không ?”
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều kinh ngạc nhìn qua.
“Phải..” Không ngờ Aoko lại lập tức gật đầu.
Tay Sesshomaru nắm lấy nàng căng thẳng, ánh mắt dần dần lạnh như băng, Aoko ăn đau đến nhíu mày, nhưng cũng không phản kháng.
Kohaku nhịn không được tiến lên một bước : “Aoko tiểu thư, rốt cuộc người định làm gì ?”
Aoko liếc nhìn Sesshomaru một cái : “Ta muốn cứu một người.”
Sesshomaru sửng sốt, hình như nhớ tới điều gì : “Nàng…”
“Kagome và bọn họ từng bước đi tới ngày hôm nay, ta đã sớm dự đoán được, nhưng
vẫn không có ý định nói cho bọn họ. Người tham lam với ngọc tứ hồn nhất
trên thế giới này là Naraku, hắn cũng có đủ năng lực ngưng tụ lại ngọc
tứ hồn, nhưng hắn tuyệt đối không có khả năng hấp thu nó, bởi vì ngọc tứ hồn không cam lòng bị một yêu quái hấp thu, nó chỉ muốn lợi dụng người
có được nó mà thôi, cũng sẽ dẫn tới việc nó chấp nhận nguyện vọng của
Naraku, mang Kagome tới thế giới của người chết – Minh giới. Đúng vậy,
là ta đang đánh cược bằng hai người họ.” Aoko kéo kéo khóe miệng, cười
mà như không cười nhìn mọi người xung quanh. “Ta không hối hận.”
Mọi người nhất thời trầm mặc.
Aoko nói xong những lời này liền ngồi xuống vị trí ban đầu của giếng ăn xương, cũng không nhúc nhích.
Kagome, trở về đi. Kỳ thật tôi vẫn chưa nói cho em biết, em là hy vọng của mọi
người. Em không phải là người đã chết rồi sống lại mang theo bi ai và
oán niệm, em là một sinh mệnh hoàn toàn mới, cũng chỉ có em mới có thể
cứu vớt người bị hãm sâu trong bóng tối kia. Mặc dù không có hi vọng, em và Inuyasha vẫn sẽ tạo ra kỳ tích, phải không ?
Hai người…sẽ cho nàng một kỳ tích đúng không.
Sesshomaru vẫn đứng phía sau nàng, không nói một lời siết chặt tay.
Đợi suốt ba ngày, nhiều lần Kaede bà bà và Kohaku tới mang cơm cho nàng đều bị nàng lắc đầu cự tuyệt. Sắc mặt nàng tái nhợt như sắp chết, rốt cuộc
cũng bị Sesshomaru ép buộc ăn vài thứ. Con người không ăn không uống sẽ
chết.
Sáng sớm ngày thứ ba, dưới chân đột nhiên truyền đến tiếng
động, Aoko lập tức đứng lên nhìn chằm chằm vào nơi phát ra cột sáng.
Cùng với cột sáng, giếng ăn xương lại xuất hiện ở chỗ cũ.
Một mũi tên màu tím mang theo ánh sáng trong trẻo vụt tới, nhắm thẳng hướng
Aoko mà phi qua. Lúc mũi tên chỉ còn cách nàng vài cm, Sesshomaru phản
ứng cực nhanh nắm lấy nó ! Hắn nhíu nhíu mày, muốn ném nó xuống.
“Đừng!”
Aoko lập tức ngăn cản hắn, từ trong tay hắn cầm lấy mũi tên vẫn phát sáng
kia, nhặt trường cung bên chân lên, đột nhiên xoay người chạy đi ! Nàng
không chú ý tới tình huống phía sau, trong giếng ăn xương chỉ có một
mình Inuyasha trở lại.
Sesshomaru mặt nhăn mày nhíu, lập tức đuổi theo.
Aoko một bước cũng không nghỉ chạy tới thôn trừ yêu sư, nhảy vào trong sơn
động có xương cốt của pháp sư Midoriko. Lúc này tình cảnh trong sơn động đã khác trước rất nhiều, tất cả xương cốt của yêu quái đều biến mất,
chỉ còn lại tượng đá của pháp sư Midoriko ở đó.
Aoko cắn cắn môi, lắp cung tên lên, kéo mũi tên màu tím chỉ thẳng vào ngực tượng đá cách
đó không xa. Vào thời khắc mấu chốt này tay nàng lại không ngửng run
lên, ngay cả cung tên cũng không thể ổn định nổi.
Nàng thở gấp từng ngụm, khẩn trương đến nỗi ngay cả hít vào cũng không làm.
Làm ơn, làm ơn đừng run nữa, chỉ còn một bước cuối cùng này thôi.
Nàng cắn mạnh môi, mùi máu tanh tanh lập tức tỏa ra, nhưng nàng chẳng thể nào bình tĩnh lại.
Sesshoumaru vẫn đuổi theo sau Aoko, nhìn thấy nàng như vậy liền chau mày, đi đến
phía sau nàng, đặt một tay lên vai nàng, tay còn lại siết chặt tay nàng, thấp giọng : “Đừng sợ.”
Sesshomaru…
Mũi tên rời cung, bắn thẳng tới ngực tượng đá pháp sư Midoriko ! Khoảnh khắc mũi tên bắn
trúng Midoriko, ánh sáng rời khỏi mũi tên nhập vào trong tượng đá, rơi
xuống mặt đất. Ánh sáng nhanh chóng chui vào trong tượng đá, nháy mắt
trải rộng khắp thân thể. Tượng đá bỗng có một tia nhịp đập, hình như
đang sống lại.
Tim Aoko đập thình thịch, làm thế nào cũng không bình tĩnh được.
Tỷ tỷ….cầu xin tỷ, sống lại đi.
Ánh sáng dần biến mất, tượng đá vẫn như cũ là tượng đá.
Hy vọng trong đáy mắt Aoko dần dần lụi tắt, thì ra vốn dĩ không có thứ gì
gọi là kỳ tích. Cả người mất đi sức lực, nàng ngã về phía sau.
Sesshomaru lập tức kéo nàng vào trong lòng, muốn an ủi lại không biết
nên nói gì, chỉ có thể thấp giọng khuyên : “Không phải lỗi của nàng,
Aoko, nàng đã cố hết sức.”
“Ta chỉ là, chỉ là…” Aoko dúi đầu vào
ngực Sessshomaru, run rẩy, “Muốn cứu linh hồn tỷ tỷ từ trong ngọc tứ hồn ra mà thôi, kết quả…không thể thay đổi được điều gì.”
Ài…
Bên tai vang lên tiếng thở dài như có như không : “Aoko…
Aoko chấn động, ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía tượng đá, vẫn không có biến
hóa gì, nhưng bên cạnh tượng đá có một bóng dáng mơ hồ nhìn về phía này.
“Tỷ, tỷ tỷ…”
Gương mặt pháp sư Midoriko hiện lên một nụ cười yếu ớt : “Như muội mong muốn, ta đã sống lại.”
Aoko đứng lên, ngơ ngác nhìn nàng : “Sống lại…”
Midoriko gật gật đầu : “Thân thể đã chết đi không thể sống lại, nhưng toàn bộ
linh lực của ta đã dời lên linh hồn, từ nay về sau ta chỉ có thể làm một linh hồn không có thân thể. Aoko, muội có thể nói cho ta biết, vì sao
muội muốn ta sống lại không ?”
Aoko sửng sốt: “Muội không hiểu ý tỷ…”
Midoriko thở dài : “Aoko, muội có từng nghĩ qua, hai thế giới này, muội sẽ chọn
cái nào ? Muội chuyển kiếp đến năm trăm năm sau, vì sao lại trở về, vì
sao muốn ta sống lại ?”
Đáp án là: không có.
“Aoko… Trở về đi.”
Quanh thân đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, nàng sợ hãi nhìn gương mặt
bình tĩnh của Midoriko. Aoko trừng lớn mắt hình như nhớ tới điều gì,
nàng lập tức xoay người nhìn về phía Sesshomaru, nhưng bóng dáng người
kia chỉ nhoáng lên một cái rồi biến mất, thậm chí ngay cả mặt hắn nàng
cũng chưa thấy rõ.
Chuyện cũ đã qua lâu như vậy, rốt cuộc cũng không thể làm lại.
Thì ra nàng…
Vẫn luôn ích kỷ như vậy…