Đọc truyện [Đồng Nhân Hunter] Thiên Tuế – Chương 37: Hội trường [hai]
Quả nhiên đều là cao thủ đứng đầu, dù là một đối hai, vô luận là dù trúng độc nhưng vẫn mặt không đổi sắc như ba Silva, hay là cực kỳ chính xác phân tích ra điều kiện trộm năng lực người khác của bang chủ như ông nội Zeno, hay khi ông nội Zeno nói ra ‘Nếu ta có thể kiềm chế hành động của hắn, liền giết chết cả ta và hắn đi.’, vẫn làm cho trái tim của tôi run lên, thật sự là quá lãnh khốc.
Mà trong chiến đấu, chờ đợi đã lâu rốt cục cơ hội đến, ba Silva rốt cục xuất thủ……
Ầm vang! Một hòn đá rất lớn bị đánh rơi xuống, nhưng lại đột nhiên dừng ở giữa không trung, sáu con mắt nhìn tảng đá giữa không trung rồi chuyển sang nhìn tôi.
“Ách, rất xin lỗi, tôi không cố ý nhúng tay.” Tôi có chút nghi hoặc nhìn hai tay mình, sao lại thế này? Lúc nổ mạnh, vì sợ bị các mảnh đá phân tán lan đến, tôi liền bày ra kết giới phòng ngự chung quanh cơ thể, nhưng vì sao linh lực của tôi lại lớn đến mức có thể bày ra phạm vi kết giới lớn như thế, khiến ba người kia cũng được bảo vệ, đó là cuộc chiến đấu của bọn họ, dù tôi chỉ lỡ tay làm thế nhưng vẫn xem như nhúng tay, hẳn là phải xin lỗi đi.
“Tít tít tít……”
Điện thoại chuyên dụng của gia tộc Zaoldyeck bỗng phát ra tiếng, Illumi hoàn thành nhiệm vụ, thật tốt quá, được cứu trợ khỏi mấy cái nhìn của ba người kia, sau đó là đối thoại của bang chủ đại nhân và ông nội Zeno, sau đó, hai người kia liền xuyên qua kết giới rời khỏi, tôi và bang chủ đại nhân nhìn theo bọn họ rời đi
“Hô! Mệt chết.” bang chủ đại nhân trình hình chữ đại nằm tại chỗ.
“Kuroro, anh không đi sao?” Tôi chỉ chỉ tảng đá còn treo ở trên đỉnh đầu hắn, hắn không ra khỏi kết giới thì tôi không thể rời đi nha, tuy rằng biết là tảng đá không thể đập chết hắn.
“…… Đi.” Nói xong hắn liền đứng lên, rồi sau đó trong tay xuất hiện đạo tặc bí tịch.
Làm gì? Tôi kinh ngạc lui về phía sau mấy bước, sẽ không phải là hắn muốn đánh nhau với tôi đấy chứ…… Hẳn là không phải, vừa đánh với hai vị cao thủ kia, dù có nhiều niệm lực thì cũng không đủ đi, nhưng vẫn nên đề phòng, xem hắn muốn làm gì.
Sau đó trong tay của hắn xuất hiện một cái áo choàng, một người giống hệt hắn từ trong áo choàng ngã xuống, à, thì ra là muốn chế tác thi thể giả.
“Được rồi.”
Bang chủ đại nhân đi qua tôi, đi ra ngoài cửa, tôi nhìn nhìn cái thi thể bên kia, không có vết thương gì, người ta sẽ tin tưởng sao? Tôi nghi hoặc đi ra cửa, triệt hồi kết giới, tảng đá lập tức rơi xuống,‘Ầm vang!’ một tiếng, nguyên bản thi thể hoàn hảo giờ bị vết máu nhuộm đỏ, còn bị một khối tảng đá không nhỏ đè ép, thì ra định tạo vết thương như thế, mà vị chính chủ kia lại không hề quay đầu lại, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại, aiz, thực khủng bố.
Nhưng cuối cùng cũng xong rồi, tôi cũng nên đi thôi.
“Công tác của cô còn chưa hoàn thành.” bang chủ đại nhân đã cởi đi mảnh vải trên đầu, nghịch chữ thập hiện ra giữa trán, cả người khí thế cũng biến đổi theo.
“Nơi này còn có người chết?” Tôi còn tưởng là không còn nữa, kết giới cũng sớm triệt hồi.
“Sẽ có” bang chủ đại nhân mỉm cười “Có muốn đi tòa nhà số mười không?”
“À.” Tôi gật đầu đuổi kịp, làm gì? Hôm nay sao tôi được mời đi đâu tôi lại ngoan ngoãn đi đến đó?[ lạnh hạ: Đương nhiên là tác giả tôi tỉ mỉ an bài…… để góp cho đủ số lượng chữ yêu cầu!]
Quả nhiên có người chết, nhưng lại là một nửa, nửa kia phỏng chừng chờ Shalnark dùng xong thì sẽ trở thành một cái người chết hoàn toàn, tôi ở chỗ này chờ vậy.
Mọi người đều bề bộn nhiều việc, Shalnark vội vàng thao túng người chủ trì trên sân khấu, Coltopi vội vàng phục chế mọi tác phẩm bán đấu giá, Pakunoda vội vàng phụ giúp mang tác phẩm bán đấu giá lên sân…… Tôi liếc nhìn bọn họ một cái, rồi hết hứng thú dựa vào tường chờ người chủ trì kia hoàn toàn tử vong, sau đó mắt lửa đỏ được bán đấu giá xuất hiện.
Tôi có nên hỏi bọn họ mua hai đôi mắt lửa đỏ này không? Có lẽ vẫn là không nên đi……
“Tiểu Tuế Tuế hình như thấy hứng thú với mắt lửa đỏ ~~#9827;”
A? Trên đầu bóng đen bao phủ, tư thế này không phải là tư thế giống lúc ở tháp cạm bẫy sao, nhìn qua thấy đúng là hơi ái muội, hắn quả thực rất có sức quyến rũ, nhưng tôi không quen hắn tới gần, ‘diễm phúc’ này của hắn tôi không có phúc nhận đâu.
“Phiền toái không nên tực vào tôi gần như thế, tôi không quen.” Tôi đẩy đẩy hắn, không đẩy nổi, vậy thì “Bạch Ngọc.”
“Chuyện gì ạ?” Bạch Ngọc hưng phấn vạn phần xuất hiện ở trước mắt tôi.
“Bồi hắn đánh một trận, thuận tiện nói cho hắn mấy chuyện mà chị lúc trước nói cho em……”
“Vâng, em đi ngay.” Tôi còn chưa nói xong, Bạch Ngọc hứng trí ngẩng cao đầu yêu cầu đấu võ.
“Này, không được quá khùng!” Dặn dò xong Bạch Ngọc, tôi hỏi Hisoka “Thế nào?”
“Ha ha ha ha, không tệ a ~~ vậy thì lên mái nhà đi ◆” Hisoka xoay người tránh ra, Bạch Ngọc cũng lập tức biến mất ở tại chỗ, hưng phấn hiện thân ở trên mái nhà, aiz, cho cậu ấy tận hứng đánh một lần đi, dù sao của năng lực của tôi cũng đủ để giúp cậu ấy hiện thân lâu.
Dù sao, cuối cùng cũng thoát khỏi Hisoka, thoải mái lên rất nhiều, vừa quay đầu lại, thấy bọn họ đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi.
“Quái thai!” Feitan đánh giá tôi.
“Em chính là người thứ nhất chủ động yêu cầu đánh nhau với Hisoka mà bọn anh biết đấy.” Shalnark cảm khái, Hisokabtnhư vậy cũng chỉ có bang chủ mới có thể ứng phó, các thành viên khác phần lớn không thích chủ động đánh nhau với hắn.
“Hắn dựa vào quá gần em không quen, đành phải lấy sở thích của hắn để bắt hắn đi thôi.” Nếu không còn lâu tôi mới ra yêu cầu như vậy.
“Nói như vậy, tựa hồ cô đối với chúng tôi cũng rất hiểu biết, chúng tôi cũng rất ngạc nhiên cô làm sao mà biết được?” Kuroro tung một câu mà hắn tự hỏi hồi lâu.
Vẫn khiến hắn nhìn ra gì đó sao? Aiz, tôi nên trả lời như thế nào? Nói là tôi từ một quyển truyện tranh nhìn thấy bọn họ sao, nhất định không có ai tin, nhìn nhìn trong phòng bọn họ vẫn giống như tùy ý không quan tâm, nhưng chắc chắn họ đều phân hơn nửa phần chú ý đến tôi, đây quả thật là cái vấn đề bén nhọn nha, không dễ trả lời đâu.
“Nguồn tin tức có chút phức tạp, mọi người phải có chút kiên nhẫn nghe” Tôi mỉm cười, bắt đầu âm thầm tổ chức ngôn ngữ không có sơ hở lại có chút độ tin tưởng “Lần đầu tiên nghe thấy mọi người là từ Ging, anh ta có nói mọi người cực kỳ lợi hại, còn dặn tôi không nên cứng đối cứng với mọi người, sau đó là vì công tác của tôi, tôi đã từng thu hồn phách những người bị mọi người giết chết, đương nhiên có thể từ bọn họ biết một ít tin tức về mọi người, còn nữa, từng đọc quá một vài báo cáo bí ẩn, nơi đó cũng có một ít, cuối cùng là từ tôi và mọi người quen biết và quan sát, không sai biệt lắm tổng hợp lại, hơn nữa tôi cũng không quá hiểu biết đâu, tỷ như……” Tôi chỉ chỉ Coltopi đang phục chế đồ “Coltopi, nam hay là nữ bao nhiêu tuổi không biết……”
“Khụ!” Kuroro đánh gãy đề tài về Coltopi “Vừa rồi tôi nhìn thấy hai hồn phách mà cô thu thập kia tựa hồ không có ý thức.”
“À, là vì tôi cố ý” Lời nói của tôi sẽ không có chút sơ hở nào, vì hơn phân nửa đều là sự thật nha “Chuyện gia tộc Greengrass, tôi bị ảnh hưởng bởi cảm xúc kích động của bọn họ, cho nên sau này tôi đều phong ấn ý thức của bọn họ rồi mới thu.”
“Vậy sao? Tôi có thể xem hồn phách hiện tại trong tay kia…… trong trạng thái nguyên thủy?”
Còn muốn xem? Được, thỏa mãn yêu cầu!
“Có thể xem sao? Anh cũng muốn.” Shalnark cực kỳ hứng thú xen miệng.
“Anh trai, anh còn có tay sao?” Tôi chỉ chỉ cái di động còn đang không ngừng ấn trong tay hắn.
“Không có.” Shalnark uể oải tiếp tuc ấn.
“Được rồi, em giúp anh nghĩ biện pháp.”
Bảo vệ xong ý thức của mình, sau đó cởi bỏ phong ấn của hồn phách kia, cuối cùng ngón trỏ ngón giữa khép lại chạm vào giữa trán Shalnark, tôi nhìn ra hắn đang phòng bị rất nhỏ.
“Có thể duy trì năm phút đồng hồ.”
Cuối cùng tôi thu hồi hai hồn phách cuối cùng, hoàn thành công tác, mà Kuroro đối đáp án của tôi cũng nửa tin nửa ngờ, dù sao hắn cũng không tiếp tục hỏi, đại khái là cũng khá tin.
Duy nhất không để yên đại khái là Diêm Vương đại nhân, ông ta có nói là sẽ tặng quà cho tôi, không biết là gì.
Tóm lại, ngày 4 tháng 9 cứ như vậy trôi qua.