[Đồng Nhân Inuyasha] Vĩnh Hằng Không Tồn Tại

Chương 14: Chiến đấu


Đọc truyện [Đồng Nhân Inuyasha] Vĩnh Hằng Không Tồn Tại – Chương 14: Chiến đấu

Rất nhiều năm về trước, lúc ấy tranh chấp giữa yêu quái và con người quyết
liệt hơn bây giờ gấp mấy lần, pháp sư mạnh nhất thời đó là Midoriko vừa
phải áp chế đám yêu quái hại người, vừa phải đàm phán với các đại thủ
lĩnh yêu quái, hi vọng bọn họ tận lực quản lý tốt thủ hạ của mình, đừng
tùy ý giết hại con người.

Inu no Taisho cũng nhận được thư mời.

Sesshomaru thân là thiếu chủ cũng cùng đi với phụ thân tới đó, hắn chán ghét những cuộc đàm phán như thế này, vì thế trốn tới rừng cây phía sau thôn trừ
yêu sư, muốn tìm một nơi yên tĩnh chờ đàm phán kết thúc.

Sau đó, hắn tìm được vùng đất vĩnh hằng.

Trời gần chạng vạng, Sesshomaru lặng yên đứng nhìn ánh trăng trong suốt ẩn
hiện từ phía Đông. Mặt đất rải đầy những cánh hoa màu trắng nhạt, bên hồ trong suốt có một cây anh đào cổ thụ, cùng với đó là một bóng người đơn bạc dựa vào tàng cây ngủ say.

Tất cả yêu và hận, bắt đầu từ nơi này.

Hắn yêu Aoko, Aoko yêu hắn.

Hai năm yêu nhau, hắn mang nàng đến lãnh địa khuyển tộc, gặp qua cha mẹ,
gặp qua gia thần, chỉ kém một bước tuyên bố nàng là tất cả của mình.

Sau đó, hắn đột nhiên bị triệu về lãnh địa khuyển tộc chiến đấu với đám yêu quái xâm nhập. Sau này Sesshomaru nghĩ lại, nếu hắn có thể đoán trước
lúc ấy sẽ xảy ra chuyện gì, hắn tuyệt đối sẽ không rời khỏi đó.

Đảo mắt một cái, đã ba trăm năm qua đi.

Sesshomaru vẫn dọc theo hướng cũ mà đi, nói là truy tìm tung tích Naraku, không
bằng nói là theo bản năng tìm kiếm Aoko. Mặc dù nàng năm lần bảy lượt
lừa gạt hắn, phản bội hắn, Sesshomaru vẫn không thể từ bỏ nàng. Đều do
tên Naraku đáng chết kia, không ngờ lại bắt Rin đi đúng lúc Aoko trở về, làm hại hắn không thể không phân tâm đi cứu Rin, kết quả lần thứ hai
mất đi tung tích Aoko.

Trên người Naraku mang theo phần lớn ngọc
tứ hồn, mà chấp nhất của Aoko đối với ngọc tứ hồn rất sâu, nếu lần theo
manh mối này, có lẽ thật sự có thể tìm được.

Khi Toutousai đến
tìm hắn, lão nói cho hắn biết nàng đã từng ghé qua chỗ lão, còn nói
trước khi người kia rời đi đã ôm tâm lý hẳn phải chết, rốt cuộc là thế
nào, không ai có thể đoán trước được.

Sesshomaru cũng thật sự tức giận, nàng có thể vì người khác mà không muốn sống, lại không có can đảm sống cho chính mình.


Một đường đi tới chân núi Bạch Linh, bởi vì có kết giới thanh tẩy xung
quanh, thân là yêu quái hắn không thể đi vào. Sau khi xem xét bốn phía
trở về, lại phát hiện không thấy Rin đâu.

Jaken nước mắt nước mũi tèm lem giải thích, đột nhiên Rin chạy vào trong một sơn động rất sâu,
có kết giới thanh tẩy ở bên ngoài, lão không thể nào đuổi theo được !

Aoko bị hạ mê dược, nghe nói là do thành viên Vụ Cốc đã chết kia nghiên cứu
ra, có thể làm cho người ta cả người vô lực. Nàng bị Xà Cốt ôm vào trong ngực cùng Ngân Cốt giả thành vũ khí một đường xóc nảy chạy vào trong
thành.

Aoko tình nguyện mình chưa từng gặp họ.

Nàng bị Ác
Cốt trực tiếp mang vào thành rồi đặt vào trong một căn phòng, hắn một
đao chém rớt đầu thành chủ rồi bỏ lại một câu “Muội chờ ở chỗ này”, sau
đó chạy vội ra ngoài.

Nàng nhìn đầu của thành chủ nằm lăn lóc
dưới đất, không đành lòng nhìn tiếp, lại bị mùi máu tanh làm cho buồn
nôn. Không bao lâu sau, nàng bị Xà Cốt mang ra ngoài, chỉ nghe thấy Ác
Cốt oán giận nói : “Xà Cốt, ngươi làm chuyện tốt thật, ít nhất cũng phải để lại vài nữ nhân châm rượu chứ.”

Xà Cốt để Aoko dựa vào vách
tường rách nát, phủi bụi trên tóc nàng, cãi lại : “Nếu không thì sao chứ Ác Cốt đại ca, bây giờ lúc uống rượu sao ? Người ta muốn nhanh được gặp Inuyasha mà.”

Chóp mũi truyền đến mùi rượu và mùi máu tanh trộn
lẫn, cho dù đã rất lâu không uống nước, môi khô nứt, nàng vẫn quay đầu
cự tuyệt. Thành trì vừa rồi còn phồn hoa như vậy, chỉ nháy mắt đã phá
hủy không còn một mảnh, khắp nơi đều là người chết, máu chảy thành sông.

Xà Cốt cũng không miễn cưỡng, ngồi xuống bên cạnh Ác Cốt tiếp tục uống rượu.

Luyện Cốt ở bên cạnh nói : “Đừng nóng lòng Xà Cốt, mũi Inuyasha rất thính, lát nữa sẽ theo mùi máu tìm tới đây.”

Nhưng ngoài dự kiến của bọn họ chính là, người đuổi đến đầu tiên lại là thủ
lĩnh lang tộc Kouga, chờ đến khi Kouga bất phân thắng bại bị áp chế,
thời điểm mấu chốt Inuyasha mới xuất hiện !

“A ! Tiền bối của Kagome, sao cô lại ở đây !”


Tới sau là đám người Kagome.

Aoko vô lực nhìn bọn họ một cái, cố hết sức gật gật đầu.

“Tiền bối !” Kagome trừng bọn họ “Các ngươi bắt tiền bối làm gì ?!”

Nhưng không ai để ý tới nàng. Lúc sau đám người một lời không hợp, lập tức
xông vào đánh nhau túi bụi. Kagome thừa dịp rối loạn lặng lẽ di chuyển
đến bên người Aoko, lo lắng hỏi : “Tiền bối, chị làm sao vậy, đội bảy
người này đã làm gì chị sao ? Chị khó chịu ở đâu !”

“Tôi không sao, Kagome, hãy nghe tôi nói.” Aoko nhìn nàng “Có nhìn thấy vị trí cụ thể của ngọc tứ hồn trên người họ không ?”

Kagome gật đầu.

“Dùng mũi tên thanh tẩy, bắn vào những mảnh ngọc đó ! Mũi tên ấy có năng lực
thanh tẩy rất lớn, có thể làm cho vong linh bọn họ bị tinh lọc, nhanh
lên !”

Kagome gật đầu, giương cung lên, mũi tên thứ nhất hướng đến
chỗ Luyện Cốt. Mũi tên thanh tẩy mang theo ánh sáng như chớp, phá không
mà đi ! Luyện Cốt khó khăn lắm mới né tránh được, ánh mắt sắc bén nhìn
về phía này.

“Lại một lần nữa, tập trung tinh lực, nhắm bắn mục tiêu !”

Luyện Cốt cách đó không xa ánh mắt nhíu lại, chỉ huy Ngân Cốt gần đó bắn đại
pháo về bên này ! Trong nháy mắt, không ai phản ứng kịp, chỉ có Kirara
lấy tốc độ mắt thường không nhìn thấy được bắn về phía hai người ! Căn
phòng bị đại pháo bắn tan nát, ánh mắt mọi người lập tức trừng lớn.

“Kagome —— “

“Aoko —— “

Ác Cốt và Inuyasha đều phi thân về phía căn phòng bị sập, ngay lúc hai
người tới gần, một vài tảng đá nhỏ và bụi đất bị hất tung lên, Kirara
chật vật túm áo hai người kéo ra.

Kagome nằm một bên không ngừng ho
khan, cố gắng loại bỏ tro bụi trong cổ họng. Inuyasha chạy vội tới đỡ

nàng vào trong ngực, Kagome yếu ớt : “Ta không sao, vừa rồi tiền bối che cho ta, tiền bối đâu…”

Hai người nhìn qua, chỉ thấy Ác Cốt đã ôm Aoko vào trong lòng, sốt ruột hoảng loạn nhìn nàng. Sắc mặt Aoko trắng
bệch, mềm nhũn tựa vào lòng hắn, không một tiếng đáp lại.

Hắn run rẩy vươn tay ra chạm vào gáy nàng, âm thầm thở ra một hơi, may mắn, nàng còn sống, chỉ bị ngất đi.

Mọi người bên Inuyasha ngạc nhiên nhìn động tác của Ác Cốt, dường như…không chỉ đơn giản là đón lấy.

Kagome lập tức lấy lại tinh thần, nhỏ giọng nói : “Inuyasha…cứu tiền bối.”

Ác Cốt nghe vậy, giương mắt nhìn bọn họ một cái, nhanh chóng ôm Aoko lùi
về trận doanh của mình. Ác Cốt nhảy lên Ngân Cốt đang cải trang thành
xe, cười nói : “Inuyasha, hôm nay dừng ở đây, về sau đánh tiếp, nhớ chọn lúc không có người cản trở !”

Kagome đã khôi phục thể lực, lúc
đội bảy người chạy trốn, lần thứ hai khởi động mũi tên thanh tẩy, nhưng
đột nhiên bị mặt đất chấn động làm rối loạn cước bộ, bắn trượt một nhịp !

Con rối của Naraku tới ngăn cản, đội bảy người đào thoát thành công.

Sau khi tới nơi an toàn, Ác Cốt chuyển Aoko vừa khôi phục ý thức cho Xà
Cốt, đánh một quyền thật mạnh vào mặt Luyện Cốt, lạnh lùng nói : “Chỉ
một lần này, nếu còn dám tự tiện hành động, tổn thương Aoko, ta sẽ để
ngươi sống không bằng chết.”

Luyện Cốt có chút nghĩ mà sợ nói : “Vâng, đại ca.”

Đội ngũ lại tiếp tục hành trình, Aoko tinh ý nhận ra Luyện Cốt đang dùng
ánh mắt oán độc nhìn bóng dáng Ác Cốt, nàng nhịn không được yên lặng thở dài, lại không nói một câu.

Ác Cốt liếc nhìn Aoko : “Muội thế nào rồi ?”

Aoko được Xà Cốt ngồi ở hàng cuối ôm vào người, chậm rãi dúi đầu vào trong lòng hắn : “Tốt lắm.”

Ác Cốt không tìm thấy đề tài để nói, cũng không mở miệng nữa.

Xà Cốt cúi đầu nhìn nàng : “Aoko tiểu thư, Ác Cốt đại ca đang quan tâm cô.”

Aoko lặng yên nghe, cũng không trả lời.

Xà Cốt đảo cặp mắt trắng dã : “Thật là, người này người kia đều như vậy.”
Nhìn thấy vẻ mặt trầm mặc của Aoko, nhịn không được cố ý vô tình đùa với nàng : “Nói mới nhớ , ta chán ghét nữ nhân như vậy, vì sao ôm Aoko lại
không thấy ghê tởm ? Ha ha ha. Aoko, ta không phải là đã thích cô chứ.”

Rốt cuộc Aoko cũng liếc hắn một cái : “Xà Cốt, không buồn cười chút nào.”

“Ừ, đúng là không buồn cười, bởi vì ta vẫn luôn xem Aoko là tỷ muội tốt mà ~~”

Đi được không bao lâu, đội ngũ đột nhiên ngừng lại, xuất hiện trước mặt

đội bảy người là Kohaku và một tiểu cô nương toàn thân màu trắng.

Ác Cốt không khách khí hỏi : “Kohaku, con nhóc áo trắng này là ai ?”

“Kanna.”

Aoko chú ý tới cô bé tên Kanna này, trong lòng nó đang ôm một cái gương tinh xảo.

Xà Cốt ghé mặt nhìn vào, trên mặt gương hiện lên một cảnh tượng, là
Sesshomaru và Rin ! Cả người nàng khẽ run rẩy, Sesshomaru…cũng tới đây,
hẳn là do lần trước Naraku đã bắt Rin đi chọc giận hắn. Trong nháy mắt
nàng dường như hiểu được mục đích Naraku muốn bắt mình ! Vì thế lặng lẽ
nói với Xà Cốt : “Xà Cốt, để ta xuống đất đi, có chút khó chịu.”

Xà Cốt gật gật đầu, để nàng dựa vào một tảng đá gần đó, tiếp tục quan sát
hình ảnh trên mặt gương kia, một lúc lâu sau mới a một tiếng : “Người
này…”

Ác Cốt : “Ngươi biết hắn ?”

Xà Cốt gật đầu : “Không sai, chính là người này đã giết chết Vụ Cốt.”

“Hắn là anh trai của Inuyasha, Sesshomaru.”

“A, thì ra là anh trai của Inuyasha.”

Kohaku mặt không chút thay đổi gật đầu : “Ngay cả hắn các ngươi cũng phải hợp lực lại giết chết.”

Ác Cốt nổi giận : “Chỉ vì loại việc này mà cố ý gọi chúng ta trở về, ta còn chưa đánh xong đâu !”

Giọng nói mờ ảo của Kanna truyền đến : “Căn cứ theo điều tra của chúng ta, vị Aoko tiểu thư bên người các ngươi chính là người yêu của Sesshomaru.
Nếu dùng nàng làm con tin, đối phó với Sesshomaru sẽ rất dễ dàng. Naraku cũng nói sẽ không làm ảnh hưởng đến chuyện lần này của các ngươi.”

Ác Cốt hiểu rõ : “Thì ra hắn chính là yêu quái năm đó. Được rồi, vậy thì giết chết !”

Kanna gật đầu, ánh mắt lại chuyển hướng nhìn Ngân Cốt và Luyện Cốt cách đó không xa.

Ác Cốt gật đầu, thưởng cho Luyện Cốt và Ngân Cốt mỗi người một mảnh ngọc
tứ hồn vì đã suýt nữa giết được Inuyasha. Hắn vừa lòng mỉm cười, nhưng
khi quay đầu nhìn về phía Aoko, phát hiện vị trí kia đã không còn ai !

Ác Cốt lập tức đảo mắt nhìn xung quanh, trên ngọn núi này chỉ có một con
đường, chính là đường họ đang đi. Bọn Ngân Cốt đang thủ ở phía sau, cho
nên nàng không thể dọc theo đại lộ rời đi, nàng trúng mê dược, động tác
không thể nhanh nhẹn nên sẽ không chạy quá xa.

Vừa nghĩ, hắn dựa
theo phương hướng tảng đá nàng nghỉ lại truy tìm, đám người còn lại cũng vội vàng theo sau. Không đi đến vài bước, đã nhìn thấy Aoko.

Bên kia không ngờ lại là một vách núi !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.