Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Trở Lại 1977 – Chương 11: Hogsmead
Ngày cuối tuần ngay trước ngày lễ Halloween là ngày thăm làng Hogsmead. Bọn học sinh muốn mua những đồ hóa trang và các thứ lặt vặt cho ngày hội ma.
Severus ghét lễ Halloween. Kiếp trước, chẳng cần hóa trang gì thì lũ học sinh đã đủ khiếp vía khi nhìn thấy Severus rồi. Nhìn nhận một cách khách quan, bộ dạng khi đó của anh có thể nhập vai Dracula một cách hoàn hảo.
Nói chung, Severus thấy các ngày lễ hội đều là phù phiếm, nhất là khi mọi thú vui trên đời của anh dường như đã chết hết từ sau cái ngày 31 tháng 8 năm 1981 định mệnh, cùng với Lily.
Ở kiếp này, Lily vẫn còn sống nhăn, nhưng thói quen lâu ngày cũng khó bỏ, đặc biệt là khi Severus trên thực tế đã là một lão già (anh tự cho mình như vậy) – ít nhất là về mặt tâm thần. Nhưng buổi đi thăm làng Hogsmead thì cũng tốt, đó là một cơ hội để biến ra khỏi cái tòa lâu đài Hogwarts cũ kĩ, duỗi chân duỗi cẳng.
***
Severus đi dọc hành lang và nhìn thấy Lily đi đằng phía trước, anh vội thục mạng chạy theo.
– Ờ… Lily à… – Severus ngập ngừng. “Mịa! Thật ngu ngốc. Đỏ mặt và ngượng ngùng. Mày đã ba mươi tám tuổi, chứ không phải là một thằng choai choai mười bảy tuổi!” Một tiếng nói trong đầu Severus rít lên.
Lily ngẩng mặt lên nhìn Severus với vẻ mặt ngây thơ vô số tội.
– Mình muốn hỏi là… ý mình là… sắp đến lễ hội ma… chắc hẳn là cậu cũng tham gia rồi, năm nào cậu cũng tham gia mà. Ý mình là… chuyến đi thăm làng Hogsmead… chắc cậu sẽ đi mua sắm đây đó… hoặc đi chơi… Mình cũng sẽ đi. Mình chỉ nghĩ là… mình thắc mắc… không biết cậu có muốn đi cùng mình… Ý mình là… như một người bạn thôi. Tất nhiên rồi, không phải là hẹn hò… nếu cậu không muốn. Chỉ là uống vài chai bia bơ, rồi đi mua mấy thứ cậu cần. Cũng có thể đi chỗ này chỗ nọ, bất kì đâu cậu muốn. Thực ra thì, nếu cậu không muốn đi cùng mình thì cậu cũng không cần phải nhận lời. Mình chỉ hỏi thôi… Cậu biết đấy… mình cũng không có bạn bè nào khác cả… Ý mình…
– Sev, cậu đang lảm nhảm liên hồi đấy. – Lily cắt ngang, trông cô như đang cố nén cười.
– Thật… thật hả? Mình chỉ… – Severus lúng búng, mặt mũi nóng ran như một thằng con trai mới lớn bẽn lẽn (nếu không tính gì đến việc ngoại hình của anh bây giờ đúng là ngoại hình của một thằng con trai mới lớn thực sự).
– Cậu muốn rủ mình đi chơi ở làng Hogsmead với cậu ngày mai. – Lily nói, trông cô bỗng chợt trở nên bối rối và ăn năn (?). – Mình xin lỗi, Sev. Mình đã nhận lời đi với James rồi. Bạn ấy vừa hỏi mình sáng nay. Giá mà cậu hỏi sớm hơn… Thật đấy, mình thật sự muốn đi với cậu. Có thể sau đó, đến chiều…
– Không sao đâu, Lily. – Severus ngắt lời Lily.
Severus thấy cổ họng mình đắng ngắt và thấy mình ngu ngốc hết chỗ nói. Anh thẫn thờ đứng đó nhìn bóng dáng Lily đi xa dần, nước mắt tràn hai mi…
…
Severus tỉnh dậy. Một giấc mơ ngu ngốc.
Anh sẽ chẳng đời nào mời Lily đi chơi với mình ở Hogsmead. Anh phải tránh xa Lily. Anh thấy mình ngu ngốc ngay cả đó chỉ là việc xảy ra trong giấc mơ mà thôi.
Dĩ nhiên là vậy, làm sao anh có thể quên được rằng đương nhiên Lily sẽ đi với Potter. Chẳng phải chỉ bởi vì ở kiếp trước chỉ chừng một ít lâu nữa thôi là hai người đó cặp bồ với nhau, trở thành cặp đôi vàng của trường Hogwarts, rồi sau đó ít lâu thì cứ thi thoảng Severus lại có cảm hứng ếm bùa bất kì cái gì trên đường đi của mình chỉ vì bắt gặp họ đang ôm ấp, hôn hít nhau ở một góc nào đó trong lâu đài. Đó còn là bởi vì, chính ở kiếp này, ngay trước con mắt của Severus-Snape -ba- mươi-tám-tuổi, Severus cũng nhận thấy các biểu hiện của Lily và Potter diễn ra theo chiều hướng sẽ đưa đến kết cục chả khác gì kiếp trước của anh là mấy.
Tự dưng, một lần nữa, anh thấy cuộc đời độc ác gì đâu, anh đã chết vậy mà cũng không được chết, phải trở lại đây rồi lại phải chứng kiến Lily ngả vào vòng tay Potter thêm một lần nữa.
***
Quán Đầu Heo là một quán rượu do ông chủ quán tên là Aberforth làm chủ. Nếu bạn là fan hâm mộ của bộ truyện Harry Potter (JKR) thì hẳn bạn cũng biết rằng họ của ông già này là Dumbledore, giống y chang không sai một chữ với họ của ngài hiệu trưởng đáng kính của trường Hogwarts.
Sở dĩ có chuyện như vậy là bởi vì ông chủ quán này cũng có chút dây mơ rễ má với ngài hiệu trưởng. Từ xưa, rất xưa rồi, một trăm năm có lẻ, ông chủ quán Aberforth được sinh ra bởi cùng một người mẹ với ngài hiệu trưởng Dumbledore. Điều này có nghĩa là họ là hai anh em ruột.
Ngài hiệu trưởng Albus Dumbledore rất già rồi, vào cái năm 1977 này thì cụ đâu đó chừng một trăm ba chục tuổi. Cụ Aberforth thì trẻ hơn chút xíu, tôi không rõ cụ trẻ hơn chính xác là bao nhiêu, nhưng rõ ràng nếu thời ngài hiệu trưởng còn là thanh niên mà cụ đã đủ sức đấm vỡ mũi ngài thì chứng tỏ rằng bây giờ cụ cũng không ít hơn một trăm hai mươi tuổi.
Trông bề ngoài của cụ Aberforth cũng hơi giông giống với ông anh trai mình, nhất là đôi mắt xanh sáng quắc, nhưng ít đẹp lão hơn, ít thông minh hơn và ít tham vọng hơn. Cụ cũng bộc trực, thẳng tính, lắm khi nói năng thô lỗ, khác với ngài hiệu trưởng lúc nào cũng nhã nhặn, lịch sự, ngay cả lúc nói chuyện với đám Tử Thần Thực Tử vào cái đêm cụ sắp chết ở năm 1997.
Dĩ nhiên vì thế cụ mới thích hợp là chủ quán Đầu Heo hơn là làm hiệu trưởng trường Hogwarts. Và theo như ý kiến cá nhân của Severus thì tính tình của Aberforth rõ ràng giống một Gryffindor nhiều hơn gấp mười lần Albus.
Severus hay lai vãng đến quán Đầu Heo từ sau khi làm giáo sư ở trong trường Hogwarts. Rõ ràng là mấy chỗ như quán Ba Cây Chổi của bà Rosmerta duyên dáng chỉ để dành cho đám học sinh.
Quán có quang cảnh khá rùng rợn với cái biển có đầu một con heo rỏ đầy máu trước cửa. Quang cảnh bên trong cũng chả khấm khá hơn là mấy, nó nhỏ xíu, xám xịt, dơ hầy và nồng nặc mùi dê. Khách bên trong thì toàn loại lập dị sính mốt trùm đầu trùm mặt, có thể là đủ hạng giang hồ từ loại trộm cắp, buôn lậu vặt vãnh như lão Mundun-cứt đến cả Tử Thần Thực Tử đầu sỏ. Đó cũng là nơi chứng kiến nhiều sự kiện quan trọng, trong đó có lời tiên tri của Trelawney về số phận của Harry Potter (mà đến giờ vẫn chưa xảy ra). Đó là một nơi phức tạp, bọn học sinh chẳng mấy đứa dám bén mảng đến. Rượu lại cũng rất ngon. Và hơn hết, Severus thực sự thấy thoải mái khi ngồi ở đây, trong một góc khuất mà không ai thèm để ý. Nhất là khi vừa nhìn thấy Lily hôn James Đờ Mờ Potter sau một gốc cây gần tiệm Giỡn Zonko. Mịa!
– Một chai whiskey Lửa! – Severus gọi to.
Aberforth từ sau quầy rượu, quắc mắt nhìn Severus, nói gần như quát.
– Học sinh không được phép uống rượu!
– Hử? – Severus nhíu mày nhìn ông cụ, rồi nói với một vẻ cau có. – Tôi đủ tuổi trưởng thành rồi. Hơn nữa tôi chắc là Albus không phiền gì đâu.
Ông lão chủ quán nhướng mày nhìn Severus bằng ánh mắt soi mói không mấy thiện cảm, cục cằn nói.
– Ta không bán rượu cho học sinh. Gọi thứ khác hoặc biến khỏi đây!
Severus lầm bầm trong cổ họng một loạt những từ không rõ lời mà làm cho ông chủ quán ném cho anh một ánh mắt hết sức không bằng lòng. Rõ vớ vẩn. Bình thường cái gì mà lão chả bán. Lão định dở chứng chắc? Không bán rượu ư? Đời nào ta lại đi uống mấy thứ vớ vẩn như Bia Bơ cơ chứ! Còn biến khỏi đây? Không đời nào.
Severus quyết định lờ tịt ông lão bán rượu đi, ngả người ra ghế, hờ hững nhìn những vị khách quái dị ngồi uống rượu hay gặm nhồm nhoàm miếng thịt cừu nướng hay ngồi trâm ngâm chẳng làm gì cả. Severus nghĩ rằng quán này không bộn khách lắm, nên chắc cũng phải lâu lâu nữa Aberforth mới có cảm hứng tống cổ anh ra khỏi quán vì không gọi đồ uống gì.
Thế nhưng Severus đã nhầm to. Ông lão Aberforth, có vẻ như đã chú ý đến cậu học sinh có dáng vẻ không mấy thiện cảm, nói năng thì thiếu lễ độ (dù quán của cụ cũng chả có mấy ai lịch sự hay thiện cảm gì lắm). Cũng có thể cụ thấy bực mình vì thấy thằng bé bố láo này lại dám gọi hiệu trưởng trường Hogwarts bằng tên cúng cơm của ngài (cho dù cụ cũng chả yêu quý ông anh của mình mấy tí). Nói chung là vì lí do này hay lí do khác thì cụ thấy rất không thích thằng bé này, và càng lúc cụ lại càng thấy cái dáng ngồi ngả ngớn trên ghế của nó rất chướng mắt, nhất là khi nó không chịu mua cái gì của quán cụ. Thế nên cụ quyết định làm một việc ít hào phóng hơn bình thường một chút xíu: tống cổ nó ngay ra khỏi quán.
Thế nhưng khi cụ bắt đầu xách cổ nó chuẩn bị quẳng ra ngoài thì có một sự việc làm cụ xao lãng.
Một làn khói trắng rất mỏng manh bay lên từ xa xa đâu đó phía dưới.
– Hình như có đám cháy. Hoặc một gã khổng lồ đang hút xì gà.
Một vị khách ngồi gần cửa ra vào thản nhiên nói, trong khi hớp thêm một hớp whiskey Lửa nữa. Khói từ miệng ông ta bốc lên trông chẳng khác gì một phiên bản nhỏ của làn khói trắng bên dưới.
Không nghĩ ngợi gì, Severus giật mạnh cổ áo mình ra khỏi tay ông chủ quán, ba chân bốn cẳng chạy xuống dưới, đũa phép sẵn sàng trên tay.
Severus chạy gần hết con phố nhỏ, đến một chỗ ngoặt sắp rẽ ra đường lớn thì buộc phải dừng lại. Đứng trước anh là một con người mà anh không bao giờ muốn gặp lại.