Đọc truyện [Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử – Chương 147: Lửa dấm chua tận trời
Tin tức Tezuka và Ryoma quyết định đến Mĩ sau khi Ogihara bị thương cũng không gây chấn động quá lớn cho nhóm đội tuyển. So với chuyện này mà nói, mối quan hệ giữa Tezuka, Ryoma và Fuji và Ogihara càng khiến họ lo lắng hơn. Vết thương trên mặt Tezuka và Fuji làm tất cả mọi người suy đoán xem rốt cuộc trong nhà Ogihara đã xảy ra chuyện gì. Nhưng đương sự không giải thích, chuyện xấu hổ như vậy cũng không có người nào dám hỏi. Khi sắp xếp danh sách thi đấu, Tezuka vẫn viết tên anh và Ryoma vào, trước khi đi bọn họ cần xác nhận vài thứ.
“Oishi, tôi sẽ trở lại nhanh thôi, trước lúc đó thì Seigaku nhờ cả vào cậu đấy.” Trong phòng làm việc, Tezuka và Oishi ngồi đối diện nhau. Quyết định này, sau khi Tezuka nhìn thấy những vết bầm tím đầy trên người Ogihara, lại càng thêm kiên định.
“Tezuka… Thật… thật sao? Cậu và Ogihara, với cả Fuji và Echizen… Các cậu…” Mấy ngày nay Oishi vẫn đều không thể bình tĩnh. Tezuka đến Mỹ làm anh có thể hiểu được, thế nhưng… “Tezuka… Ogihara là con trai, các cậu như vậy…”
“Oishi, tôi biết mình đang làm gì, bọn họ cũng biết điều đó nghĩa là gì. Itsuki-chan hiện tại… sức khỏe vô cùng không tốt. Tôi không thể lo lắng nhiều như vậy. Oishi, tôi đã không thích hợp làm đội trưởng nữa, bây giờ tôi đã không có cách nào đặt trách nhiệm lên đầu tiên nữa rồi.” Tezuka luôn kiên cường cứng rắn lần đầu tiên bộc lộ ra một tia bất an trước mặt Oishi. Lập tức, Tezuka lại che giấu sự sầu lo của mình, trầm giọng nói, “Oishi, đạt được quán quân toàn quốc, tôi sẽ không buông tha mục tiêu này đâu. Tôi sẽ mau chóng trở về để kề vai chiến đấu với các cậu.”
“Tezuka, cho dù cậu ở đâu thì cũng là đội trưởng của chúng tôi. Chúng tôi chờ cậu trở về. Trước khi cậu trở về, tôi sẽ dẫn dắt mọi người đạt được từng trận thắng lợi. Có Ogihara ở đây, tôi tin tưởng Seigaku sẽ không thua.” Biết không thể thay đổi tâm tư của Tezuka với Ogihara, Oishi buông tha việc khuyên bảo, lựa chọn tôn trọng.
“Cảm ơn.” Tezuka đưa tay tới bắt tay Oishi.
Nằm trên sân thượng, Ryoma nhìn bầu trời. Sắp phải đi Mĩ rồi, phải tham gia những trận đấu chân chính đạt đẳng cấp thế giới, Ryoma không có tâm tình kích động gì. Ogihara ngã từ trên cầu thang xuống, vết bầm tím trên người cậu làm người ta nhìn thấy mà giật mình. Tuy rằng cha của Ogihara không đánh cậu, nhưng Ryoma nghĩ mình cũng đáng đánh. Nếu như lúc đó cậu kiên trì đi cùng Ogihara, nhất định Ogihara sẽ không gặp chuyện không may, sẽ không nằm bất động như bây giờ.
Nghĩ đến chuyện ngày hôm trước, Ryoma lại không nhịn được lạnh người. Ogihara cứ như vậy không nhúc nhích, sắc mặt trắng xanh nằm trong bụi cỏ, nếu như không phải đội trưởng vỗ cậu một chút, cậu chỉ có thể ngây ngốc đứng đó, không biết phải làm cái gì. Một khắc đó, cậu cho rằng Ogihara… Chưa bao giờ biết cái chết lại gần như vậy, gần đến mức suýt nữa cướp đi hơi thở của cậu ấy, tất cả mọi động tác chỉ còn là máy móc, đại não từ lâu đã mất đi sự khống chế với tứ chi. Nghĩ đến việc nếu như bọn họ chậm một chút mới phát hiện Ogihara, hay là, cậu và đội trưởng trở lại chậm một chút… Ryoma ôm chặt chính mình, cậu phải làm thế nào mới lưu lại được sinh mệnh của Ogihara.
Có người ngồi xuống bên cạnh cậu, Ryoma mở miệng: “Fuji senpai, khi chúng tôi đi Mĩ, đừng để Backy dời khỏi tầm mắt của anh.”
“Tôi biết, tôi nhất định sẽ để ý cậu ấy.” Mấy ngày nay trên mặt Fuji vẫn không hề có nụ cười, chuyện ngày đó làm tâm tình khủng hoảng của anh không thể bình tĩnh nổi. Cũng nằm xuống như Ryoma, Fuji nhìn bầu trời, trầm mặc. Vừa nhắm mắt lại, dáng vẻ Ogihara không hề tức giận lại hiện ra, rất sợ, vô cùng sợ.
“Tôi vẫn mong muốn có thể cùng mọi người đạt được vô địch giải toàn quốc… Nhưng bây giờ, tôi lại mong giải toàn quốc vĩnh viễn đừng diễn ra, vĩnh viễn…”
Mười phút sau, Fuji khàn khàn nói, Ryoma thở dài, nói, “Tôi cũng vậy.”
———————
“A!… A!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên theo từng động tác của hai tay trên lưng, làm chủ nhân bàn tay phải dừng lại.
“Mẹ, để con tới.” Anthony cầm lấy thuốc trên tay mẹ xoa lên tay mình, chà xát vài cái rồi xoa lên lưng em trai.
“Anh… có thể… ưm… không xoa thuốc được không…” Ogihara đau đến ứa mồ hôi lạnh, nhiều chỗ trên người đều sưng lên, xanh tím càng trải rộng toàn thân, cậu đã dùng toàn lực nhẫn nại rồi, nhưng vẫn phi thường đau.
“Anthony, có thể để tôi xem không?” Biết được Ogihara ngã từ cầu thang xuống, Yukimura lập tức chạy từ Kanagawa tới. Thấy vết thương trên người Ogihara, Yukimura không dám nghĩ Ogihara đã ngã xuống như thế nào.
“Nếu không thì đừng thoa thuốc nữa… Qua vài ngày thì tốt rồi.” Ogihara không muốn chịu dằn vặt nữa, khẩn cầu.
“Không được, bác sĩ nói cột sống và phần eo của em đều bị trật khớp, không thoa thuốc thì vết thương có thể sẽ nặng thêm.” Tuy rằng Atobe không đành lòng, nhưng vẫn “quyết” đưa thuốc cho Yukimura, đây là thuốc trị thương độc nhất vô nhị anh lấy ở chỗ Oshitari.
Được Fujika cho phép, dưới sắc mặt không vui của Anthony và Ken, Yukimura hạ bàn tay xuống lưng Ogihara. Đầu tiên anh dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa ấn chỗ bị thương của Ogihara, chờ dược hiệu bắt đầu phát huy tác dụng thì lại từ từ ấn mạnh hơn. Tuy Ogihara vẫn đau nhưng không kêu thảm như vừa rồi.
“Yukimura thật có cách, hôm qua lúc chúng ta bôi thuốc cho Baby đã làm nó đau muốn chết.” Fujika thở phào nhẹ nhõm, chợt thấy sắc mặt của chồng và con trưởng càng thêm âm trầm.
Atobe đương nhiên biết vì sao Ken và Anthony không vui, cũng biết Ken đánh Tezuka. Nhưng Atobe chỉ có thể giả bộ không biết Ken coi họ như kẻ thù. Phàm là người ôm tâm tình khác với Ogihara thì đều là kẻ địch của gia tộc Douglas. Khi Atobe quyết định theo đuổi Ogihara, anh cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý.
Một giờ sau, Yukimura thoa thuốc xong cho Ogihara, nhưng nhiệt độ không khí trong phòng cũng đã xuống rất thấp. Bởi vì Yukimura hầu như đã sờ soạng hết sạch thân thể Ogihara.
“Seiichi, cảm ơn anh… Nếu như ngày nào anh cũng thoa thuốc cho tôi thì tốt rồi. Seiichi làm không đau chút nào.” Ogihara không thấy được sắc mặt của phụ huynh, tự nhiên cũng không biết những lời này của mình lại càng gây nên “dấm chua” của phụ huynh.
“Anthony, khi nào thoa thuốc cho Itsuki-chan anh hãy làm từng chút thôi, cậu ấy sẽ không đau như vậy nữa.” Yukimura sao lại không biết mình đã thành kẻ địch của người khác, anh đưa thuốc cho Anthony, ý bảo anh sẽ không thoa thuốc cho Ogihara nữa. Anthony cầm lại thuốc, sắc mặt vẫn kém như trước.
“Anh, em không sao, chỉ là bị ngã thôi, anh không nên tức giận.” Ogihara trấn an đại ca, nhưng đã đoán sai nguyên nhân thực sự khiến đại ca tức giận.
“Itsuki-chan, tôi cần phải trở về. Hai ngày nữa tôi trở lại thăm em, em hãy dưỡng thương cho tốt.” Nhận được tín hiệu của Atobe, Yukimura quyết định đi về. Atobe muốn đưa Yukimura trở lại, cũng đi cùng anh.
———————
“Daddy, anh, sao mọi người có thể không thân thiện với bạn của con như thế.” Atobe và Yukimura vừa đi, Ogihara mất hứng nói, “Đã nói là con không cẩn thận. Daddy và các anh sao có thể trách bạn của con. Nhất là daddy, còn đánh người.”
Fujika cười khổ trong lòng, giờ thì hay rồi, ba cha con người này so với người kia lại càng tức giận.
“Baby, không lẽ daddy phải vui vẻ sao? Bọn chúng muốn cướp con đi, cướp bảo bối của daddy đi! Với lại, nếu như không phải Tezuka nặng lời với con thì con có thể ngã từ cầu thang xuống sao? Daddy quá hiểu con rồi, Baby, nhất định bởi vì con thương tâm nên mới có thể ngã cầu thang. Bọn chúng còn dám xin daddy giao con cho chúng. Không đời nào! Daddy tuyệt đối sẽ không đáp ứng!” Ken không hề lý trí nói, nghĩ đến con trai có thể sẽ rời khỏi mình, Ken hận không thể mau chóng mang con trai trở về Anh.
“Daddy… Cha chẳng nói lý gì cả.” Ogihara đau đầu vạn phần, hướng mẹ mình cầu cứu.
“Ken, em muốn đi siêu thị mua vài thứ, anh đi theo em nào.” Fujika mở miệng, thành công giải ông chồng đi.
Ogihara vẫn đau đầu, bởi vì vẫn còn một người so với cha lại càng không phân rõ phải trái ở bên cạnh.
“Baby, nói cho đại ca, em và bọn họ phát triển đến giai đoạn nào rồi.” Ôm em trai lên người, trong mắt Anthony lóe ra tia nguy hiểm.
“Giai đoạn? Giai đoạn gì?” Ogihara nhất thời nghe không hiểu.
“Nắm tay, hôn môi, hay là… đã lên giường rồi?” Nghĩ đến em trai có thể đã bị… trong mắt Anthony liền xuất hiện sát khí.
“Anh!” Ogihara nhịn đau ra một động tác ngừng lại, “Anh… em mới mười ba tuổi… sao có thể…” lên giường. Ogihara nhắm mắt lại, trong ngực đã có chút sợ, cậu không lên giường, thế nhưng… liệu có thể bị đánh đòn không.
“Hôn môi sao?” Anthony cũng không định buông tha vấn đề này, dán vào bên tai em trai hỏi, khẩu khí âm lãnh, làm Ogihara rùng mình một cái.
“Anh… Nếu như em nói có, liệu anh có đánh em không?” Ogihara mở mắt, sợ hãi hỏi.
“Có!” Hai mắt Anthony rung chuyển, chất vấn, “Hôn mấy lần?!”
Nắm hai tay anh trai, Ogihara khẩn trương nói: “Ưm… Chỉ có… vài lần… A!” Cậu đã cầm lấy hai tay anh trai, sao còn có thể bị đánh.
Trong mắt Anthony hiện lên lửa giận cuồng loạn, “Cùng ai? Hay là toàn bộ?”
Ogihara rất hối hận, không nên thừa nhận mới phải. Nhưng bộ dạng anh trai thật dọa người, lần kia bị đánh là ký ức phi thường khắc sâu, Ogihara cúi đầu không dám nhìn mặt anh, nhỏ giọng nói: “Toàn bộ… Toàn bộ, a!” Trên người truyền đến đau nhức, Ogihara có chút oan ức, trên người cậu có thương tích, anh trai lại còn nghiêm phạt cậu.
“Baby… Quả nhiên anh không ở bên cạnh thì em sẽ không ngoan…” Lời Anthony làm miệng Ogihara càng dẩu lên. Ôm lấy cổ anh trai, Ogihara bắt đầu xin khoan dung, “Anh… Thực sự chỉ có mấy lần… Em… Em còn trẻ không hiểu chuyện… Anh, anh tạm tha em đi. Sau này em không dám thế nữa đâu.” Ogihara rất sợ đại ca phát hỏa, đại ca nổi giận lên còn đáng sợ hơn cha.
“Sau này em không dám nữa… Những lời này anh nghe nhiều lắm rồi, nhưng sau đó em vẫn sẽ không ngoan. Anh vô cùng hối hận, hối hận cho em đến Nhật Bản, hối hận cho em có cơ hội tiếp xúc với người khác.” Anthony nói từng tiếng từng tiếng làm Ogihara run rẩy như lá trên cây cuối mùa thu vậy.
“Anh… Em biết anh sợ em bay đi… Anh, sẽ không mà, em sẽ không bay đi… Em đồng ý với anh, cho dù sau này em thích ai thì em cũng sẽ không rời nhà, rời khỏi các anh.” Ôm chặt đại ca, Ogihara liều mạng bảo đảm, cậu biết cha và các anh vẫn sợ cậu rời khỏi nhà, rời bỏ người thân.
“Baby, đại ca không nên cho em học tennis, đại ca nên khóa em ở nhà, không cho bất kì kẻ nào thấy em.” Thống khổ trong lời nói của Anthony làm Ogihara không biết làm sao, cậu chỉ có thể càng không ngừng nói với anh cậu sẽ không rời khỏi nhà, sẽ không rời khỏi anh.
Đầu bị nâng lên, Ogihara xoa lên nếp uốn ở mi tâm anh trai, “Anh, em nói rồi mà… Rời khỏi người thân, rời khỏi các anh… em sẽ không có dũng khí sống sót. Anh, tin tưởng em.”
Anthony dường như muốn nói cái gì, nhưng không mở miệng. Ánh mắt của anh quá sâu, sâu đến mức em trai không nhìn thấu thống khổ dưới đáy lòng anh. Cúi đầu, Anthony hôn lên gáy em trai, mà nơi anh muốn hôn nhất lại chính là đôi môi cậu.
“Anh… Không nên tức giận…” Thở hổn hển nhận lấy nụ hôn của anh trai, hai tay Ogihara bắt đầu vuốt ve sau lưng đại ca, “Anh… anh đáp ứng rồi, phải nuôi em cả đời… Không thể… nói không giữ lời…” Trên người bắt đầu nóng lên, nhưng Ogihara không đẩy đại ca ra. Chỉ cần có thể làm đại ca nguôi giận, bảo cậu làm gì cũng được.
“Baby vẫn nguyện ý để anh nuôi sao?” Anthony khàn khàn hỏi, tách ra, nhìn về phía em trai.
Ogihara hôn lên mặt anh trai một cái, thương cảm nói: “Anh mà không nuôi em, em đây không phải sẽ chết đói?”
“Nhóc hư!” Lần này, Anthony hôn lên môi em trai, phóng thích toàn bộ bất mãn của mình. Trong cơn hỗn loạn, Ogihara vô cùng hiếu kỳ, vì sao nụ hôn của anh trai và nụ hôn của họ lại có cảm giác như nhau?
Editor lảm nhảm: Hỏi đúng rồi đó em, không phải là tại sao nụ hôn của họ lại giống các anh đâu, hỏi ngược lại như này mới đúng này =)))))))))))))))