Đọc truyện [Đồng Nhân Hoa Thiên Cốt] Thần Ma Chi Tranh – Chương 53: Man hoang kịch chiến (p1)
Hai luồng sáng như có sinh mệnh, xoay tròn, lốc xoáy hiện lên, thân ảnh của Hoa Thiên Cốt và Nam Cung Thiên Nhan đều biến mất. Ánh sáng càng lúc càng mạnh hơn, cuốn bay mọi thứ xung quanh, căn nhà trúc phía sau cũng có nguy cơ nát vụn.
Lốc xoáy màu tím dần dần nhạt đi, một thân ảnh hiện lên trong vòng xoáy. Đó là một thân ảnh nữ tử. Cát vàng Man Hoang gầm thét, nước sôi vạn trượng, tung bọt trắng xóa, đất trời một mảnh tím ngắt. Nhân gian từng đồn rằng, Yêu Thần xuất thế đã lâu, Nam Vô Nguyệt chính là thân thể Yêu Thần, bị hành hình trên cột Tru Tiên. Nhưng có ai ngờ được Yêu Thần đích thực, lại chỉ là một luồng sức mạnh, mà Nam Vô Nguyệt chỉ là thân chứa.
Ngày nay sức mạnh Yêu thần rời tới thân Hoa Thiên Cốt, triệt để dung hợp, một phần là do sự tình nguyện của Nam Vô Nguyệt, phần còn lại chính là do Hoa Thiên Cốt chính là hậu duệ của Yêu Thần.
Nhưng thật không ai ngờ, trong sức mạnh ấy, còn mang một luồng tàn niệm của Tiền nhiệm Yêu Thần, sức mạnh hủy diệt, muôn dân lầm than, thực không thể nào ngờ, nhân gian không gặp họa, nơi mà Yêu Thần xuất thế lại là nơi này, Man Hoang khắp nơi thiếu thốn linh khí.
Hoa Thiên Cốt đứng vững trước thiên địa, áo tím vạt mờ, khói tỏa lượn lờ, thần khí quẩn quanh, hương sắc mị diễm. Mái tóc nàng dài ra, như dòng ngân hà chảy ngược trùng thiên, mái tóc tím dài cùng làn da ngọc ngà, nàng mang vẻ đẹp vừa thần bí vừa tinh khiết, tựa vẻ đẹp duy mĩ nhất thế gian, tràng khí quanh nàng quả thực làm người ta thất hồn lạc phách. Tới Nam Cung Thiên Nhan trước kia cũng chưa một phần đẹp hơn nàng.
Hoa Thiên Cốt tựa như vầng sáng duy nhất trên thế gian.
Hoa Thiên cốt nhấc mũi chân trần, bay lên trên không trung, dưới chân nàng từng đóa hoa tím nở rộ, Hoa đưa gót sen, quả thực làm người ta ngây ngất. Hoa Thiên Cốt một thân phục sức tím nhưng không xa hoa, trên đầu chỉ có một đóa hoa tím cài nhưng lại tươi đẹp vạn phần, hương sắc tỏa ra khắp chốn, làm bao yêu ma của Lục giới bị giam trong Man Hoang đề tìm đến.
Hoa Thiên Cốt đứng từ trên cao nhìn xuống luồng xoáy huyết vụ, đôi môi cực kì xinh đẹp nở một nụ cười hờ hững, nói:
“Chúng ta lại gặp lại!”
Nhưng không chờ lâu, bàn tay Hoa Thiên Cốt khẽ nhấc, sức mạnh tím đậm lao ra, xuyên qua huyết vụ đánh vào thân ảnh trong đó. Nhưng luồn sáng tím ấy lại không vượt qua được huyết vụ mà lại bị phản phệ lại, bay ngược trở về Hoa Thiên Cốt. Hoa Thiên Cốt khẽ nhấc tay, ánh sáng tiêu biến, lúc này, khắp Ma Hoang vang lên giọng nói trong trẻo mang đầy lạnh lẽo:
“Ngươi vẫn như vậy, chỉ quen đánh lén!”
Hoa Thiên Cốt thấy vậy, thoạt đổi sắc mặt, mặc kệ cho sức mạnh của mình không tới hay luồng sáng phản phệ về phía mình. Hoa Thiên Cốt đứng từ trên cao, lạnh lùng đánh ra từng luồng sáng vào lốc xoáy huyết vụ. Nhưng lúc này ánh tím kia lại biến mất vô tung vô ảnh. Sắc mặt Hoa Thiên Cốt càng thêm khó xem:
“Ngươi hấp thu sức mạnh của ta!”
Ai dè không hề có câu trả lời, từ trong huyết vụ, từng luồng ánh sáng bay ra, bao quanh lấy bốn thân ảnh bốn nam nhân ngất trong sân nhà. Bốn luồng sáng kia bao quanh thân thể bốn người, biến thành bốn bông hoa sen máu, bay về phía cánh rừng. Dừng lại trước mặt Trúc Nhiễm, giọng nói kia lại tiếp tục:
“Chăm sóc!”
Nói xong lốc xoáy huyết vụ kia dần tan biến, lộ ra thân ảnh một người nữ nhân. Mái tóc nàng chảy dài một màu xanh như rừng rậm bao la, tỏa sáng như ngọc, ánh mắt màu xanh lơ trong suất như viên ngọc lục bào tươi đẹp nhất thế gian. Nàng mang một bộ xiêm y xanh nhạt, lộng lẫy mà cao quý, vòng vàng trâm bạc, xiêm y rực rỡ, cao quý xa hoa.
Nếu như Hoa Thiên Cốt y phục đơn giản tới cực điểm, nhưng nàng lại khác, xa hoa mà cao quý, đây là một phần thể hiện thân phận của nàng, thánh nữ của thần tộc, thần mẫu tương lai.
Nếu chỉ như vậy thì không nói làm gì nhưng có ai ngờ được thánh nữ của Thần tộc xung quanh mang huyết vụ, trên trán mang ấn kí cửu thủy điện liên hoa đỏ rực như máu, trên thân mang huyết văn kì lạ. Tuy nói như vậy nhưng những thứ này không mang lại cảm giác xấu xí mà càng làm cho nàng thêm sức quấn hút.
“Yêu Thần, hôm nay những gì ân oán của kiếp trước, chúng ta thanh toán cả với nhau đi!”
Yêu Thần Hoa Thiên Cốt cười lạnh lùng, đối mặt với Nam Cung Thiên Nhan, tỏa ra hơi thở yêu mị:
“Cũng tốt!”
Nam Cung Thiên Nhan không do dự phi thân lên cao, chân đạp ảo ảnh một đóa hoa sen chín cánh, cả người mang huyết vụ nồng đậm, sát khí nồng đậm. Nàng đã tiếp nhận hết sực mạnh của một vị thần đọa thế. Nàng đã nhớ ra tất cả quá khứ của mình.
Cái gì là thân thể mất đi linh hồn? Tách linh hồn đi để tránh vận đào hoa?
Cái gì là bị chết trong kiếp lôi viễn cổ?
Người làm ra tất cả, bi kịch của một đời nàng chính là do một tay Yêu Thần kia gây ra. Không phải do hoa Thiên Cốt, nhưng Hoa Thiên Cốt làm sao lại bị một phần tàn ý thức kia điều khiển lại khiến nàng hoài nghi.
Nhưng mà, chỉ cần đánh cho luồng ý thức kia tiêu biến thì, trả giá gì nàng cũng làm.
Yêu Thần, một thân thế lực ngoại giới, thành toàn tất cả, thân thể của nàng sẽ tiêu vong, không phải là nàng muốn, nhưng một khi đã tiếp nhận thứ sức mạnh nghịch thiên của Thần đọa ma này thì số kiếp nàng đã định, sẽ tan biến cùng thiên địa.
Trước khi sức mạnh kia tan biến, nàng phải làm tất cả, thế giới này, khi không có nàng, có lẽ sẽ trở về đúng với quỹ đạo của nó đi!
Nàng, Nam Cung Thiên Nhan là một nhân tố không nên xuất hiện trong thế gian này.
Chỉ mong là, trong nửa tháng thời gian, đủ để cho nàng làm tất cả,……….
Hiu hiu hiu, truyện sắp hoàn rồi, ta phải đẩy nhanh tiến độ mới được, *Nắm tay quyết tâm*