Đọc truyện [Đồng nhân HP] Đại Xà Vương Không Ăn Thỏ – Chương 17: Patricia Rakepick
Sabrina suy tính, nếu như cô gặp nguy hiểm, người đầu tiên cô cần báo là thầy Dumbledore, nhưng thầy lại là bạn với cô Rakepick. Thầy liệu có tin câu chuyện hoang đường kia không. Nếu bức thư là của cô Rakepick. Chắc chắn rằng cô ấy đã để ý tới Sabrina rồi. Trong giờ ăn trưa ở Đại sảnh đường, thầy Dumbledore lại vắng mặt. Thầy đã rời khỏi trường. Theo như cô McGonagall nói thì thầy đi xử lý vụ người sói tấn công ở Hogsmeade. Không thể có nhiều chuyện trùng hợp như vậy được. Mùi âm mưu rõ ràng trong không khí như thế này thì Sabrina không thể không lo lắng. Cô đem câu chuyện thuật lại cho Snape. Khiến Snape cũng lo lắng không thôi, lại càng đi kè kè bên Sabrina suốt ngày.
Nhưng đúng như Sabrina nghĩ, nếu nguy hiểm tới tìm người thì ngươi có chui xuống đất cũng không thể nào thoát được. mà ở Hogwarts lại không thể nào độn thổ. Cô chui xuống đất bằng niềm tin. Sáng thứ hai đầu tuần, đúng 9h cô Rakepick hẹn đám học sinh năm nhất đứng ra trước sân trường để học tiết Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Hôm nay cô được học thực hiện Bombarda, một bùa chú phát nổ với những áo giáp sắt bên dưới đã được gắn bánh xe và bùa ngăn vỡ nát.
– Nào hãy cầm đũa lên như những chiến binh. Thực hiện một cách dứt khoát, các em phải cảm thấy như ở đầu đũa có một ngòi lừa phát ra. Hãy tập trung, nghĩ tới sức công phá của một quả bom nhỏ. Nào hãy bắt đầu luyện tập.
Đám trẻ từng người bước lên thực hiện bùa chú. Ben Copper một đứa bên nhà Hufflepuff, mỗi lần nó vẩy đũa là ở đó chỉ xẹt xẹt ra vài tia sáng đỏ rồi tắt ngấm. Một đứa khác thì lời nguyền dội chính lại nó nổ tung khiến tóc tai cháy xơ xác và mặt đen ngòm. Đứa nhỏ được đi tới bệnh xá.
Hết giờ cô Rakepick hẹn gặp riêng Sabrina. Sabrina đang lo lắng, không biết người này sẽ bày ra quỷ chiêu ám quái gì nữa đây. Cô chỉ yêu cầu Sabrina đi theo tới phòng làm việc của cô để trợ giúp cho bài giảng lần sau. Sabrina mồ hôi dòng dòng, có điên ta mới ở một mình với ngươi. Nhưng cũng không thể không vâng lời, trốn được bây giờ cũng không trốn được ngày mai, ngày kia. Bao giờ thầy Dumbledore mới trở lại trường chứ, khi thầy trở lại trường thì có phải đến để nhặt xác cô hay không? Sabrina tự hỏi. Rối rắm đi theo cô Rakepick. Lòng cô bé rối bời. Trước khi đi Snape còn ném cho cô một cái nhìn đầy lo lắng.
Trong văn phòng cô Rakepick có treo nhiều thứ hình thù kỳ dị, như là một cái đầu của thổ dân rất to với hàng râu xám cong cong rủ xuống sàn, có đầu của những con Tê giác 3 sừng quý hiếm ở Châu phi, còn có đầu của những con gia tinh già cỗi. Cô ta định triển lãm đầu của mọi loài ở đây hay sao. Nhìn căn phòng này giống như nơi để tra tấn thì đúng hơn là Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Khẩu vị thẩm mỹ của cô Rakepick cũng quá kinh dị đi. Sabrina thầm nghĩ.
– Chắc hẳn trò biết ta gọi trò tới đây để làm gì, trò Sandal. Cô Rakepick nghiêng đầu, cái miệng cô dẩu ra mà nói. Còn không thèm liếc nhìn Sabrina lấy một cái.
– Dạ là để chuẩn bị giúp cô cho buổi học lần sau ạ. Sabrina nhanh nhảu trả lời.
– Ừ đúng. Nhưng còn một việc khác quan trọng hơn. Ta muốn đề nghị trò trở thành phụ tá của ta, trò thấy thế nào? Cô Rakepick nói, chất giọng ngọt nhớt.
– Nhưng cô biết đấy, con quá bận bịu với lịch học. Sabrina nói, dùng chất giọng khẩn cầu nhất mà cô có thể nói ra được, uốn 3 tấc lưỡi.
– Ta sẽ cho đây là một lời từ chối. Được rồi bây giờ trò hãy theo ta tới nơi này.
Sabrina không biết nó sẽ đi đâu. Nó và cô Rakepick đi theo những lối cầu thang cao vút, chốc chốc lại di chuyển vị trí của chúng một lần đến hoa mắt chóng mặt. Sabrina bước theo thở không ra hơi, thầm nguyền rủa. Nơi nó và cô Rakepick tới là một cái hành lang dài trên tầng 7. Trước mặt 2 người chỉ có một bức tường đá bên cạnh bức tranh ngài Cadogan đang cầm kiếm chỉ trỏ thách đấu. Cô Rakepick đứng đó nhắm mắt lại một hồi. Vẻ mặt cô suy nghĩ rồi vung đũa phép chạm vào bức tường. Ngay lập tức một chiếc cửa gỗ lớn với những then cài bằng sắt kiên cố hiện ra. Ah…thì ra là Phòng Yêu cầu trong truyền thuyết đây sao. Hai người bước vào.
Bên trong chỉ có một cái bục bằng gỗ mục nát, bên trên là một chiếc la bàn đang chỉ hướng Bắc, dưới mặt la bàn có vẽ tấm hình bản đồ thế giới với khí hậu hiện lên ở từng lục địa, có những con sóng rì rào đang vỗ trên đại dương. Sabrina đã thấy qua nhiều tác phẩm giả kim thuật, phép thuật, cô vừa nhìn lập tức biết cái la bàn này là hàng cực phẩm nha.
– Một chiếc chìa khóa sẽ để làm gì, trò Sandal?. Cô Rakepick hỏi.
– Dạ để mở khóa những thứ gì được cất giấu bên trong ạ. Có thể dùng Alohomora thưa cô.
– Đúng vậy, xuất sắc như mọi khi. Nhưng nếu chúng ta không có chìa khóa thì chúng ta không thể mở bất cứ gì mà chúng ta không có để mà mở.
– Nhưng nếu chúng ta không có, không tìm ra cái gì để mở với chiếc chìa khóa này thì sao??? Sabrina quanh co, cô thích nhất là khiến người ta rối trí trong mấy câu tán láo kiểu này.
– Trò hãy đặt cây đũa của trò lên trên đó.
Sabrina rất nhanh bước lại. Đặt cây đũa của mình lên trên mặt tấm la bàn. Nhưng không có gì xảy ra. Cô Rakepick há hốc mồm ngạc nhiên, cô lấy cây đũa đặt lại vào nhiều vị trí khác nhau nhưng vẫn không có gì xảy ra. Mọi thứ vẫn vậy, 2 người vẫn đứng đó.
– Không thể nào có chuyện này được. Cô lẩm bẩm…vừa nói vừa đi ra ngoài cùng Sabrina.
– Trò có thể về rồi.
– Dạ thưa cô. Sabrina không nói 2 lời, chạy biến mất. Ha ha ha ha muốn đối phó với cô, nằm mơ đi. Chìa khóa chính là cây đũa của cô nhưng sáng nay lúc đứng ở trên sân. Khi thấy con Fang đang chơi đùa với cái que gỗ lớn của nó, cô đã nảy ra một sáng kiến. Cô liền nhặt thanh gỗ lên, vẩy nhẹ đũa phép là tạo ra một chiếc giống y hệt. Hàng nhái nhưng không sử dụng được. Ha ha ha tự bội phục chính mình. Sabrina liền một mạch chạy tới thư viện. Cô biết thứ cô cần là gì. Ngay lúc này đây, đầu óc Sabrina tỉnh táo hơn bao giờ hết. Cô biết là cô cần phải làm gì ngay lập tức.