Đọc truyện [Đồng nhân HP] Đại Xà Vương Không Ăn Thỏ – Chương 14: Mahoukotoro
Những tuần học đầu tiên ở Hogwarts chậm rãi trôi qua. Hằng ngày Sabrina cũng chỉ là cùng Snape đi học, rồi lại tới thư viện, dùng bữa cùng nhau, cùng chơi Gobstones và cờ phù thủy, như hình với bóng, cả 2 chỉ chia tay khi Sabrina trở về phòng ngủ. Gobstones là trò duy nhất mà Snape chiến thắng Sabrina, vì cô không thể nào làm hắn bối rối mỗi khi điều khiên những viên bi được. Sabrina nói Snape là kẻ không tim không phổi đương nhiên sẽ thắng cô dễ dàng. Sabrina còn cho rằng trò chơi này chẳng có tí chiến thuật nào ngoài việc giữ bình tĩnh một cách thần kỳ như Snape đã làm. Có khi nào nếu chơi trò cả 2 cùng nhìn chằm chặp vào nhau thi xem ai chớp mắt trước thì Sabrina cũng sẽ thua liểng xiểng đến vạn kiếp bất phục hay không. Cô ngao ngán nói.
Buổi sáng ngày Halloween, khắp Đại sảnh đường giờ đây đã được trang hoàng bằng những trái bí rợ khổng lồ được đục khoét với muôn vẻ mặt khác nhau. Từng đàn dơi đen bay lượn trên trần nhà, đám ma bay qua bay lại trên đầu lũ trẻ. Peeves cười sằng sặc cả sáng vì nó nhận được chiếc mũ mới cho phần thưởng Vua đầu trò phá hoại. Cái phần thưởng kỳ cục gì vậy. Xung quang bàn ăn nào là xác ướp cho tới những chiếc quan tài bằng gỗ đen xì cũ kỹ, những bức tượng ma cà rồng, tử thần đang giơ gậy được trang hoàng cho hợp với không khí lễ hội. Mùi bánh bí đỏ nướng thơm nức mũi ngào ngạt bay khắp nơi.
Sabrina mặc một chiếc váy màu tím lavender với bên dưới là những đốm lửa đang rực cháy hừng hực. Một món quà nữa từ bà nội cô gửi đến cùng cây chổi thần đời mới nhất lúc bấy giờ: cây Comet 620. Sabrina cả ngày vui vẻ ra mặt. Hôm nay, cô có 2 tiết Độc dược và 2 tiết Bùa chú, Độc dược là môn duy nhất mà Snape tỏ ra vượt trội hơn Sabrina vì Sabrina vốn rất ghét những nguyên liệu kinh dị như những con sên sừng gai khổng lồ hay con sâu lông màu đen kinh dị, cô nói cô không bao giờ dám động vào chúng vì vậy Snape đều phải lo xử lý những nguyên liệu kinh dị này mà không chút phàn nàn.
Buổi tối, lũ trẻ chạy khắp nơi đi xin kẹo nhau và tụ tập lại thành từng đám ca hát, nhảy múa, chơi đùa. Sabrina cũng cùng đám Murphy và Snape thưởng thức kẹo và bánh nhà cô gửi đến ở sân trường.
– Bồ quá giỏi Sabrina, thầy cô đều nói bồ là học sinh xuất sắc nhất kể từ vài chục năm trở lại đây của Hogwart, chỉ sau thầy Dumbledore mà thôi. Bồ biết không? Bồ còn đá văng người đứng thứ hai trong bảng xếp hạng ra ngoài nữa đó. Ảnh là một học sinh vô cùng xuất sắc. Mình thấy rất trong phòng trưng bày treo rất nhiều mề đay cùng huân chương của ảnh. Rồi sau này mình cũng sẽ được ngắm tên bồ trong đó. Lẽ ra họ còn nên treo ảnh bồ trong đó để ai ai cũng được biết Hogwarts có nữ học sinh vừa xinh đẹp lại còn học giỏi. Murphy nói liến thoắng ko ngừng nghỉ. Thảo nào cậu nói ước mơ của cậu là trở thành bình luận viên Quidditch thì cũng phải thôi.
– Người thứ hai đó là ai vậy? Sabrina tò mò về kẻ mà mình vừa hạ bệ kia.
– Tom. Tom Riddle. Anh ấy cũng là một học sinh rất xuất sắc. Thầy Horace thường nhắc đến anh ấy với ánh mắt tự hào như ảnh là học sinh xuất sắc nhất cuộc đời của thầy ấy vậy.
– Tom Riddle ư? Sabrina rất không vui khi nghe thấy cái tên này. Có thể mọi người không biết chứ cô biết chính xác hắn là ai, xui xẻo cho cô như thế nào khi lại hệ bệ trúng thành tích học tập của Chúa tể Hắc Ám cơ chứ. Sabrina khóc ròng trong thâm tâm, kêu ca trời đất, Merlin phù hộ cô không ngừng. Nhưng cô hiểu, Tom là một đứa trẻ mồ côi chưa từng tiếp xúc với phép thuật trước khi đến Hogwarts – nơi hắn đã từng coi là ngôi nhà của hắn. Cô cũng hiểu, cô xuất sắc hơn chỉ vì cô đã xuất phát sớm hơn hắn mà thôi. So về lâu dài thì chưa chắc.
Bỗng từ phía khu rừng Cấm, một thân hình màu trắng toát bước ra khiến lũ trẻ giật mình. Hắn cao, mắt đen nhỏ, tóc cũng đen, làn da vàng vọt, là người Châu Á. Hắn mặc trên mình bộ đồ Yukata màu trắng muốt, với một thanh Katana đeo bên hông. Hắn như bóng ma lướt tới chỗ Sabrina đang ngồi. Giơ ra một túi kẹo và hỏi:
– Các em có thể chỉ cho ta văn phòng của cô Rakepick chứ?
– Hướng đó, lầu hai đi 50 thước là tới. Snape đáp.
– Cảm ơn. Ta bị lạc đường.
– Lạc vào trong rừng cấm ư? Snape ném một ánh nhìn nghi ngờ về phía hắn. Tay đã nắm chắc đũa phép. Thấy vậy Sabrina cũng đứng đậy, kéo Murphy đang ngồi trên chiếc xe lăn lùi lại vài bước.
Đột ngột một luồn sáng tím rực đập hẳn vào người hắn. Một sợi xích hiện ra trói chặt lấy chân tay người này. Thầy Dumbledore chạy vội tới.
– Chạy đi! Sabrina hét lên. Đem Murphy chạy nhanh khỏi nơi này.
Mà kiếm của kẻ kia đã ra khỏi vỏ mà không cần chủ nhân của nó động tay vào rút ra. Thanh kiếm bay lên chặt đứt sợi dây xích ra thành nhiều mảnh. Lợi hại! Quá lợi hại. Thanh kiếm đó mà vút nhẹ một cái thì cô đi đời nhà ma, Sabrina thầm nghĩ.
Tiếng ồn ào xôn xao dậy lên. Cụ Dumbledore phải dùng cây đũa thần của mình vẩy ra một tràng bùa phép liên tiếp đẩy lùi tên áo trắng kia, từ đầu đũa phép của cụ một con Phượng hoàng bằng lửa bay lên, tấn công thẳng vào kẻ kia. Cụ ra lệnh:
– Các Huynh trưởng, dẫn học sinh của nhà mình về phòng ngủ ngay lập tức.
Tên kia thấy không ổn liền tung chiêu đỡ lại. Đồng thời chạy về phía khu rừng cấm không thấy tăm hơi.
– Bộ đồ màu trắng, chỉ có những phù thủy đã bước trên con đường Hắc Ám và bị đuổi học ở Mahoutokoro mới mặc loại trang phục này. Cụ lẩm nhẩm.
Đám học sinh ai nấy theo Huynh trưởng trở về phòng ngủ, mặt mày vẫn tái mét. Làm thế quái nào mà một tên phù thủy Hắc ám lại còn tới từ nước ngoài tấn công vào Hogwarts được chứ. Đây nhất định là trang đầu Nhật báo tiên tri ngày mai cho coi. Chúng vừa đi vừa xì xầm bàn luận.
Sabrina vẫn còn chưa hết kinh hoàng. Phù thủy hắc ám? Bị đuổi học? Cái vận may tốt lành nào của cô cho cô gặp tên đó vậy.
– Nhớ không Snape, kẻ đó hỏi đường tới chỗ cô Rakepick.
– Bồ nghi ngờ cô Rakepick ư? Snape vẫn đi sát ngay bên cạnh Sabrina, chỉ sợ hắn đứng xa quá ngộ nhỡ cô xảy ra chuyện mà quên mất rằng chuyện đã xảy ra rồi.
Sabrina kể cho Snape về bức thư cô nhận được. Snape được dịp liền lên giọng giáo huấn Sabrina một trận rằng phải hết sức cẩn thận, đừng dính vào những chuyện rắc rối. Từ giờ không có bén mảng lại gần khu rừng cấm nữa. Hắn sẽ để mắt tới cô Rakepick. Thế là từ đó trở đi, trong lớp học Phòng chống nghệ thuật Hắc ám lại có thểm 2 đứa trẻ vô cùng chăm chú lắng nghe bài giảng. Chỉ có Merlin mới biết nổi là 2 đứa này chăm chú vì điều gì.